Thái tử sẽ làm yến tiệc vào ngày mười lăm tháng tám hàng năm, không chỉ gửi thư mời các thân huynh đệ trong Hoàng thất, còn sẽ mời cả những công tử gia thế, tiểu thư nhà quyền quý đến tham gia.
Nguyên do Thái tử mở yến tiệc chỉ để tất cả được thêm niềm vui vẻ vào ngày Trung Thu, nhưng có những kẻ lại biết rõ sự thật của yến tiệc ăn chơi này, Diệu Phương Sinh là một trong số người thấu tỏ điều ấy.
Cách Nam Duệ Khang mở tiệc mời công tử lẫn tiểu thư kia, đối phương chủ yếu muốn tạo nên một quan hệ tốt với những người nọ, rồi từ tốn tìm hiểu về trưởng bối nhà bọn họ, đương nhiên mấy bậc trưởng bối đó phải làm quan trên triều.
Nàng có thể chắc chắn rằng việc này rất lợi ích, vì đây đích xác là kế hoạch Thái tử dùng lôi kéo mọi quan thần sang cùng phe với mình, cũng giúp củng cố địa vị thật vững chắc.
Bởi vì Hoàng thất Dạ quốc luôn ngấm ngầm xảy ra cuộc chiến tranh giành Hoàng vị, từng người con của Hoàng đế dần sa vào khiến quyền lực chia năm xẻ bảy, có lẽ do Hoàng thượng quá mức lạnh nhạt với Thái tử, làm những kẻ còn lại cho rằng Nam Duệ Khang đứng ở vị trí Thái tử là sở hữu thế lực từ bên ngoại Hoàng hậu.
Cha Hoàng hậu là Đại tướng quân, một lưỡng triều nguyên lão được Tiên hoàng coi trọng, lại mang chiến công hiển hách, mặc dù không quyền uy như trước, cơ mà muốn bao người tôn kính liền có bấy nhiêu, đủ sức chống đỡ vị Hoàng hậu bị thất sủng và Nam Duệ Khang.
Diệu Phương Sinh nghĩ tới đây lập tức cười lạnh, lúc này còn ngồi trước gương đồng sửa soạn, sau lưng có những nô tì giúp nàng chải tóc thay y phục để đi dự tiệc.
Các nô tì không quên buông lời khen ngợi nịnh nọt, Diệu Phương Sinh đã quen với cư xử của họ nên không nói gì cả, đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Nam Lăng Tử từ ngoài bước vào.
Chàng đi đến đằng sau nàng, trên tay cầm chiếc trâm, hình dáng trâm dài chất liệu bằng bạc, đầu trâm là nửa cánh hồ điệp, đính kèm ba đóa hoa lan tinh xảo.
Chiếc trâm được Nam Lăng Tử cài lên búi tóc Diệu Phương Sinh, chàng chuyển mắt nhìn nàng qua gương đồng, nữ nhân tô điểm son phấn, mày đậm môi hồng hòa cùng dung nhan thanh tú, kết hợp với huyền y trên thân, chiếc trâm trên đầu từ màu sắc đến hình thái đều vô tình đồng nhất hoa văn thêu ở y phục.
Diệu Phương Sinh vốn có dáng vẻ dịu dàng thanh nhã, khoảnh khắc này trở thành yêu kiều quyến rũ, khiến Nam Lăng Tử nhìn ngắm hồi lâu rồi thốt lên rằng: “Nàng ít khi mang đồ màu tối, nhưng lúc mặc vào lại rất thu hút.”
“Phu quân thích?” Diệu Phương Sinh theo bản năng sờ lên chiếc trâm, vừa buông câu hỏi, Nam Lăng Tử liền thật thà gật đầu khen: “Thê tử xinh đẹp.”
Diệu Phương Sinh khẽ cười, xong nét mặt như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên nói: “Hôm nay chàng hãy để Lâm Kha đi sau bảo vệ thiếp.”
Nam Lăng Tử nghe, nhướng mày khó hiểu hỏi lại: “Nàng chắc chắn?”
Chờ những nô tì làm xong mọi việc rời phòng.
Diệu Phương Sinh chậm chạp quay đầu qua trả lời Nam Lăng Tử: “Trong số ám vệ chàng đào tạo có ba người đứng đầu, Lâm Kha cũng ở trong đó, để hắn theo là lựa chọn tốt mà.”
Lời nói giống lẽ đương nhiên, bình tĩnh không có một tia do dự, làm Nam Lăng Tử vô thức suy nghĩ, mắt phải nhìn kĩ Diệu Phương Sinh hơn.
Lúc sau chàng như đã quyết định, khẽ mở miệng: “Thế cứ cho hắn đi theo.”
...
