Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới



Biên tập: Tiểu Vô Lại

Giọng nói Minh Lệ bỗng nhiên vang lên, khiến cho giảng học đường vốn còn có chút âm thanh thoáng chốc nghe được cả tiếng kim rơi, chúng đệ tử cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Chỉ chốc lát, một thân hình cao lớn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt mọi người.

Minh Lệ vẫn luôn mặc một kiểu bạch y, toàn thân thanh lãnh, những nơi y đi qua đều lặng ngắt như tờ.

Lục Nhận đứng ở sau lưng mọi người sắc mặt cực kỳ khó coi, y làm sao cũng không nghĩ ra dĩ nhiên gặp phải Minh Lệ trưởng lão ở Xích Nhạn phong, xem ra dường như là vội tới làm chỗ dựa cho Thẩm Trì.

Đợi Minh Lệ tới gần, đám đệ tử ngoại môn đồng thời hành lễ nói: “Bái kiến Minh Lệ trưởng lão!” hành lễ xong liền nhao nhao lui qua hai bên, lộ ra Thẩm Trì ở giữa.

Minh Lệ cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Lục Nhận, trực tiếp dừng ở trước mặt Thẩm Trì, thấy quần áo vừa vặn trên người hắn, trong mắt xẹt qua một tia hài lòng.

“Bái kiến Minh Lệ trưởng lão.” Thấy rõ Minh Lệ tới gần, Thẩm Trì dừng một chút, mặc dù gần như đã xác nhận thân phận Minh Lệ, nhưng hắn cũng không lập tức đổi cách xưng hô.

Cũng không phải oán giận đối phương kiếp trước vứt bỏ hắn, ngược lại, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đối phương cũng coi là ân nhân của hắn, kiếp trước nếu như không có sư tôn, sợ rằng Thẩm Trì đã chết trong tay ma tu từ lúc mới nhập ma đạo, nào còn có Ma tôn tồn tại sau cùng.

Nghe thấy cách xưng hô của Thẩm Trì, Minh Lệ cũng không ngại, gật đầu, giọng nói phát ra khe khẽ, “Không cần đa lễ.” Lập tức quay sang Lục Nhận hỏi: “Bất kính bề trên, theo môn quy làm như thế nào?”

“Nhẹ thì cắt tiền tiêu hàng tháng trong ba năm, nặng thì hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn.”

Lặp lại nội dung môn quy, Lục Nhận vừa rồi còn nói năng rất oai phong lộ ra gương mặt béo mập đã trở nên trắng bệch, đôi chân vốn không coi là vững vàng nhất thời run như cầy sấy, y nhìn chằm chằm đệm hương bồ dưới chân, siết chặt nắm tay, Minh Lệ trưởng lão xưa nay đều bế quan, mấy ngày gần đây mới xuất quan, rất ít khi quan tâm đến những việc vặt rảnh rỗi thế này, nên không biết sẽ đối với y thế nào… Đây?


Tuy là nghĩ như vậy, y cũng không nhịn được lui về phía sau hai bước, nỗ lực lợi dụng những người khác tới che khuất thân thể khổng lồ của mình, nhưng hiển nhiên hiệu quá không quá tốt.

“Đã là như thế,” Minh Lệ lạnh giọng xuống, “Vân Nhiêu sư điệt, người này liền để ngươi giao cho chưởng môn xử trí.”

Vân Nhiêu từ khi Minh Lệ vừa đến liền tự động cấm khẩu, đột nhiên nghe thấy đối phương gọi tên mình, thân thể tựa hồ khẽ run rẩy, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, miệng cũng lập tức trả lời: “Dạ, sư thúc tổ.”

Minh Lệ ừ một tiếng, nói với Thẩm Trì: “Đi theo ta.”

Bài giảng hôm nay xem ra đã không còn cách nào tiến hành tiếp, Thẩm Trì gật đầu với Minh Lệ, đáp lại lời.

Hai thầy trò tương lai người trước người sau rời đi, chúng đệ tử mới vừa rồi câm như hến thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi bắt đầu thảo luận.

“Minh Lệ trưởng lão thật đáng sợ, sau lưng ta đều bị ướt đẫm mồ hôi rồi.”

