Kinh Thành đi qua tháng bảy, tháng tám vừa tới Hoàng thượng cùng Sứ thần của Hạ quốc đưa ra quyết định về liên hôn giữa hai quốc gia, hạ thánh chỉ ban hôn cho Thái tử và Lan tướng quân, thời gian thành hôn là vào giữa mùa Đông.
Phần Nam Lăng Tử ngày càng bận rộn với việc Hoàng thượng giao phó, Diệu Phương Sinh biết cũng không làm phiền, ngược lại ngày trôi ngày xắn tay làm những món ngon đợi chàng xong việc hồi phủ cùng ăn, cả hai tựa như trở về những tháng năm trước đây, sống trong ngọt ngào an bình.
Chỉ là ở đằng sau Nam Lăng Tử, Diệu Phương Sinh luôn tính toán kế hoạch của bản thân, mà hành động đang làm cũng nằm trong phần toan tính ấy.
Để chàng cảm nhận tình cảm giữa phu thê bọn họ còn tồn tại, khiến đối phương phải chìm sâu dưới đáy biển tình này, như vậy thì ngày nước rút mới triệt để mắc cạn, không thể nào thoát ra.
...
Phủ Nhị Vương Gia.
Diệu Phương Sinh ở hậu viện chờ Nam Lăng Tử trở về, thời điểm còn mải ngẩn người thì nghe tiếng bước chân từ xa truyền qua, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, đôi mắt phát hiện hai bóng dáng nam nhân đang tiến đến.
Nàng nheo mắt quan sát kĩ càng, cả hai có từng hành động nói cười thân thiết, một Nam Lăng Tử, kẻ bên cạnh không ai khác ngoài Thái tử tôn quý của Dạ quốc - Nam Duệ Khang, đồng thời là người đi tới cuối đường viên mãn với nữ chính Lan U Cơ.
Đây cũng là người con duy nhất của Mạc Liễu Lan, một nguyên nhân làm bậc mẫu nghi thiên hạ ấy phải hãm hại người khác, không sai, tất cả những việc xấu xa mà Hoàng hậu kia làm chỉ để trải sẵn con đường bằng cho Nam Duệ Khang đi, riêng vị Thái tử này rất biết tự túc phối hợp, cùng mẫu Hậu mình lên kế hoạch loại bỏ hết thảy chướng ngại.
Mẫu tử tình thâm nên giống hệt nhau, bọn họ luôn bày ra dáng vẻ trọng tình thân như vậy, lừa phu quân nàng hết lần này đến lần khác, tới bây giờ vẫn đem cách thức ấy ra để gạt người, như một thói quen khó bỏ, thật đáng chê trách làm sao.
Diệu Phương Sinh nghĩ đến đây nhếch môi, nét mặt lộ vẻ cười giễu cợt, rồi chuyển đổi dáng điệu thành hiền thê, đứng dậy tươi cười chào đón hai người: “Bái kiến thái tử, vương gia.”
“Đệ muội không cần đa lễ, nghe tin muội tỉnh lại, hôm nay mới có dịp đến thăm, sức khỏe muội đã hồi phục hoàn toàn chưa?” Nam Duệ Khang cong môi hỏi thăm, hắn ta có gương mặt anh tuấn, mày rậm, mắt phượng, môi mỏng, hình hài giống với Hoàng thượng, như đúc ra từ một khuôn.
Tuy nhiên phong thái quanh thân lại cao ngạo khó tả, y hệt vị Hoàng hậu hiền lương thục đức ấy.
Diệu Phương Sinh giữ vững điệu bộ khách sáo đáp trả: “Đa tạ thái tử quan tâm, Phương Sinh khỏe mạnh như cũ rồi, còn vừa nghe nói thái tử sắp có hỷ sự, thật tâm chúc mừng thái tử và Lan tướng quân.”
Nam Duệ Khang nhướng mày, sau cười thành tiếng trả lời: “Nhận được lời chúc của đôi phu thê hai người, ta tưởng tượng ra cảnh gia thất mình sẽ hạnh phúc đủ đầy.”
Lời nói nửa thật nửa đùa, mang hàm ý khen ngợi vừa lòng người từ Nam Duệ Khang, thành công khiến Diệu Phương Sinh im ắng, Nam Lăng Tử đứng bên này thì cất tiếng nói phụ họa: “Đợi hoàng huynh đại hôn, có vô vàn sự chúc phúc, lúc ấy huynh sẽ tự trông thấy cảnh viên mãn, bên cạnh ái nhân đến răng long đầu bạc.”
Nam Duệ Khang thoải mái cười, có điều ánh mắt đặt tại Diệu Phương Sinh không rời, hiển nhiên muốn nhìn ra điều gì ở chỗ nàng, cuối cùng lại kiêng dè Nam Lăng Tử mà chuyển mắt đi, mở miệng lấy một đề tài nói chuyện: “Lần trước ta thấy đệ đi cùng một nữ nhân, khi ấy không biết đệ muội tỉnh lại, cứ nghĩ thành đệ thông suốt, không ngờ rằng là cả hai phu thê đang vun đắp tình cảm sau nhiều ngày cách biệt.
Ta rất mừng thay cho đệ đó.”
“Đệ cũng vui, vì không phải nghe huynh khuyên nhủ nữa.” Nam Lăng Tử đùa vui trả lời, hoàn toàn biến thành một tiểu đệ thản nhiên, ranh mãnh trước Nam Duệ Khang, đối phương đành bất đắc dĩ lắc đầu bảo: “Chẳng nói đâu, từ giờ hãy giữ kỹ đệ muội, ta càng không muốn thấy phu thê hai người khổ sở thêm lần nào.”
Nam Duệ Khang nói xong khẽ ngừng, một hồi tuôn lời cáo biệt: “Ta không tiếp tục làm phiền đệ cùng đệ muội nữa, để đợi tới mười lăm tháng này hai người nhớ đến phủ của ta như mọi khi đó.”
Nam Lăng Tử gật đầu thay câu đồng ý, chờ Nam Duệ Khang đi khỏi mới quay qua ôm Diệu Phương Sinh vào lòng, nét mặt chàng hiện rõ mệt mỏi.
Diệu Phương Sinh nghiêng đầu, vòng tay vỗ lưng chàng, nhẹ giọng hỏi: “Chính sự bề bộn lắm sao?”
Nam Lăng Tử chôn mặt qua cổ nàng, khẽ khàng mở lời: “Phương Sinh, ta có thể dễ dàng điều tra những ai phản quốc, nhưng lại chẳng tìm được người đã hại nàng, tại sao chứ?” Chàng vừa tuôn chữ, tiếng nói nặng nề đầy tâm sự.
Cho đến tận bây giờ, hai chữ chính sự không phải vướng bận của Nam Lăng Tử, ngược lại chuyện kẻ thù tính kế thê tử mới là trắc trở đối với chàng, dù tìm kiếm muôn nơi, điều tra đủ đường cũng vẫn ra một kết quả.
Thê tử của chàng khi đó ở chỗ Hoàng hậu uống phải ly trà độc, mà trà kia được phi tần khác đem tặng, tức phi tần ấy đã mưu đồ hạ độc Hoàng hậu, cơ mà đến cuối Phương Sinh hứng chịu, vì Hoàng hậu nghĩ đó là loại trà thê tử chàng thích, nên có lòng tốt mời uống.
Tuy nhiên mọi đồ đưa đến chỗ Hoàng hậu đều phải qua kiểm tra kĩ lưỡng rồi đem dùng, trừ khi phi tần kia sở hữu quyền lực cùng tỉ mỉ tính toán mua chuộc tất cả người trong cung, nhưng chàng không hề tìm thấy người nào liên quan, kể cả bóng dáng phi tần ác độc ấy.
Mà Hoàng hậu bên kia cũng chỉ giải thích rằng phi tần và đồng bọn đã bị lộ tẩy, bà ấy hạ lệnh xử trảm hết ngay sau lúc Phương Sinh gặp chuyện.
Phần đám hắc y nhân truy sát khiến nàng rơi xuống núi, chàng nhận câu trả lời từ Lâm Kha, hắn bảo đã sớm tự tay kết liễu hết bọn chúng, hai đường này tương đồng một chữ chết, đơn giản mà cắt đứt tất thảy lối đi, cho chàng khó dò la kẻ làm Phương Sinh đau đớn.
Hoàng hậu lẫn Lâm Kha, kêu chàng không nghi ngờ họ, nhất định chẳng thể, nhưng một người quý trọng tựa mẫu thân, từng nuôi dưỡng mình nhiều năm, người còn lại là thuộc hạ có đủ công lao khổ lao.
Rốt cuộc nguyên do nào khiến họ phải xuống tay tàn nhẫn đây?
Nam Lăng Tử suy nghĩ, bàn tay nắm chặt hơn, Diệu Phương Sinh cảm nhận người trước mắt căng thẳng, nàng thở dài, dịu dàng đáp trả: “Nếu phu quân mệt mỏi, thiếp xoa bóp giúp chàng thư giãn.”