Cửa lớn phủ Thái Tử đã rộng mở, rất nhiều xe ngựa chạy tới rồi dừng lại trước cửa, từng người một xuống xe đi vào.
Khi Nam Lăng Tử và Diệu Phương Sinh đến nơi, bước qua cửa lớn thì trông thấy thật nhiều gương mặt, đi kèm ánh mắt tò mò chiếu sang đây.
Những người tứ phía nhìn Nam Lăng Tử, sau cùng dừng lại tại Diệu Phương Sinh, mỗi kẻ mang ý vị; nét mặt khác nhau, tuy nhiên bọn họ cũng không hề nhìn lâu, nhanh chóng rời mắt chỗ khác.
Chỉ là Diệu Phương Sinh sớm cảm nhận một đôi con ngươi quen thuộc vẫn dõi theo mình, nàng bình tĩnh cười lên, ngẩng mặt nói với Nam Lăng Tử: “Chàng đi gặp thái tử trước, thiếp muốn nán lại đây ngắm cảnh.”
Nam Lăng Tử nâng mắt xem xung quanh, quang cảnh rộng rãi được bài trí vô số cây hoa sắc màu tươi tốt, phía xa xa còn có hồ nước trong veo trồng đầy đóa sen mới nở, mặc dù hữu tình bắt mắt, nhưng cả hai thấy qua nó vô số lần, không có lần nào nàng tỏ ra bừng thú, vì vậy chàng hiểu đây là thê tử nhà mình lấy lý do, nên khẽ cất tiếng hỏi: “Phong cảnh này vừa mắt nàng?”
Diệu Phương Sinh khẽ trả lời: “Cảnh đẹp thích hợp ôn chuyện cùng bằng hữu cũ, phu quân an tâm, thiếp sẽ mau chóng đến chỗ chàng.”
Nam Lăng Tử hiểu ra, hơi do dự rồi gật đầu dặn: “Được, ta chờ nàng, Lâm Kha, ngươi bảo vệ vương phi cẩn thận.” Câu sau chàng quay đầu ra lệnh Lâm Kha bên cạnh.
Chờ Nam Lăng Tử rời khỏi, Diệu Phương Sinh cất bước đi hướng hồ sen, đoạn đường không dài cơ mà bỗng vô ý va phải một nữ nhân mạng hồng y.
Điệu bộ người kia vội vàng, ngay cả khi bị đâm chúng cũng không phản ứng gì, ngoài nâng chân lướt qua, mà Diệu Phương Sinh chưa nói tạ lỗi, chỉ kịp nhìn bóng lưng của đối phương.
Nàng nhướng mày chẳng mấy để ý, nhưng riêng Lâm Kha đằng sau lại dõi theo dáng hình ấy, sắc mặt như mất hồn mất vía, chẳng đợi ai kịp phản ứng, hắn đã đi theo lối nữ nhân biến mất.
Diệu Phương Sinh mặc kệ mọi chuyện, tiếp tục đến bên hồ sen, đưa mắt nhìn từng đóa sen bung cánh tươi tắn trên mặt hồ tĩnh lặng, nàng cứ thế bình tâm ngắm nghía tựa dòng nước yên ả kia.
Khoảnh khắc mọi người xung quanh dần lùi vào trong nơi yến tiệc sắp diễn ra, một nữ nhân khoáng y phúc màu bạch lam từ tốn đi tới gần Diệu Phương Sinh, không quên mở miệng nói: “Nhị vương phi tỉnh lại rồi hả? Thật không ngờ ngươi còn vận may à nha.”
Diệu Phương Sinh nghe thấy cũng chẳng vội đáp, ngược lại cúi người nhặt viên đá nhọn dưới đất lên, xong chậm rãi quay người đối diện nữ nhân kia, nàng nhếch môi cười bảo: “Đã lâu không gặp Hạ tiểu thư, à, bây giờ ta phải gọi ngươi là tam vương phi mới đúng nhỉ.”
Tam vương phi che miệng nhỏ, cố ý cười thành tiếng, đôi mắt yến xinh xắn xoay chuyển liếc nhìn Diệu Phương Sinh từ trên xuống dưới, sau buông câu giễu cợt: “Mấy năm không thấy ngươi có vẻ thay đổi nhiều, nhưng mùi bần tiện vẫn vương thân như cũ, khó ngửi quá!”
“Xem ra tam vương gia không có khả năng quản nổi bản tính chua ngoa này của ngươi.” Diệu Phương Sinh cảm thán hai câu, không để Tam vương phi có cơ hội phản bác, nàng lập tức nói tiếp: “Ba năm trước ngươi cùng Sương Lam Nhi bịa đặt, truyền ra lời đồn đại ta lẳng lơ, hoài thai con của nam nhân khác, kết quả Sương Lam Nhi chết, ngươi vội vàng xuất giá.