“Đúng vậy, rõ ràng một chút uy thế y cũng chưa từng phóng ra, mà ta suýt chút nữa không đứng vững.”

“Lần này Lục sư huynh thảm rồi, Minh Lệ trưởng lão đều đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện tốt, trừ ba năm tiền tiêu hàng tháng không phải chuyện nhỏ đâu. Chẳng qua vừa nãy y nhìn thẳng vào mắt Minh Lệ trưởng lão dĩ nhiên chân không mềm, thực sự là lợi hại.”



Vân Nhiêu đè tay xuống, ngăn lại mọi người còn đang tùy ý thảo luận, “Bài giảng hôm nay tạm kéo dài đến ba ngày sau, mời chư vị trở về trước, tu luyện chăm chỉ, sau ba ngày nữa ta cùng với đại sư huynh cùng nhau dạy học.”

Mặc dù Thẩm Trì rất đẹp nhưng đến cùng vẫn chỉ là con nít, hơn nữa còn là một bé trai, lực hấp dẫn đối với những thiếu niên này sao có thể bằng Vân Nhiêu đại mỹ nhân, vả lại hôm nay dĩ nhiên chính mắt trông thấy Minh Lệ trưởng lão rất ít khi xuất hiện, chuyến đi này coi như đã không tệ, vốn mọi người đối với bài giảng này tràn đầy tiếc nuối sau khi nghe Vân Nhiêu nói như vậy, thậm chí có cả đại sư huynh sẽ đến, càng thêm cao hứng, trăm miệng một lời đáp: “Dạ, Vân Nhiêu sư tỷ.”


“Lục Nhận, mời đi theo ta.” Vân Nhiêu chuyển sang thanh niên mập vẻ mặt đang trống rỗng, trong mắt nàng tràn đầy thờ ơ với việc giải quyết công sự này.

Lúc giữa trưa trời hơi u ám bây giờ đã giống như sắp sập xuống, chính là thời điểm sắp mưa, sơn ưng kêu lên vài tiếng quang quác nóng nảy, đập cánh bay về tổ.

Trời lại muốn mưa.

Minh Lệ đi không nhanh cũng không chậm, vừa đủ để tu vi như Thẩm Trì hiện tại vẫn có thể theo kịp.

Đường núi Xích Nhạn phong hơi gập ghềnh nhấp nhô, đá vụn ma sát với lòng bàn chân vang lên tiếng sột soạt, lúc này ở đây không nghe được mảy may một tiếng gió nào.

Xuyên qua con đường nhỏ quanh co, hai người dừng lại ở một đình đài xây cao trên gò đá.

Từ trên đài cao nhìn xuống, núi non xanh biếc trùng điệp, phòng ốc ẩn mình trong rừng cây, ngoại trừ nơi Thẩm Trì ở phía sau núi, ba mặt còn lại của Xích Nhạn phong đều hiện ra ngay trước mắt, bức hoành thư trên đình đề ba chữ “Vấn Đạo Đình” rồng bay phượng múa, hai bên hoành thư là trụ cột bằng gỗ lim khắc hai câu đối “Vấn thương sinh đạo đồ lộ hiểm hà cụ, khán ngô bối chấp kiếm phá thiên dĩ hoàn.” (Hỏi trăm họ đường tu đạo sợ gì gian khổ, hãy xem thế hệ chúng ta cầm kiếm phá trời.)

Người viết hiển nhiên là vô cùng tự tin, thậm chí là người cuồng vọng, ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên hai chữ phá thiên, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hứng thú với vị thư giả không biết tên này.

Trên mái hiên tứ giác chếch lên cao cao, một góc mái hướng thẳng lên trời, cùng hai câu đối tương phản vô cùng ngông cuồng, có vẻ hết sức hài hòa.



Dường như trông thấy ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên câu đối trong đình tương đối lâu, Minh Lệ nói: “Vấn Đạo Đình xây từ ngàn năm trước, lời tựa của Nguyên Dự tiền bối, y là đệ tử đời thứ ba mươi tư Thừa Kiếm tông, bây giờ đã quy ẩn, nếu ngươi muốn gặp, đợi bái nhập thân truyền xong ta dẫn ngươi đi gặp y.”

