Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Lúc mới tới gần khu phế tích của Trì gia, Thẩm Trì đã nhận thấy chiếc vòng mặc sắc trên cổ tay bắt đầu hơi nóng lên, dường như hắn có thể nghe được tiếng kêu gọi mơ hồ truyền đến từ trong đống phế tích.

Là triệu hoán tới từ huyết mạch.

Thẩm Trì gật đầu với Thẩm Vô Hoặc, sau đó đứng dậy đi về hướng khu phế tích.

Lúc này mặt trời chói rọi, lũ ve đang kêu râm ran trên cây, Thẩm Trì gạt dây mây trên mặt đất, bước từng dấu chân đi tới, bước chân dẫm trên mặt đá ngói vụn vang lên tiếng rắc rắc giòn vang. Hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh, trong đầu dần dần hiện ra cảnh phồn thịnh nơi này năm ấy.

… Đó là nơi mẹ ruột hắn đã từng sống.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Trì tới khu phế tích Trì gia, kiếp trước hắn cũng từng tới đây không ít lần, nhưng chưa bao giờ cảm ứng thấy tiếng kêu gọi như lúc này.

Thẩm Vô Hoặc không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh xe ngựa, chờ Thẩm Trì.

Cuối cùng Thẩm Trì dừng ở chỗ chính giữa khu phế tích.

Hắn đưa tay bắn ra một tia thần lực, đá vụn gạch vỡ xung quanh lặng lẽ tản ra, chỉ lưu lại một tấm đá xanh thoạt nhìn hết sức cũ kĩ lâu đời.

Dường như thoạt nhìn tấm đá này chỉ là một góc mặt đất, điều đặc biệt duy nhất là góc chếch bên trái có khắc hoa văn mờ nhạt, Thẩm Trì có thể nhận ra nó là đóa hoa, nhưng cụ thể là gì thì lại không rõ.

Trong nháy mắt tấm đá lộ ra, chiếc vòng ngọc mặc sắc nóng bỏng gần như biến cổ tay Thẩm Trì thành màu hồng.


Phải biết rằng hiện tại cơ thể Thẩm Trì so với tu giả Nguyên anh bình thường mạnh hơn một chút, tự xưng lửa nước bất xâm cũng không quá đáng, nếu không phải linh hồn của hắn với Thẩm Vô Hoặc tương thông, e rằng trên người hắn ngay cả nửa vết tích cũng sẽ không lưu lại.

Dường như cảm ứng được suy nghĩ của Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc quay sang mỉm cười với hắn.

Thẩm Trì dời tầm nhìn, tiếp tục nghiên cứu tấm đá này.

Trước đây hắn có được ký ức từ chỗ Nguyên Vu, tuy biết được vòng ngọc này có liên quan đến truyền thừa Trì gia, cũng là điểm mấy chốt để mở ra truyền thừa, nhưng cho dù Nguyên Vu có huyết thống với Trì gia cũng vẫn không tính là hiểu rõ Trì gia, chỉ mơ mơ hồ hồ về việc làm thế nào để mở ra truyền thừa, lại càng không biết rốt cục truyền thừa Trì gia là thứ gì.

Thẩm Trì suy nghĩ một lát, dứt khoát dùng biện pháp đơn giản nhất, nếu Trì gia yêu cầu hậu duệ mở ra truyền thừa này, huyết mạch tất nhiên là phương pháp đơn giản nhất để mở ra.

Nghĩ thế, ngón tay Thẩm Trì khẽ rạch một cái lên cổ tay, một tia máu tràn ra từ trên cổ tay hắn, huyết dịch cuộn trào mãnh liệt dính vào chiếc vòng mặc sắc trên tay, sau đó men theo chiếc vòng nhỏ giọt lên hoa văn tấm đá màu xanh.

Chỉ một thoáng tia sáng xanh đột ngột lóe lên, đến nỗi Thẩm Trì còn chưa nhìn rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dường như có một vật chui vào giữa ấn đường của mình, nhất thời mắt tối sầm lại mất đi ý thức.

Trong nháy mắt Thẩm Trì mất đi ý thức, Thẩm Vô Hoặc đã đến phía sau hắn, đưa tay đón được.

Mà Thẩm Vô Hoặc lại thấy rõ, trong nháy mắt máu của Thẩm Trì thấm qua vòng ngọc chạm đến hoa văn kia, hoa văn trên tấm đá bỗng lóe lên ánh sáng xanh, sau đó một tia sáng trắng tiến nhập vào thân thể Thẩm Trì.

Đây là truyền thừa của Trì gia.

Cụ thể là gì, Thẩm Vô Hoặc cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ không phải đồ đểu. Bởi vì chỉ có gia tộc cổ xưa nhất mới có thể truyền thừa vật ấn ký giống thế này, mà loại ấn ký đó, thông thường là chúc phúc tổ tiên lưu lại cho con cháu.

Thẩm Vô Hoặc đưa Thẩm Trì hồi tông, Chấp Ảnh thấy chủ nhân của mình cư nhiên liên tục bất tỉnh, lại tìm Thẩm Vô Hoặc đánh vài lần, đương nhiên cuối cùng nó đều thất bại.


Ngược lại cũng không phải tu vi Thẩm Vô Hoặc lên Nguyên anh kỳ thì có thể đánh thắng được thần thú thành niên, mà do tu vi của y đang không ngừng nâng cao.

Vẻn vẹn ba tháng, tu vi của Thẩm Vô Hoặc từ Nguyên anh trung kỳ lên đến Nguyên anh viên mãn, khoảng cách lên Hóa thần kỳ chỉ thiếu một chút nữa, loại tốc độ tu hành này, cho dù từ trước đến nay Thẩm Vô Hoặc luôn là thiên tài cũng tuyệt đối không thể.

Nguyên nhân trong đó, đương nhiên đến từ việc tu vi của y cộng sinh với Thẩm Trì.

Thẩm Vô Hoặc đã biết truyền thừa Trì gia là gì — tu vi, nói chính xác hơn, hẳn là tu vi tương xứng với tâm cảnh.

Mặc dù Thẩm Trì có chỗ bất đồng với đời thứ nhất, nhưng một đời kia, hắn quả thực đã thăng lên cảnh giới Đại la kim tiên, cho dù là kiếp trước, cuối cùng tu vi của Thẩm Trì cũng đã đến Đại thừa, nếu như vậy… Trong mắt Thẩm Vô Hoặc không khỏi xẹt qua ý cười, không biết những tu giả Sơ Linh giới này biết được có người chỉ tu hành trong vòng trăm năm đã phi thăng, vẻ mặt sẽ thế nào.

Đúng như Thẩm Vô Hoặc suy đoán, trong vòng mấy chục năm sau đó, tu vi của Thẩm Trì không ngừng tăng trưởng, hơn nữa bản thân Thẩm Vô Hoặc cũng đang tu hành, tu vi hai người tăng càng thêm mạnh. Ban đầu Chấp Ảnh còn có thể khiêu khích Thẩm Vô Hoặc một phen, sau đó khi nó phát hiện bất luận thế nào cũng đánh không lại thì tức giận chuyển hướng, chuyên tâm đi tu hành.

Có thể nói, điều Thẩm Vô Hoặc tiếc nuối duy nhất chính là Thẩm Trì trước sau vẫn chưa tỉnh.

Mà trước đó Thẩm Trì đã từng đề cập với Thẩm Vô Hoặc, dọn toàn bộ mảnh linh dược tìm thấy lúc kiểm tra nội môn ở Thiên Sơ phong vào trong tháp truyền thừa của Thẩm Trì.

Sau đó Thẩm Vô Hoặc nhận được thiệp cưới của Vân Nhiêu cùng Cảnh Nguyên.

“Tiểu sư thúc vẫn chưa tỉnh lại sao?” Thời điểm Vân Nhiêu đưa thiệp cưới còn ngoảnh nhìn phía sau Thẩm Vô Hoặc, vẫn không thấy Thẩm Trì, không khỏi có chút thất vọng: “Ta còn tưởng rằng hắn có thể đến xem đại lễ kết đạo của ta với A Nguyên.”

“Nhanh thôi, nếu như hắn tỉnh lại trước đại lễ kết đạo của các ngươi, chúng ta sẽ tới tham gia.” Thẩm Vô Hoặc nhìn Vân Nhiêu cùng Cảnh Nguyên: “Quà mừng ta sẽ đưa tới sau, chúc mừng.”


Về chuyện Vân Nhiêu cùng Cảnh Nguyên tiến đến với nhau, Thẩm Vô Hoặc cũng không kinh ngạc. Song điều khiến hắn có hơi bất ngờ là sự khai sáng của chưởng môn Thừa Kiếm tông, từ xưa đến nay, nhân tu cùng yêu tu ngoại trừ ký khế ước linh sủng thì hầu như rất ít khi kết hôn, ghi chép lại từ trong sách cổ cũng không có kết quả tốt. Dù sao bất luận là người hay yêu cũng đều tồn tại tư tưởng không cùng tộc ta ắt có dị tâm, không cách nào khoan dung cho hậu duệ huyết mạch kỳ dị tồn tại.

Mà chưởng môn hiện tại của Thừa Kiếm tông lại có tầm nhìn mở mang, sau khi biết thân phận của Cảnh Nguyên chỉ xác nhận lại ba lần xem hai người có thật lòng với nhau không, Vô Đàm liền dễ dàng đồng ý việc kết đạo của hai người, chẳng qua do thân phận Cảnh Nguyên đặc thù, tin tức chỉ tuyên bố trong nội môn, điểm này Thẩm Vô Hoặc đã biết trước khi Vân Nhiêu tới.

Hơn nữa từ lời nói của Vân Nhiêu, từ lúc nàng bộc lộ với chưởng môn muốn kết đạo với Cảnh Nguyên, đến lúc chưởng môn phát hiện ra thân phận Cảnh Nguyên, rồi đến khi tuyên bố ra chuyện kết đạo chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Nhìn bóng lưng hai người hân hoan vui vẻ, Thẩm Vô Hoặc hơi nhíu mày, luôn cảm thấy có hơi kỳ lạ, chẳng qua bất luận ở đời nào y cũng không tính là quen thuộc với Vô Đàm, kiếp này Vô Đàm bị ảnh hưởng bởi Minh Lệ cũng giúp đỡ y với Thẩm Trì một chút. Nhưng trong chuyện này của Vân Nhiêu, nói không chừng lại khác biệt.

Trong lúc Thẩm Vô Hoặc đang chìm trong khúc mắc, đột nhiên cảm giác được tâm tình rung động đã lâu chưa từng xuất hiện, trong lòng y vui vẻ, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Thẩm Trì vận chuyển thần lực một vòng trong cơ thể, kinh ngạc phát hiện tu vi của mình vốn từ Huyền kỳ tầng hai đã tăng lên Địa cảnh tầng sáu, điều này tương đương với việc hắn một mạch từ Nguyên anh vượt qua ba đại cảnh giới Hóa thần, Dung hợp, Độ kiếp, trực tiếp bước chân vào Đại thừa hậu kỳ, chỉ còn một bước là đến cảnh giới thành tiên! Lúc này hắn gần như có thể nghe được lời kêu gọi đến từ thiên đạo, dường như chỉ cần hắn mong muốn là trực tiếp dễ dàng vượt qua thiên kiếp, phi thăng thành tiên.

Mà chiếc vòng mặc sắc trên tay Thẩm Trì trong nháy mắt hắn tỉnh lại một lần nữa hóa thành tro bụi.

Thẩm Trì bình tĩnh liếc nhìn cổ tay trống vắng, vẻ mặt có phần khó hiểu.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Trì, đưa tay kéo hắn ôm thật chặt vào trong lòng.

Mùi vị quen thuộc khiến tâm trí Thẩm Trì buông lỏng, cảm giác được tâm tình có thể coi là mừng như điên trong lòng đối phương, Thẩm Trì đưa tay lên ôm lấy người tới.