Hôm nay lại định giở trò nào nữa?”
Tam vương phi cười nhạt, hoàn toàn khinh thường trả lời: “Bổn vương phi có làm gì thật thì ngươi đều phải cắn răng chịu đựng như năm đó thôi, Diệu Phương Sinh, tất cả những thứ kia hãy im lặng nhận lấy, bởi ngươi có lỗi trước vì quyến rũ nhị vương gia, khiến bọn ta vỡ hết mộng tưởng đẹp đẽ.”
Diệu Phương Sinh thở dài, tiến lên gần Tam vương phi, nàng thấp giọng: “Ta không phải chiếc khăn tay mềm nhũn mặc cho các ngươi giày vò, hôm nay dừng ở đây là cố tình chờ ngươi tự động dấn thân, ta sẽ khiến từng kẻ năm xưa hại mình nối gót theo sau Sương Lam Nhi!”
Vừa dứt lời, Diệu Phương Sinh liền giơ tay kéo Tam vương phi, một tay túm lấy búi tóc đổi phương, tay còn lại nắm vai ả, dùng sức ép người sang góc hồ sen.
Người này tên Hạ Kim Tâm, vị tiểu thư trong Hạ gia quyền quý nhất Kinh Thành, cũng là tỉ muội tốt với Sương Lam Nhi, chính hai nữ nhân đã dùng tiền tài và gia thế để sai người ta tung mọi tin đồn xấu về nàng, nhiều lần khiêu khích chê bai, nhục mạ không hề kiêng dè.
Kẻ xuất khẩu người động thủ, như song kiếm hợp bích, gây ra biết bao chuyện làm nàng tủi hờn uất ức.
Dù khi đó đoán được là bọn họ nhiễu loạn, nhưng ngày nghe Sương Lam Nhi chính miệng thừa nhận rồi đẩy bản thân xuống hồ, nàng bàng hoàng không thôi, có điều chưa cả nảy sinh oán hận, cái chết từ đối phương đã đổ xuống đầu, liên tiếp đến một nhà Sương gia buông câu cay độc, thằng thừng nguyền rủa mình.
Nàng chẳng biết nên nói hay làm gì mới tốt, ngay những kẻ tự dùng danh nghĩa được Nam Lăng Tử tin tưởng, đều thay nhau khuyên rằng hi sinh đổi thế cuộc, làm thê tử hãy nhẫn nhịn để phu quân an tâm chiến đấu bảo vệ quốc gia, chấp nhận ác ý, bởi kẻ gây chuyện trả giá bằng mạng sống rồi.
Diệu Phương Sinh càng nghĩ, nơi ánh mắt càng căm phẫn, gia tăng thêm sức lực đẩy người, phần Tam vương phi bị kéo đau, mắt thấy sắp ngã xuống hồ, tức thì giãy giụa kêu lên.
Tuy nhiên tiếng hét vừa phát ra, bỗng có đôi bàn tay ngăn cản hai người, rồi giọng của Lan U Cơ vang lên xen ngang: “Nhị vương phi! Người đang làm gì thế hả?”
Câu chất vấn tuôn rơi, khiến Diệu Phương Sinh nghiêng đầu nhìn lại, phát giác là Lan U Cơ thì lạnh lùng nói: “Lan tướng quân, chuyện ở Dạ quốc chưa đến lượt người quản lý.”
“Nhị vương phi lệ độ đoan trang, hiểu lý lẽ quy củ hơn ai hết, sẽ không lỗ mãng làm chuyện thế này ở phủ của thái tử, ta mong người bình tĩnh buông tay mà nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.
” Lan U Cơ khuyên nhủ, hành động tách cả hai ra, còn đứng chắn trước Diệu Phương Sinh, dẫn Tam vương phi ra sau lưng, ý đồ che chở quá rõ ràng.
Diệu Phương Sinh bên này trông thế, nét mặt thêm băng giá, nàng quả quyết nhấn nhá từng chữ: “Lan tướng quân nghe kĩ đây, ba năm trước ta đấy một nữ nhân xuống hồ, vì nàng ta theo đuổi vương gia, hiện tại ta chỉ đang giải quyết trường hợp cũ tái diễn bằng cách tương tự thôi.”
Lan U Cơ kinh ngạc trố mắt, hiển nhiên bị bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, dáng vẻ bảo vệ Tam vương phi kĩ càng.
Phần Tam vương phi sợ hãi, nhưng vẫn đổ thêm dầu vào lửa nói vào tai Lan U Cơ: “Diệu Phương Sinh là kẻ ác độc! Người bị đẩy ấy là tỉ tỉ tốt của ta, giờ Diệu Phương Sinh muốn ta chết theo tỉ tỉ!”.