“Mỗi lần Phương Sinh trốn tránh như giờ, đôi mắt nàng luôn toát lên vẻ ảm đạm, câu chữ tuôn rơi không đi đôi với thật lòng...” Nam Lăng Tử dứt lời liền thẳng lưng nhìn Diệu Phương Sinh, tiếp tục cất tiếng xót xa nói: “Ta nên làm gì mới có thể khiến nàng thẳng thắn tiết lộ hết sự tình?”
Từng câu từng lời phát ra, đem Diệu Phương Sinh chìm xuống trầm tư, do chính mình che giấu cảm xúc tệ, hay bởi vì chàng quá thấu hiểu và để ý đến nên nhận thức được nội tâm nàng?
Chỉ là không sao hết, sự nửa vời này sẽ khiến Nam Lăng Tử yêu thương thương xót, phần nào đó còn để đối phương nghi ngờ, ngay khi một điều nhỏ bị lộ ra, chàng sẽ nhanh chóng bắt lấy, như vậy nàng không cần thiết tốn sức cậy mở bí mật.
Diệu Phương Sinh nghĩ ngợi xong xuôi, trước sự nghi hoặc của Nam Lăng Tử, nàng nở nụ cười tươi hỏi: “Chàng mong thiếp tuôn lời thật lòng, vậy khi thấy lòng dạ này đã đen tối, chàng có muốn nghe nữa không?”
Nam Lăng Tử nghe xong gật đầu, nghiêm túc xen kẽ ôn tồn trả lời: “Dù con người hay trong lòng Phương Sinh đổi khác với xưa kia, ta cũng sẽ dùng cả đời mình để nghe nàng nói.
Hơn nữa sớm hiểu rằng hôm nay nàng biến thành ra sao, đều do chịu quá nhiều thương tổn, nếu ta còn ghét bỏ thì Nam Lăng Tử mới đúng là kẻ lòng dạ đen tối nhất.”
Tiếng nói chậm rãi phát ra, dáng vẻ Nam Lăng Tử dường như nghĩ về quá khứ, không sai, chàng đang hồi tướng ngày thê tử mình đem tấm lòng chân thành đối đãi người xung quanh, nhớ khi ấy là thời gian Dạ quốc bùng phát dịch bệnh lạ, dân chúng tại phía nam bị bệnh dịch giày vò vô cùng khổ sở, tình trạng nghiêm trọng tới nỗi chết mất hàng trăm người.
Chết cả những người được phái đi tìm hiểu, rồi phụ Hoàng hạ lệnh chàng tới nơi đó giải quyết, nhưng vừa đến không lâu, chàng bị nhiễm bệnh, sau cùng Phương Sinh ở Kinh Thành nghe thấy tin tức, nàng không hề ngại gian khổ lập tức đến phía nam chăm sóc, thay chàng sắp xếp mọi việc, thậm chí cùng tham gia tìm nguồn cơn bệnh dịch và cách chữa trị.
Vì dịch bệnh hoành hành ác liệt, quá nhiều sinh mạng rơi xuống, làm tất cả e dè sợ hãi, nên chỉ còn số ít dám đi để ý những bệnh nhân nhiễm bệnh, có điều chàng đã trông thấy Phương Sinh vừa chăm sóc mình, vừa đích thân quan tâm người bệnh khác, là nàng chịu đựng nguy hiểm từng ngày giúp đỡ mọi người, làm việc suốt trong quá trình giải quyết dịch bệnh phía nam.
Phương Sinh cũng hết mình săn sóc chàng đến ngày khỏi bệnh...!Nàng đã từng là một người tốt, nếu hiện tại có độc ác, đều do chàng vô năng không bảo vệ được mà ra!
Nam Lăng Tử mải miết nghĩ ngợi, tuy nhiên đôi mắt đào hoa vẫn nhìn nữ nhân đối diện, như có như không chờ đợi tiếng đáp, riêng Diệu Phương Sinh khi nghe thấy câu trả lời kia, sắc mặt nàng biến đổi, chốc lát từ tốn nói: “Ngày nào đó chàng sẽ hối hận vì thốt lên những câu hôm nay.”
Khi tất cả mọi thứ bại lộ nàng thành kẻ người người ghét bỏ, mà Nam Lăng Tử phải chịu nhiều đau khổ hơn ai hết, niềm đau phát hiện thân nhân quanh mình phản bội lại, e rằng làm chàng thấu tỏ thế nào là tàn nhẫn.
“Ta vĩnh viễn bất hối, nàng mãi là đúng là phải với ta, không bao giờ có sự ngược lại.” Nam Lăng Tử vừa nói, khẽ khàng ôm lấy Diệu Phương Sinh, một tiếng này không phải hứa hẹn, mà như chàng khẳng định..