Diệu Phương Sinh xem Nam Tiêu Mạn nằm trong lòng mình đã ngủ thiếp đi, môi khẽ mỉm cười, nàng giơ tay vuốt ve mái tóc của con gái, từ từ cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên thân thể nhỏ bé.
Tất cả là chân thật chứ không phải giấc mộng bản thân hằng đêm mơ thấy, con nàng còn sống mà trở về đây.
Như vậy rất tốt, cơ hội để mẫu tử đoàn tụ và ở cùng nhau, có thể vui vẻ một đoạn thời gian, mặc kệ là dài hay ngắn, quãng ngày sau này nàng sẽ dùng hết khả năng bù đắp cho đứa nhỏ.
Phần hận thù kia, cứ giao phó sang Nam Lăng Tử, chàng muốn giải quyết thế nào thì đều chấp thuận, bởi lẽ khi nhìn thấy nữ nhi, nghe hai câu mẫu thân mang đầy ngây ngô của Tiêu Mạn, khiến nàng nhận ra oan ức bản thân từng chịu chỉ có tình yêu thương mới bù đắp được hết.
Thay vì hoang phí thời gian mà toan tính những kẻ hại mình, để lấy niềm thỏa mãn nhất thời, sao không chọn lựa dành hết tâm tư săn sóc mỗi người bên cạnh?
Ban đầu bày kế trả thù vì bọn họ chia rẽ tình thân, tình yêu, hiện tại cả hai thứ về lại với nàng rồi, tội gì phải phí công tốn sức.
Suy nghĩ đến đây, Diệu Phượng Sinh nâng mắt lên nhìn hai người bên cạnh vẫn mải nói chuyện, bên tai vô thức nghe thấy nội dung họ bàn bạc.
“Muốn Hoàng Hậu trả giá về việc ác năm xưa, thật sự không dễ, có điều ta đã có biện pháp”.
Nam Lăng Tử vừa nói vừa cầm lên tấm lệnh bài giống hệt của Tiên quốc.
Tiêu Huỳnh giơ tay nhận lấy lệnh bài, vẻ mặt khó hiểu đáp: “Ý người là?”
Nam Lăng Tử cong môi trầm giọng bảo: “Hoàng Hậu đổ tội danh hạ độc Phương Sinh lên đầu Quý Phi, vậy thì chúng ta làm cách tương tự, tráo đổi lệnh bài, mua chuộc cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu”.
Lời chàng tuôn rơi, khiến Tiêu Huỳnh ngờ vực hỏi thêm: “Nhưng vụ án đó kết thúc rồi, làm sao có thể trở lại được?” Ngày Hoàng Hậu tính kế Quý Phi, họ được chiêm nghiệm phần nào mưu mô từ bậc Mẫu Nghi Thiên Hạ.
Đầu tiên, để Tú Linh vu cáo Quý Phi tại hiện trường hạ độc, tiếp diễn sai thuộc hạ giết chết người này, mặc dù Vương Gia có đề phòng trước mà không thể ngăn nổi nó xảy ra.
Sau khi Hoàng Thượng hạ lệnh truy bắt kẻ sát hại Tú Linh, Hoàng Hậu cố ý cho họ tóm gọn tên thuộc hạ của bà ta, bằng cách sử dụng chiêu cũ đẩy hết tội trạng lên đầu người khác, một tấm lệnh bài và làm vị cung nữ phản bội chủ tử.
Quý Phi bị nô tì thân cận nhất phỉ báng, ở trước bao người trở thành nữ nhân có lòng dạ nhỏ nhen tàn nhẫn, nhiều lần hại các Phi Tử, vì ganh ghét đã hạ độc Nhị Vương Phi, còn rắp tâm đổ tội lên Hoàng Hậu.
Tất thảy xong xuôi, kết cục của Quý Phi là mãi mãi ở Lãnh Cung, giờ Vương Gia bảo mượn vụ việc này mà trả thù, nghe qua không tệ, tuy nhiên lật lại bản án đâu có dễ dàng.
Tiêu Huỳnh thầm thở dài trong lòng, đúng lúc Nam Lăng Tử nhẹ nhàng trả lời: “Nô tì trung thành của Quý Phi từng tìm cách truyền tin đi Tiên Quốc, tức Huyền Ánh Hoa có hậu thuẫn, chỉ cần người kia xuất hiện, ta sẽ làm cho vụ án tái diễn”.
Một bước ấy thành công thì các kế hoạch tiếp theo sẽ thuận lợi, chàng chắc chắn đòi lấy món nợ nhiều năm Hoàng Hậu thiếu từ thê tử mình.
Không sai, có trời mới thấu chàng ngỡ ngàng biết bao tại lúc nghe hết những sự thật về Hoàng Hậu, người như là mẫu thân sinh ra mình, bà ấy đứng sau những mưu tính, hại Phương Sinh trúng độc, hại Tiêu Mạn bé nhỏ chịu nỗi giày vò, nguồn cơn gây nên cảnh tượng ly biệt giữa họ.
Một khi Hoàng Hậu chẳng màng tình thân, chàng sao phải dành tâm giữ hiếu, nhiều năm trôi qua, từng thứ bản thân nhún nhường, chuyện nào cũng nghe lời, suy xét cẩn thận việc mình làm để bà ấy vui vẻ.
Rồi nhận lại là đối phương tàn ác hủy đi hạnh phúc của chàng.