Mặc dù biết Thẩm Trì đang tiến hành truyền thừa, nhưng ngủ say mười mấy năm vẫn khiến cho Thẩm Vô Hoặc vô cùng bất an, sau khi ôm xong, y có hơi không xác định sờ lên mặt Thẩm Trì, sau đó nghiêng người hôn lên một cái.

Động tác của Thẩm Vô Hoặc có phần cẩn thận, cảm giác tâm tình đối phương bất an, Thẩm Trì bỗng cảm thấy hơi mềm lòng, ôm lấy cổ y hồi đáp lại.

Vì vậy sau khi Chấp Ảnh cảm giác được chủ nhân tỉnh lại, lúc vội vã tới nơi liền vô tình bị kết giới chặn ngoài cửa.

Chấp Ảnh lần thứ hai cất tiếng kêu rên bi ai, trong mắt chủ nhân chỉ có tên vô lại kia! Chủ nhân quả thật không thương nó!


Sau ba ngày, vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc thỏa mãn mở cửa phòng, để cho con mèo ủ rũ chán nản đi vào.

Chấp Ảnh nhìn chủ nhân đã lâu không gặp, lại bật khóc òa lên, nó vừa khóc vừa ủn cái đầu lớn về phía trước, muốn cọ lên chủ nhân nhà mình lại bị Thẩm Vô Hoặc đập một cái bay vào góc. Trong chốc lát tiếng khóc non nớt của thần thú càng lợi hại thêm, thậm chí thở dốc nằm lăn lộn trên mặt đất.

Thẩm Trì lắc đầu: “Được rồi, đừng khóc.”

Chấp Ảnh không nghe, tiếp tục khóc lớn, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Thẩm Trì, vô cùng đáng thương.

Thẩm Trì lườm Thẩm Vô Hoặc đang cuời trên nỗi đau của kẻ khác, vẫy vẫy tay với Chấp Ảnh: “Qua đây.”

Tiếng khóc hơi ngừng.

Chấp Ảnh hả hê trừng mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, sau đó bật nhảy đến trước mặt Thẩm Trì, dùng cái đầu lớn cọ lên chân hắn, kêu lên giòn tan: “Chủ nhân!”

Thẩm Trì nhân tiện đưa tay vuốt lông Chấp Ảnh, Chấp Ảnh vui vẻ mắt sáng lấp lánh, thoải mái kêu khò khè, Thẩm Vô Hoặc bèn đen mặt.

Chẳng qua cuối cùng Thẩm Vô Hoặc vẫn không nói gì.

Chấp Ảnh đâu bằng lòng bỏ qua cơ hội này, bắt đầu than khóc kể lể với Thẩm Trì lên án Thẩm Vô Hoặc mấy chục năm qua đối xử tàn ác với nó ra sao, bao gồm mỗi lần dùng tư thế động tác gì đánh nó đều tả sinh động như thật, còn nhấn mạnh chỉ ra mình vô tội biết bao, bị đánh thê thảm dường nào, cuối cùng còn hung hăng trừng mắt Thẩm Vô Hoặc: “Chủ nhân ngài nhất định phải phân xử cho ta, tên này thực sự rất xấu xa! Ngài phải giúp ta dạy bảo hắn mới được.”

Thẩm Trì gật đầu cười: “Được.”

Vì vậy con mèo nhỏ vừa nãy còn căm phẫn sôi sục liền bị mỹ sắc của chủ nhân nhà mình mê hoặc thất điên bát đảo, nhất thời quên hết dự tính giáo huấn Thẩm Vô Hoặc ban đầu, lại một lần nữa đề nghị ý nguyện vĩ đại: “Chủ nhân cười lên rất đẹp! Chờ ta trưởng thành nhất định phải cưới chủ nhân làm vợ!”

Sau đó Chấp Ảnh liền bị Thẩm Vô Hoặc một tay xách ra ngoài.

Nửa ngày sau Thẩm Vô Hoặc mới trở về, chẳng qua mười ngày sau đó Thẩm Trì cũng không gặp lại nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận