Nhị vương phủ.
Lúc Diệu Phương Sinh biết được tin tức là khi đang ở trong phòng, cùng Nhu Phi xem chiếc mặt nạ giống Sương Lam Nhi đã chết kia, nhìn gương mặt xinh đẹp lại xen lẫn nét đáng yêu phía trước mình, nàng hơi cười nói: “Người mất đã lâu, nhưng có thể làm giống tới bốn phần, tay nghề của ngươi tốt đấy.”
Nhu Phi cúi đầu, không hề đổi sắc nói: “Vương phi cảm thấy nó thật sự giống sao? Nô tì nghĩ là thiếu gì đó.”
Khi Vương phi nói muốn làm mặt nạ Sương Lam Nhi, Nhu Phi cố gắng nhớ lại dung nhan của đối phương như thế nào, tuy nhiên vẫn chẳng thể giống được nhiều, đáng tiếc người kia chết rồi, thân thể dưới mộ cũng chỉ còn bộ xương khô, nếu không thì cái mặt nạ này phải tương tự bảy phần.
Diệu Phương Sinh nghe, trí óc suy xét kĩ càng, một hồi sau mở miệng: “Kể ra lớp mặt nạ này chỉ đối phó với người ngoài thôi, chứ ở trước những kẻ thân thuộc Sương Lam Nhi, đặc biệt là Lâm Kha, thì sẽ không dùng được.”
“Vậy theo ý vương phi, nên sửa lại cho giống sao?” Nhu Phi nâng mắt nhìn, dáng vẻ chờ lệnh mà làm, Diệu Phương Sinh bên này sờ lên lớp da mặt nạ, nhẹ nhàng trả lời: “Tới phủ thượng thư, bắt một người hầu quen thuộc dáng vẻ của Sương Lam Nhi về đây, ngươi làm được không?”
Nhu Phi mím môi gật đầu, Diệu Phương Sinh tiếp tục nói: “Chuyện này không cần vội vàng, từ tốn hành động, vì còn phải cẩn thận Lâm Kha hay người của hoàng hậu theo dõi chúng ta, ngươi hãy nhớ che giấu bản thân thật kĩ vào.”
“Nô tì hiểu rồi.” Nhu Phi cung kính nhận lệnh, mặc dù lời nói đôi bên không nhiều, nhưng đủ để hiểu thấu lòng nhau và dụng ý của đối phương ra sao, như việc bắt người ở phủ Thượng thư, tức Vương phi muốn lợi dụng người đó để làm ra một mặt nạ giống Sương Lam Nhi nhất.
Chiếc mặt nạ này rồi sẽ dành cho Lâm Kha.
Nhu Phi nghĩ đến liền có động lực đi làm, Diệu Phương Sinh trông bóng lưng người rời đi, miệng khẽ thở dài.
Vì nàng đang lo lắng Nhu Phi không chờ nổi mà sơ xuất, dù sao đối phương cũng tốn công đợi ba năm để trả thù Lâm Kha, còn rèn luyện mọi thứ thật tốt như thế, chỉ do đầu óc không linh hoạt, nên chẳng nghĩ được kế sách hoàn hảo thôi.
Phần nàng trải cho Nhu Phi một hướng đi dễ dàng nhất, mong rằng người này từ từ bước, đừng quá vội vàng.
Diệu Phương Sinh nghĩ ngợi đôi lúc, bỗng cảm thấy cơ thể thay đổi, nàng bất giác đưa tay sờ lên ngực mình, nơi đó tựa hồ không còn nhịp đập gì nữa, nói đúng hơn thì đã bị từ khi tỉnh dậy.
Không sai, nàng biết mình thiếu một trái tim.
Mà trái tim này không phải vật bình thường, theo như Diêm vương từng giải thích, nó là thứ giúp nàng duy trì sự sống, tức thiếu nó, thân thể này sẽ chết, nhưng nguyên nhân đánh mất nó chính nàng còn chẳng rõ nổi.
Khi Diệu Phương Sinh còn nghĩ ngợi, tự nhiên ngoài cửa có giọng gia nhân truyền vào: “Vương phi, Lan tướng quân xin gặp người, hiện đang ở đại sảnh chờ.”
Ba chữ Lan tướng quân lọt qua tai, làm Diệu Phương Sinh tỉnh táo lại, nàng nhếch môi hỏi: “Nàng ta có nói rõ lý do gặp ta không.”
“Không ạ, chỉ bảo có chuyện gấp muốn gặp vương phi.” Tiếng gia nhân cung kính đáp, Diệu Phương Sinh ừ một tiếng, bảo gia nhân lui khỏi trước, bản thân ra sau.
...
Hồi sau Diệu Phương Sinh đi ra đại sảnh gặp mặt Lan U Cơ, thời điểm trông thấy đối phương mang dáng vẻ sốt ruột chờ đợi mình, nàng tiến tới gần, khẽ cười cất tiếng nói: “Để Lan tướng quân chờ lâu, ta thật thất lễ.”
“Ta không để ý, chắc nhị vương phi biết về tin đồn bên ngoài rồi nhỉ, đó là điều khiến ta đến đây tìm người.” Lan U Cơ vừa nói vừa hướng ánh mắt về Diệu Phương Sinh, con ngươi âm thầm quan sát.
Nữ nhân khoác huyền y, dáng người mảnh khảnh, sở hữu gương mặt nhỏ nhắn,với đôi mắt buồn đen láy đượm tình, hàng mày ngang đều đặn, cánh môi hồng nhuận nở rộ duyên dáng, nhưng hợp nhất lại dung nhan chỉ dừng ở hai chữ thanh tú.
Tuy nhiên phong thái nữ nhân có thì không thể xem nhẹ, vì từng cử chỉ, giọng điệu phơi bày hết thảy đoan trang, nhẹ nhàng đúng mực, mà Lan U Cơ cũng nhận thức rõ ràng đây là sự rèn luyện qua từng tháng năm, người bình thường khó sánh bằng.
Đây là người Nam Lăng Tử yêu thương hết mức, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng, nếu Đông sang lá rụng, thì tình cảm Nam Lăng Tử dành cho người này sẽ như thiên thu dài đằng đẵng, không biết bao giờ tới hồi kết.
Lan U Cơ nghĩ miên man, mãi khi tiếng Diệu Phương Sinh vang lên mới thức tỉnh: “Ý của Lan tướng quân là việc liên hôn giữa hai quốc gia, hay đơn giản là chuyện vương gia nhà ta không muốn lấy người?”
“Hiện tại tất cả dân chúng cho rằng nhị vương gia vô trách nhiệm, chẳng màng thế sự, nên bắt đầu quở trách, chả lẽ nhị vương phi không lo lắng à?” Lan U Cơ nửa tránh hai vấn đề, ngược lại còn hỏi vặn.
Diệu Phương Sinh không có cảm xúc gì nhiều, nhè nhẹ trả lời: “Vương gia tự có tính toán riêng, ta sẽ không xen vào.”
Lan U Cơ nghe xong cau mày, bắt đầu mất vui chất vấn: “Dường như nhị vương phi không quan tâm đến phu quân mình nữa sao? Ta có thể thấy rõ người rất lạnh nhạt.” Trong suy nghĩ của nàng ta, nữ nhân phía trước phải quan tâm Nam Lăng Tử, chứ không nên thể hiện vô cảm thế này, hoàn toàn chẳng xứng đáng với phần tình cảm nồng nhiệt của người kia.
Đối diện câu nói Lan U Cơ phát ra, Diệu Phương Sinh nhướng mắt, sau cùng từ tốn nói: “Ta mạo muội hỏi Lan tướng quân dùng thân phận hoặc tư cách nào để xen vào chuyện giữa phu thê bọn ta? Là một bằng hữu hay một nữ nhân muốn trở thành thiếp của vương gia.”
“Nhị vương phi thấy thân phận nào thích hợp nhất thì cứ đặt ta ở đấy, miễn là người cho ta biết đáp án thôi.” Lan U Cơ tỏ vẻ thản nhiên, ngấm ngầm thừa nhận ám chỉ từ Diệu Phương Sinh mà không tiếp tục né tránh.
Diệu Phương Sinh cũng không bất ngờ trước thái độ đối phương, nàng từ tốn bước qua, rồi ngồi xuống ghế, tay nâng ly trà được gia nhân rót ra, uống xong một ngụm, liền chậm rãi tuôn chữ: “Là bằng hữu của vương gia thì không có quyền can thiệp quá sâu vào việc gia thất người khác, mà nếu là thiếp, càng chẳng đủ tư cách hỏi đến vấn đề này.”
Lan U Cơ híp mắt, lòng dự cảm không lành, vẫn ngờ vực dò hỏi: “Vậy ta phải là gì mới vừa ý nhị vương phi đây?”
“Không cần phải là gì hết, lúc Lan tướng quân trở thành nữ nhân được vương gia yêu thích, ta sẵn sàng đáp trả người.” Diệu Phương Sinh dứt lời, Lan U Cơ lập tức quay đầu nhìn, sắc mặt nàng ta thay đổi, mở miệng cao giọng: “Nhị vương phi đang giễu cợt ta? Người có biết ta rất nghiêm túc hỏi chuyện không?”
“Lan tướng quân hiểu lầm, người nghiêm túc, ta cũng thật lòng, ta còn tiếc vì không thể trả lời một cách trọn vẹn nhất.” Diệu Phương Sinh bày mười phần chân thành trước Lan U Cơ, khiến đối phương giận đến cạn lời.
Qua hồi lâu, Lan U Cơ lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng: “Xem ra nhị vương phi muốn để kẻ khác hiểu người không làm trọn nghĩa thê tử đối với phu quân mình.”
Diệu Phương Sinh thở dài, tay đặt ly trà xuống bàn, sau đứng dậy tiến tới chỗ Lan U Cơ, hạ thấp giọng nói: “Lan tướng quân à, có câu làm thiếu người ta thiệt thỏi, làm đủ đôi bên vẹn tình, làm thừa thì người thiệt sẽ là mình, ta mong người hiểu rõ lời này.”
Từng câu từng chữ ám chỉ rất nhiều thứ, cơ mà điều Lan U Cơ thấu tỏ là Diệu Phương Sinh nhắc nhở nàng ta đừng làm quá nhiều việc thừa, nếu không sẽ chịu thua thiệt trong đây
Mọi thứ quả nhiên giống lời Thái tử và Hoàng hậu nói, nữ nhân vô cùng sắc bén với những người theo đuổi Nam Lăng Tử, làm họ sợ hãi không dám làm bậy nữa.
Nhưng nàng ta có cảm giác Diệu Phương Sinh chỉ đang độc chiếm người khác, hầu hết nam nhân không muốn sống cùng nữ nhân có tính tình vậy...!Mà Nam Lăng Tử lại mê say vào.
Rốt cuộc hai con người này là sự ngoại lệ trùng hợp, hay do tình cảm bọn họ quá sâu sắc mới chẳng rời nhau nổi?
Lan U Cơ suy tư tự hỏi, đồng thời quên mất bản thân còn chưa trả lời Diệu Phương Sinh, đúng lúc này, phía ngoài đại sảnh xuất hiện dáng người của Nam Lăng Tử..