Thế hệ thứ ba mươi tư, đúng là bối phận cao hơn so với lứa Minh Lệ, Minh Lệ gọi y là tiền bối cũng không có gì không ổn. Kiếp trước mặc dù Thẩm Trì đã từng không ít lần giao đạo với Thừa Kiếm tông, nhưng thật ra ngay cả thế hệ thứ ba mươi lăm, cũng chính là thế hệ tu giả Minh Lệ đều rất ít tiếp xúc qua, bây giờ nghe được lời Minh Lệ nói, thực ra lại có chút vui vẻ, hắn đã từng nghe nói tu giả lánh đời xưa nay có không ít kiến thức tu hành hết sức thú vị, nghĩ vậy, Thẩm Trì đáp: “Được.”


Trong đình bày ra một bàn cờ, quân cờ hai màu trắng đen được sắp lung tung bên bàn, đúng là một thế tàn cục.

Kiếp trước Thẩm Trì cũng không nghiên cứu nhiều về phương diện chơi cờ, có thể miễn cưỡng xem hiểu chẳng qua là vị sư tôn của của hắn yêu thích nó, sau khi sư tôn mất tích, Thẩm Trì từng thử nghiên cứu qua chơi cờ thế nào, nhưng quá nhiều chuyện vụn vặt, đến khi chết cũng chỉ giữ nguyên ở giai đoạn mới học.

Kiếp này nếu có cơ hội, thật ra có thể học lại.



Lúc Thẩm Trì nhìn về phía bàn cờ, Minh Lệ vừa lúc nhìn hắn, thấy hắn dời mắt đi mới mở miệng, nét mặt rất chi bình thường, “Nếu như muốn học đánh cờ, hôm khác ta dạy cho ngươi. Vươn tay ra đây.”

Nghe vậy, Thẩm Trì cũng không kinh ngạc, vươn tay từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Minh Lệ.

Thẩm Trì không cho rằng thay đổi linh căn của mình có thể giấu diếm được Minh Lệ, còn sự tồn tại của hệ thống, hắn cũng không xác định đối phương có rõ hay không, dù sao ngay cả bản thân hắn cũng không cách nào cảm ứng được chính xác hệ thống tồn tại ở nơi nào, càng chớ nói đến người khác.

“Băng linh căn, thuần linh thể.” Ngón tay Minh Lệ điểm nhẹ vài cái lên lòng bàn tay Thẩm Trì, sau khi nắm được thể chất hiện tại của hắn, tiếp theo sắc mặt trở nên có phần nghiêm túc, “Phương thức tu hành hiện tại của ngươi đến từ đâu?”

“Đây là một công pháp từ trận pháp đại năng truyền thừa.” Lúc nói ra lời này, Thẩm Trì giương mắt nhìn về phía Minh Lệ, thắc mắc hỏi: “Ta thấy nó hết sức đặc biệt, liền tu nó, môn công pháp này có vấn đề gì sao?”

“Cũng không.” Minh Lệ lấy ra một quân đen trên bàn cờ, trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Phương thức vận hành công pháp này ta chưa từng thấy qua, mà nhìn ra được nó cũng không gây hại cho ngươi, nhưng loại phương thức tu hành này có lẽ ta không cách nào hướng dẫn ngươi được, hai năm sau ngươi còn nguyện ý bái ta làm thầy?”

Minh Lệ vẫn chưa truy cứu tại sao thể chất Thẩm Trì lại thay đổi, thậm chí cũng không hỏi một năm nay Thẩm Trì ở nơi nào, chỉ xác nhận công pháp này đối với hắn có hại hay không, bây giờ còn lo lắng bản thân không cách nào chỉ dẫn cho mình, Thẩm Trì nghĩ đến cảnh tượng bái sư hầu như giống với kiếp trước, trong lòng không khỏi run rẩy, tầm nhìn dừng ở trên ánh mắt không quá mức biểu cảm của Minh Lệ, xác định nói: “Ta nguyện!”

“Tốt.” Chân mày Minh Lệ mới hơi nhăn lại thoáng buông lỏng, “Nói vậy ngươi cũng biết, phương thức tu hành này của ngươi tính dung nạp vô cùng mạnh mẽ, chờ ngươi tu hành đến cảnh giới cao hơn, thì có thể tu hành được những công pháp khác.”

Vừa rồi Thẩm Trì xuất quan mới biết được sự thật này lại bị Minh Lệ một lời vạch trần, hắn không thể không kinh ngạc, “Dạ, đệ tử biết.”

“Hãy ghi nhớ tham thì thâm, chuyện linh căn của ngươi, nếu như có người khác hỏi, cứ thoái thác lên ta.”

Thẩm Trì chưa hề thấy Minh Lệ lại nhiều lời như vậy, đã đồng thời suy tính tới toàn bộ các vấn đề của hắn, cũng đưa ra cả phương án giải quyết. Hơn nữa Thẩm Trì cũng có dự định sau khi phần công pháp này ổn định sẽ tu hành phần công pháp mà Minh Lệ đã đưa, cho dù sau khi Minh Lệ nói ra những lời này, hắn cũng chưa từng buông tha suy nghĩ đó.


Hắn cũng chưa quên, trong cơ thể mình còn có một thứ tên là hệ thống, mà hệ thống từng không chỉ một lần kiến nghị qua mình tu tiên.

“Ngươi về trước đi, hai năm sau ta ở nội môn chờ ngươi.”

“Dạ.”

“Chờ đã.”

Trong lúc Thẩm Trì chuẩn bị rời khỏi đình, bỗng nhiên sau lưng một lần nữa vang lên giọng nói của Minh Lệ, hắn vừa quay đầu lại, liền thấy một kiện vật phẩm màu xanh bay về phía mình, vội vàng vươn tay tiếp được, phát hiện ra là một cây dù che mưa.

Thấy Thẩm Trì thuận lợi đón được cây dù, Minh Lệ lần nữa nói: “Đi thôi.”

Thẩm Trì mới cầm cây dù bước đi không xa, từng giọt nước từ trên bầu trời rơi xuống, mở chiếc dù trong tay, Thẩm Trì quay đầu lại, trong màn mưa, một thân ảnh thanh thiển đứng ở trên tiểu đình cao cao, vừa liếc mắt, hắn suýt chút nữa buông lỏng cây dù trong tay… Thẩm Vô Hoặc? Định thần lại, rõ ràng là dáng vẻ Minh Lệ.

Thực sự không thể trách Thẩm Trì nhìn lầm, quả thật là khí chất thân hình cùng sở thích mặc bạch y của hai người đích thực rất giống, thậm chí tính cách còn có vài phần như nhau.

Nếu không phải bây giờ Thẩm Vô Hoặc mới chỉ mười sáu tuổi, còn là một thiếu niên, hơn nữa tu vi cũng tuyệt đối không có khả năng đến Đại thừa kỳ như Minh Lệ, bằng không Thẩm Trì tuyệt đối sẽ cho rằng Minh Lệ chính là Thẩm Vô Hoặc giả trang.

Nước mưa dội xuống đem những tảng đá trên sơn đạo cọ rửa càng thêm sạch sẽ, cũng đem mặt đất đánh thành bùn nhão, nếu không cẩn thận dẫm phải sẽ lảo đảo một cái.

Dưới chân Thẩm Trì ung dung, giống như không bị cơn mưa to này ảnh hưởng một chút nào, từng bước một đi tới sườn dốc sau núi, tiện thể hướng đến căn nhà gỗ nhỏ của mình.

“Thẩm, tiểu sư thúc!” Trương Ngọc Hằng ở con đường phía bìa rừng xa xa phất tay với Thẩm Trì, trên mặt trên người bị dính nước mưa thấm ướt, thấy Thẩm Trì qua đây, híp mắt khoe ra hai hàng răng trắng bóng.

Ánh mắt Thẩm Trì dừng một chút trên hàm răng hoàn chỉnh của đối phương, nói: “Có việc?”

“Hai cái răng này là vừa rồi Vân Nhiêu sư tỷ đã cho ta đan dược chữa lành.” Trước tiên giải thích lý do về răng, Trương Ngọc Hằng tiếp tục nói: “Đúng rồi, tên mập vừa xong đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi! Minh Lệ trưởng lão thật là lợi hại! Ha ha, về sau khẳng định không có người nào dám bắt nạt ngươi nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận