Diệu Phương Sinh cùng Nam Lăng Tử đi ra cửa Hoàng cung, hai người lên xe ngựa, chờ xe di chuyển, chàng mới cất tiếng hỏi nàng: “Nãy mẫu hậu nói gì quá đáng đúng không.”
Chuyện vừa rồi đã khiến Nam Lăng Tử bất ngờ, vì khi bước ra từ điện Thanh Hoa liền nghe thái giám bảo người của Hoàng hậu đem thê tử mình đi, tựa như sớm biết sự tồn tại của Phương Sinh, chỉ canh lúc người xuất hiện thì bắt lấy.
Tuy nhiên thời điểm chàng đến, trông thấy nét mặt Hoàng hậu, dáng điệu bà ấy hiền từ đối đãi Phương Sinh, không giống một người mưu mô có ý đồ.
Vả lại Hoàng hậu cũng dưỡng dục chàng hơn mười năm, là người năm xưa ủng hộ việc thành hôn giữa bản thân cùng Phương Sinh, để mà nói bà ấy làm hành động xấu xa, chàng sẽ lấn cấn, không dám tin.
Nam Lăng Tử càng nghĩ càng thấy loạn, đành chờ đợi thê tử mình, lúc này Diệu Phương Sinh hé môi đáp trả: “Mẫu hậu tưởng chàng sẽ lấy Lan tướng quân, nên nhắc nhở thiếp phải nhẫn nhịn làm một hiền thê và chấp nhận tất cả.”
“Nàng không thích nghe điều ấy? Hay lời của mẫu hậu không chỉ dừng ở đây.” Nam Lăng Tử thăm dò, phần Diệu Phương Sinh cười nói: “Chàng thử đoán xem.”
Nam Lăng Tử nghĩ về bộ dạng Diệu Phương Sinh khi đối diện Hoàng hậu, chẳng có sự hòa hợp hay nhiệt tình nói cười giống ngày xưa, chàng như phát hiện ra, nhếch môi trả lời: “Ta đoán là cả hai cái trên, thêm nữa nàng cùng mẫu hậu đã không còn vừa ý đối phương rồi.”
Diệu Phương Sinh nghe lời Nam Lăng Tử nói, tự nhiên cười thành tiếng, vốn biết khả năng suy đoán lẫn mắt nhìn phu quân mình rất tốt, nhưng lại dành hết niềm tin vào những kẻ kia, khiến cho mọi thông minh đều giảm đi.
Như hiện giờ chàng đoán đúng mà nửa sai, bởi vì ngay từ đầu Hoàng hậu đã giả vờ, thì làm gì có chuyện vừa lòng đẹp ý.
Nam Lăng Tử ngẩn ngơ, định hỏi rõ ràng thì bị tiếng ồn ào bên ngoài xen ngang, Diệu Phương Sinh cũng sớm để ý, giơ tay nâng màn xe lên.
Trên đường lớn của Kinh Thành vô cùng nhộn nhịp vì kẻ qua kẻ lại, gồm những người buôn bán bên hai rìa đường, khi xe ngựa đi qua một cửa tiệm vải khá lớn, Diệu Phương Sinh bỗng hô dừng lại, sau nàng kéo Nam Lăng Tử cùng đi xuống xe.
Hai người đứng trước cửa tiệm ấy, ánh nắng vàng và con mắt từ mọi người xung quanh dán vào bóng dáng cả hai.
Nam Lăng Tử trông tiệm vải đằng trước, treo bảng hiệu ghi chữ Tiệm Vải Lam Tằm, mặc dù bên ngoài không mấy nổi trội, nhưng bên trong có những loại vải cực tốt, vì đây là một tiệm vải lâu đời ở Kinh Thành, đồng thời là chỗ đặc biệt nhất tại lòng chàng.
Tính ra nó vẫn quen thuộc như ngày đầu tiên nhìn thấy, bởi vì nơi đây để chàng có duyên gặp Phương Sinh, tất cả bắt đầu tại bảy năm về trước, thời điểm có rất nhiều thiếu nữ theo đuổi mình, bọn họ nồng nhiệt đến nỗi theo chân đi khắp đường lớn nhỏ của Kinh Thành, khiến chàng phải chạy trốn vào cửa tiệm này.
Lúc đó Phương Sinh đang là người làm bình thường, còn miệt mài quét dọn trong tiệm, nàng thấy chàng khổ sở liền bất đắc dĩ giúp đỡ, có điều thật ra là bởi vì chàng hứa sẽ cho năm mươi lượng bạc khi nàng giúp thoát khỏi những thiếu nữ kia.
Nghĩ đến đây Nam Lăng Tử thầm cười, quay qua quan sát Diệu Phương Sinh, nhận ra nàng cũng mỉm cười, chàng hơi nghiêng đầu cất tiếng hỏi: “Chúng ta vào trong chọn vải hả?”
Diệu Phương Sinh gật đầu: “Ừ, thiếp định may thêm vài bộ y phục mới, nhân tiện làm quà tặng sinh thần phu quân lần trước.”
“Nàng tự tay may như mọi khi à?” Nam Lăng Tử khẽ hỏi, Diệu Phương Sinh tự nhiên đáp: “Đúng rồi, chỉ là lâu không động tới, sợ không may tốt như xưa.”
Trước lúc trở thành nữ phụ, Diệu Phương Sinh là một cô gái không có người thân, vật lộn với cơm áo gạo tiền, việc giỏi nhất mà bản thân làm được là may vá thêu thùa, nấu ăn, còn khi thành nữ phụ, cũng chỉ giỏi những thứ ấy.
Đương nhiên phu quân cũng rõ ràng nàng thành thạo cái gì, nên dù chàng có hàng trăm người lo lắng y phục và đồ ăn hàng ngày, thì vẫn mong chờ đồ vật do nàng tự tay làm, thậm chí đôi lúc còn năn nỉ muốn thêm nữa.
Ngày tháng kia đẹp đẽ làm sao, đáng tiếc bây giờ phần tình cảm đó không thể đơn thuần như thuở ban đầu, bởi vì hôm nay tìm về kỉ niệm đầu tiên này, thật ra là mục đích cả.
Nam Lăng Tử không biết thê tử nhà mình nghĩ thế nào, ngược lại mở miệng nói: “Tay nghề của nàng luôn tốt mà, giảm chút ít không đáng kể.”
Diệu Phương Sinh dùng nụ cười vui thay lời đáp, rồi chuyển hướng chủ đề: “Hôm nay thiếp không chỉ muốn may y phục, còn muốn đi dạo quanh thành, phu quân có thể đi cùng không?”
Nam Lăng Tử nâng tay Diệu Phương Sinh, cẩn thận nắm chặt, nét mặt hạnh phúc trả lời: “Được đi cùng thê tử qua từng đoạn đường, là điều ta hằng mong.”
Thời gian dần trôi qua, Nam Lăng Tử và Diệu Phương Sinh chọn vải, rồi sai khiến gia nhân đem về phủ, xong xuôi liền dẫn nhau ra đường lớn đi dạo, thỉnh thoảng nói cười, tiếp đến thấy điều hay ho thì dừng chân đứng nhìn, lúc sau lại lựa chọn ngồi ăn tàu hũ bên cạnh đường.
Dáng điệu thoải mái tự nhiên, không kiêng dè bất cứ cái gì.
Hai người cứ như vậy nắm lấy tay đối phương, mà cùng chung hướng nhịp bước, mỗi cử chỉ thân mật mà cả hai trao nhau, khiến người tứ phía dễ dàng nhận ra đây là đôi phu thê ngọt ngào, ngoài ra cái đặc biệt nhất là dung nhan của Nam Lăng Tử quá đỗi tinh mỹ, thu hút đến nỗi dấy lên sự ghen tị xen kẽ yêu thích của người khác.
Nam Lăng Tử không biết thời gian đã qua bao lâu, thời điểm nhìn thấy mặt trời dần lặn, bầu trời chuyển màu đỏ tối, mới cùng Diệu Phương Sinh dừng chân tại một ven hồ, tiếp đến thản nhiên ngồi xuống đất, chàng tùy ý để nàng tựa vào vai mình, sau nhẹ nhàng hỏi: “Phương Sinh, nàng có nhớ đến lý do hai ta thành hôn không?”
Diệu Phương Sinh hơi nhướng mày lên nghe, nàng mềm mại đáp: “Năm mươi lượng bạc cho thiếp và phu quân quen biết, sau đó phu quân thỉnh thoảng đến tiệm vải, vào một đêm đẹp trời chúng ta cũng ngồi ở ven hồ này nói chuyện, chàng hỏi thiếp muốn gả cho ai, thiếp bảo sẽ chọn một nam nhân hiền lành, không cần phải có gia thế hiển hách, chỉ cần chăm chỉ làm việc, quan trọng nhất không lấy tam thê tứ thiếp là được, cũng do câu nói này mà chàng ngỏ ý muốn lấy thiếp.”
Năm đó Diệu Phương Sinh là người mang tư tưởng của thiếu nữ hiện đại, vì vậy bạo gan đáp trả thế, chính bản thân không hề nghĩ Nam Lăng Tử sẽ bởi một lời ấy, đem sính lễ sang lấy mình.
Phần nàng qua vài lần tiếp xúc, cảm thấy chàng có tiền lại sở hữu nhan sắc hơn người, tính tình ôn tồn, nên dù biết rõ cốt truyện vẫn chấp nhận đánh cược, đồng ý gả.
Suy ra cuộc sống nhung lụa bày ra trước mặt, mấy ai kìm nén được? Huống hồ đối phương còn tốt đẹp như thế.
Diệu Phương Sinh suy nghĩ xong cười nhạt, hiển nhiên tự giễu bản thân ham vinh hoa phú quý lẫn háo sắc tới u mê, Nam Lăng Tử bên cạnh cho rằng nàng cười vu vơ, không để ý mà đi hồi tưởng lại quá khứ, chàng nhếch môi cất tiếng: “Khi mẫu phi qua đời, bả ấy luôn miệng nói rằng kiếp sau mong được gả cho một người không lập thê thiếp, từ đầu đến cuối chỉ yêu mình bà ấy thôi..
rồi khoảng khắc nghe nàng nói ra tiếng lòng, ta bỗng thấy dáng hình của mẫu phi, đồng thời rung động với nàng.”
Sự động lòng đó làm chàng nhớ ngày mình gặp gỡ Phương Sinh, nhận ra đấy không phải lần đầu tiên có cảm giác, càng phát hiện ra bản thân sớm thích nàng, và câu nói kia để chàng nhận thức về tình cảm của mình ra sao.
“Thiếp biết mà, ngay từ đêm động phòng, phu quân lập tức thổ lộ tâm tư để thiếp hiểu rõ tất thảy, vì vậy thiếp mới tin tưởng giao phó cả đời mình cho chàng.” Diệu Phương Sinh khẽ giọng, tiếng nàng truyền qua tai, vừa mềm mại dễ nghe, theo những lời nói cuối cùng kia như làn nước ấm tràn vào trái tim Nam Lăng Tử, khiến chàng bất giác cong môi cười mãn nguyện.
Bảy năm phu thê của bọn họ, bắt đầu từ hai chữ đơn giản, không phải suy tư giấu kín hết nỗi niềm, dễ dàng nói từng chuyện trong lòng cho đối phương lắng nghe, kết quả là dần quen thuộc lẫn nhau, dù chẳng trải qua nhiều giông bão.
Nam Lăng Tử vuốt tóc Diệu Phương Sinh, cuối cùng dịu dàng hỏi: “Sắp đêm rồi, chúng ta hồi phủ nhé?”
Diệu Phương Sinh gật đầu đồng ý, thời khắc hai người cùng nhau đứng lên để trở về, nàng bỗng trông thấy chiếc xe ngựa đang dừng ở đằng xa, người bên trong vén màn xe lên nhìn sang phía này.
Mặc dù không biết đối phương nhìn từ bao giờ, nhưng nàng có thể đoán ra người kia là ai, hoặc Thái tử, hoặc Lan U Cơ, bởi nếu thật sự theo dõi với mục đích quan trọng, thì sẽ không lộ liễu để bị phát hiện, có điều chả sao cả, diễn biến hôm nay ai xem cũng được, không hề ảnh hướng đến mục tiêu nàng hướng tới.
Không sai, mọi hành động và chuyện nàng đang làm này chỉ để gia tăng phần tình cảm giữa bản thân cùng Nam Lăng Tử, có một câu nói con người đủ yêu đủ hận liền điên cuồng lên, vậy nàng lập tức khiến phu quân của mình vừa yêu sâu đậm, vừa hận sâu sắc, làm chàng phải thật sự tin tưởng vào tình cảm, rồi gục ngã trước mọi thù hận.
Diệu Phương Sinh nghĩ tới đây tự thấy mình cuồng dại, nhưng biết làm sao khi thù hận tràn đáy lòng, ê chề cả tâm hồn xen kẽ thể xác, hơn nữa vẫn cắn răng chịu đựng nhìn những kẻ thù sống tốt, hào nhoáng quanh thân, được người người ca tụng tốt đẹp.
...
Chỉ một đêm gió lạnh trôi nổi, đến sáng hôm sau cả Kinh Thành lan truyền hai tin tức, rằng Hoàng thượng để Thái tử thay Nhị vương gia lấy Lan tướng quân của Dạ quốc, tin đồn nguyên nhân bên trong là Nhị vương gia không màng thế sự, bỏ mặc tất cả trọng trách của bản thân, gồm việc liên hôn đảm bảo cho hai quốc gia hòa bình.
Phần tin tức thứ hai lại trái ngược, khi người ta nghe nói hôm qua Nhị vương phi thức tỉnh, còn cùng Nhị vương gia đi dạo xung quanh đường lớn nhỏ của Kinh Thành, nhiều dân chúng nghĩ là do Nhị vương phi tỉnh dậy, nên Nhị vương gia mới từ chối hôn sự lần này.
Căn bản ai ai cũng thấu tỏ phu thê hai người sở hữu tình cảm bền chặt..