Nam Lăng Tử càng nghĩ, nơi đáy mắt càng trào dâng nỗi niềm thù oán, tuy nhiên lúc quay qua nhìn Diệu Phương Sinh ôm Nam Tiêu Mạn, mẫu tử gắn bó thân thiết, không hề có khoảng cách nào ngăn trở cả.
Hình ảnh bình đạm ấy khiến tâm tình chàng ổn định lại.
…
Hai mươi ngày sau.
Diệu Phương Sinh mang Nam Tiêu Mạn xuất phủ, cùng đứa trẻ đi trên đường lớn của Kinh Thành, mà Nhu Phi theo đằng sau bảo vệ cả hai.
Tiết trời mùa Đông lạnh lẽo, thêm lớp tuyết trắng xóa phủ khắp ngóc ngách, càng làm thân thể con người cảm nhận giá băng xuyên thấu da thịt, vì vậy Diệu Phương Sinh không dám để con mình đi quá lâu ở bên ngoài, nhưng trông Nam Tiêu Mạn vẫn còn thích thú với quang cảnh bốn phía, nên nàng lựa chọn vào một quán trà có lầu cao, dẫn con bé đi lên rồi mở cửa sổ để ngắm nhìn mọi thứ từ trên xuống.
Nam Tiêu Mạn luôn sống trong thôn nhỏ, chỉ quay quanh cây cỏ rừng núi, chưa từng biết về phồn hoa Kinh Thành, nay được trải nghiệm liền thấy mới lạ, biểu hiện vô cùng thích thú, thỉnh thoảng đặt ra vài câu hỏi thơ ngây rằng thứ kia là sao, vật này tên gì.
Diệu Phương Sinh từ tốn giải đáp mọi thắc mắc của nữ nhi nhà mình, nàng cười dịu dàng bảo: “Sau phụ thân sẽ từ từ giải thích mấy điều này cho con hiểu hơn”.
Nghe thế, Nam Tiêu Mạn khẽ mở miệng: “Mẫu thân, Tiêu Mạn muốn người chỉ rõ tất cả vạn vật cơ”.
“Được được, ta vẫn đang làm đây mà… ý của câu trên là phụ thân biết rất nhiều thứ thú vị, con có thể đi hỏi thêm nữa”.
Diệu Phương Sinh vội đáp trả, duy trì nụ cười cùng vẻ mặt vui vẻ, nhưng sớm khổ sở thành tiếng ở trong lòng.
Việc được đứa con dựa dẫm ỷ lại như giờ, với mọi người mẹ khác thì là chuyện hạnh phúc đáng mừng rỡ, phần nàng cảm giác oan trái dâng cao, vì nghĩ ngày nào ấy bọn họ chia ly, tình thân nồng đậm này sẽ hóa đau thương nặng trĩu, xong đổ ập xuống tâm hồn nhỏ bé.
Biết rõ kết cục về sau, có điều nàng không thể tránh khỏi Tiêu Mạn, không thể đem sự tuyệt tình ra cho đứa trẻ phải chán ghét mình, do cả hai mẫu tử liền tâm, mong ngóng lẫn nhau nhiều năm.
Vả lại nữ nhi ôm bao nhiêu hy vọng về vị mẫu thân, xen kẽ tình thương phụ mẫu trọn vẹn, nếu như dập tắt nó cũng đồng thời gây nên niềm đau, thậm chí là tạo ra mảnh ký ức u tối trong tuổi thơ con bé.
Trước sau Tiêu Mạn đều hứng chịu đau khổ, thân là người mẹ thì nàng lựa chọn cố gắng làm điều tốt đẹp nhất cho con, trao hết tình yêu thương, lưu vào trí nhớ đứa trẻ khoảng thời gian ấm áp.
Diệu Phương Sinh vừa nghĩ vừa vuốt ve mái tóc Nam Tiêu Mạn, bỗng đôi mắt nàng chạm phải gương mặt quen thuộc ở phía dưới đoạn đường lớn, kẻ đó khoác áo choàng lông cáo, dáng người cao gầy, giữa dân chúng muôn vẻ, đối phương nổi bật lên vì mái tóc bạch kim đặc biệt.
Điều đáng nói nhất là dung nhan kia giống Quý Phi vô cùng, chỉ khác rằng nó hòa hợp trong vẻ ngoài nam nhân.
Kẻ đó đứng một hồi rồi bước lên xe ngựa, đường họ rời khỏi trùng hợp hướng về Hoàng Cung, khiến Diệu Phương Sinh nhớ tới chuyện Nam Lăng Tử và Tiêu Huỳnh bàn bạc.
Liệu đây có phải người mà phu quân nàng đợi chờ bấy lâu, chỗ dựa của Quý Phi đang bị nhốt tại chốn Lãnh Cung, tựa hồ không còn ngày trở ra ngoài.
Nhưng hôm nay cũng đâu nghe tiếng gió gì việc đối phương sẽ xuất hiện? Hơn nữa là đến diện kiến Hoàng Thượng, hay họ dự tính lập thế trận bất ngờ làm người Dạ Quốc không kịp trở tay.
(Dấu câu chấm trong ngoặc kép không sai, dấu chấm bên ngoài ngoặc kép cũng thế, nên là cách đặt dấu chấm như nào là sự lựa chọn của mỗi người)..