Editor: HthyyhtH
Trong tuần của ngày lễ tình nhân, Phó Lãng lại công tác, gần đây công ty công nghệ kĩ thuật cao Lãng Phong liên tục hoạt động trên thị trường, hắn thân là tổng giám đốc kỹ thuật kiêm một trong các đại boss cũng không thể không thường xuyên lộ mặt.
Mà Phó Nhã Khiêm đang nhàn rỗi sau khi khai giảng, cuối tuần trở lại tổ trạch (nhà chính) liền bị hai vị nữ trưởng bối bắt lấy khảo vấn một phen.
Phu nhân của gia chủ Phó gia họ Lục, là người đã dìu dắt, nâng đỡ, vào sinh ra tử với lão gia tử để cùng nhau sống sót, đã từng làm nữ binh, một phụ nữ không thua gì đấng mày râu.
Nhà mẹ đẻ con dâu cả Bạch Dung từ đời trước đã là dòng dõi thư hương, từ thời bậc cha chú bà thì bắt đầu mạo hiểm làm kinh thương, đạt được thành tựu lớn.
Mà bản thân Bạch Dung lại là dung mạo thanh lệ, khí chất không tầm thường, một đường học lên tiến sĩ danh giá, hiện tại là giáo sư khoa lịch sử của đại học Dương thành.
Năm đó bà cưới Phó Hưng, cũng khiến cho thế nhân cho rằng là ông trời tác hợp cho đôi trai tài gái sắc.
Hai vị này vị nào cũng không phải là đèn cạn dầu, lúc này Phó Nhã Khiêm đang bị hai vị Phật lớn này vây công, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
"Bà nội, bác gái, theo như con biết, thì anh Lãng thật sự không có bạn gái mà." Phó Nhã Khiêm thiếu điều muốn chỉ tay lên trời thề luôn á.
Bà Lục và con dâu lớn nhìn nhau, Bạch Dung nói: "Vậy sao gần đây khí sắc của nó tốt như vậy, còn hồng hào hơn vài phần so với thời điểm nó xuất ngũ trở về, bác ở nhà cho người bồi bổ cho nó nữa.
Chỉ dựa vào sự tự giác của nó thì bác chắn chắn không tin đâu, gầy dựng sự nghiệp vốn vất vả, nó không quên một ngày ba bữa là bác đã cảm tạ trời đất rồi." Dạo trước bà có tham gia vào một hạng mục của đội khảo cổ, vừa đi là cả mấy tháng, vừa mới quay về vào năm ngoái, đại hội cổ đông của Hoa Phong là do con trai nhỏ thay bà tham gia.
"Đúng vậy, hơn nữa dạo gần đây thời gian Lãng nhi viết mấy cái chương trình gì đó cũng càng ngày càng ít, ngược lại số lần nghịch điện thoại lại nhiều lên." Bà Lục bổ sung.
Bạch Dung tiếp tục nói: "Như vậy xem ra rõ ràng là có gì đó rồi.
Nhã Khiêm à, con thân với anh họ, thật sự là không nhìn ra được chút gì hả?"
"Bà nội, bác gái, là như vầy, anh Lãng không phải tự mình mua một căn phòng nhỏ ở nội thành sao? Hàng xóm của ảnh là......" Phó Nhã Khiêm không đỡ nổi, bèn mang chuyện Phó Lãng sang ăn ké cơm nhà hàng xóm nói ra.
Lúc trước, bọn họ có nhắc đến trước mặt bà nội một lần, nói rằng thỉnh thoảng qua nhà hàng xóm cọ cơm, chẳng qua sau khi Phó Lãng chính thức qua ăn cơm thì không hề nói rõ với người nhà.
Suy cho cùng cũng là người lớn rồi, các trưởng bối cũng không sẽ không cho rằng hắn có thể bỏ đói bản thân mình, cho nên không hề quan tâm đến.
Trong lòng Phó Nhã Khiêm hiểu rõ, quan hệ của Phó Lãng với Tiêu gia ngày càng thân mật, bao gồm việc ấn tượng của ảnh đối với hai anh em Tiêu Duyệt Vân cũng rất không tệ.
Cơ mà, xét thấy một số tiểu tâm tư và suy nghĩ không thể nói rõ, cộng thêm sự quan tâm đặc biệt của các trưởng bối dành cho Phó Lãng, cậu mới không tuyên dương việc này cho trong nhà biết.
Đối mặt với lần truy hỏi này của các trưởng bối, Phó Nhã Khiêm cũng tự cho rằng mình rất có nghĩa khí khi không nói ra chỗ mà cậu cảm thấy kì lạ, ví dụ như Phó Lãng vô cùng quan tâm đến Tiêu Duyệt Vân các kiểu.
Bạch Dung nghe vậy, có chút thất vọng: "Thật sự chỉ là công lao của hàng xóm thôi sao? Bạn học của con cũng mới có 17 tuổi mà thôi, mà cũng có nghiên cứu về nấu ăn như vậy hả? Không phải bố mẹ cậu ấy sao?" Bạch Dung là một đại tiểu thư điển hình, năm đó cũng là một nữ thanh niên văn nghệ, đó giờ mười ngón tay không dính chút bùn xuân (chỉ người chưa từng phải làm việc nhà).
Phó Nhã Khiêm: "Bác gái, là thật đó ạ, bố mẹ người bạn cùng lớp đó của con mất rồi, cậu ấy sống cùng với em trai." Tiếp theo cậu giải thích kĩ càng tỉ mỉ thân thế của hai anh em Tiêu gia mà mình biết, khen hai người bọn họ lên trời xuống đất, đáng yêu hiểu chuyện lại cần cù ham học, lưu lại cho bà Lục và Bạch Dung một ấn tượng cực kì tốt luôn.
Bạch Dung: "Nói như vậy, thì quả thật phải vô cùng cảm ơn người ta." Mặc dù nói là thu phí ăn uống, nhưng có dụng tâm hay không, ai cũng có thể nhìn ra được.
Lấy ví dụ như đám trẻ thời nay không thích tự mình nấu ăn, luôn ăn thức ăn ngoài, không phải cũng trả tiền đó sao? Nhưng thức ăn ngoài đó có thể so được với thức ăn gia đình dày công nấu sao? Huống chi nghe Phó Nhã Khiêm nói, trừ bữa ăn chính còn thường thường có thêm canh súp dinh dưỡng phong phú nữa.
Phó Nhã Khiêm liếc sắc mặt bác gái, biết ải này qua rồi, liền yên tâm, lại nhìn sang bà nội, nhưng lại thấy bà ấy đang trầm ngâm, không nói một lời.
Một lúc sau, bà Lục mới hỏi: "Nhã Khiêm, con nói hai anh em đó tên là gì?"
"Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Nhạc Dương." Phó Nhã Khiêm thành thật trả lời, suy nghĩ không ngừng xoay chuyển, nghĩ đến lúc anh Lãng nghe thấy thấy hai cái tên này, biểu tình hình như cũng tương tự như bà nội lúc này.
Bạch Dung phát hiện ra gì đó, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Mẹ ơi?"
Bà Lục hướng về bà gật đầu, suy nghĩ một lát, đáp: "Tìm thời gian, chúng ta sang bên Lãng nhi xem thử đi."
**
Đầu tháng ba, trung học Hoa Phong không sắp xếp thi tháng, suy cho cùng thì cũng chỉ mới khai giảng nửa tháng mà thôi, cho nên tâm tình các học sinh vô cùng thoải mái thả lỏng.
Giữa tháng ba, trường học tổ chức đi chơi xuân.
Xét thấy đây rất có khả năng là một lần cuối cùng phía ban giám hiệu tổ chức hoạt động tập thể trước kì thi đại học, các học sinh đều rấy phấn khích, thảo luận nhiệt liệt trong buổi họp lớp.
Tiêu Duyệt Vân cũng rất có hứng thú với hoạt động này, tuy nhiên thật ra y không có chút xíu khái niệm nào về mấy chỗ vui chơi, cho nên chỉ có thể dựng lỗ tai lên nghe ngóng cao kiến của người khác.
May mắn lần đi chơi xuân này của khối 11 đồng bộ với khối lớp 1 tiểu học, giảm thiểu được một số phiền phức, nghĩ như thế, Tiêu Duyệt Vân dời mắt khỏi chiếc bàn học nhỏ phía sau.
Học kì này vừa bắt đầu chưa được mấy ngày, Tiêu Nhạc Dương liền không chịu đến lớp đợi y sau khi tan học.
Nhóc nghiêm túc nói với Tiêu Duyệt Vân, bản thân mình trưởng thành rồi, có thể ở trong lớp mình học bài, hoặc ở một chỗ nào đó trong trường luyện công đợi anh hai tan học tới đón.
Tiêu Nhạc Dương không muốn làm quá lên, khiến anh hai khó xử, bản thân nhóc cũng không phải là một nhóc quỷ không hiểu chuyện lúc nào cũng dính lấy anh hai.
Tiêu Duyệt Vân không lay chuyển được nhóc, đành phải đồng ý, sau khi quan sát tỉ mỉ nơi luyện công mà Tiêu Nhạc Dương phát hiện được, y cũng yên lòng.
Đó là một góc khuất yên tĩnh của trường tiểu học, có một mảnh xi măng trống, xung quanh cũng có vành đai xanh và một bãi cỏ, sau khi tan học rất ít người đến đó.
Vài lần Tiêu Duyệt Vân đến đón đệ đệ tan học, thấy Tiêu Nhạc Dương một mình ngoan ngoãn đứng trung bình tấn ở đó, trong miệng còn đang học thuộc lòng bài văn, hoặc là uy vũ sinh phong (mạnh mẽ) đánh một bộ quyền pháp.
Tiêu Duyệt Vân thấy vậy, rất là vui mừng.
Vì chuyện này, Tiêu Duyệt Vân đặc biệt đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu Thanh Tùng thông báo, đồng thời chân thành cảm ơn thầy.
Lão Lưu lúc đầu có chút kinh ngạc, sau khi xác định tâm ý thật sự của học trò cưng, bèn yên tâm, mặc dù Tiêu Nhạc Dương quả thật ngoan ngoãn yên lặng, cho đến nay học sinh và thầy cô không có ai phản ánh ý kiến gì với mình, cơ mà suy cho cùng cũng có chút không thỏa đáng.
Vì thế Lưu Thanh Tùng gật đầu biểu thị mình đã biết, còn khích lệ Tiêu Duyệt Vân một phen, sau khi công bố thành tích cuối học kì một ông vẫn luôn muốn tìm Tiêu Duyệt Vân trò chuyện, lần này vừa lúc nói ra lời muốn nói.
Cuối cùng, bàn học nhỏ của Tiêu Nhạc Dương cũng không bị chuyển đi, cứ như thế mà giữ lại, bình thường để chút đồ linh tinh, sau này nếu như có học sinh chuyển vào thì vừa lúc có thể sử dụng.
Bắt đầu mấy ngày, mấy học sinh khác của lớp hai ban Xã hội không thấy tiểu shota đáng yêu tới còn luôn miệng hỏi, đặc biệt là một số nữ sinh tràn lan tình mẹ, sau khi biết sau này Tiêu Nhạc Dương sẽ không còn đến lớp "quấy rầy" vào tiết cuối cùng nữa, liền ồn ào biểu thị sự tiếc nuối, vội bảo là hy vọng Tiêu Duyệt Vân sau này sẽ thường dắt em trai đến lớp chơi.
"Không thể nhìn thấy em trai Dương Dương, động lực đến trường của tôi lại mất đi một mảng lớn rồi, tôi còn đem quá trời quá đất đồ ăn vặt cho em ấy nữa mà." Một nữ sinh mặt như đưa đám nói.
Điều này khiến Tiêu Duyệt Vân dở khóc dở cười.
.......
Quay trở lại buổi họp lớp, phương án đi chơi xuân hình như đã có kết luận.
"Không thì vầy đi, hành trình ba ngày của chúng ta, đều là ngày trong tuần.
Sáng sớm ngày thứ nhất xuất phát, trưa sau khi làm thủ tục nhận phòng khách sạn xong, đến biển H thành chơi, tối làm tiệc nướng.
Sáng ngày thứ hai chơi cả ngày ở công viên trò chơi hoạt hình quốc tế mới xây dựng, ngày thường chắc sẽ không quá nhiều người, ngày thứ ba đi các điểm tham quan khác ở H thành, chiều tối quay trở lại Dương thành.
Thế nào?" Lớp trưởng Đào Tố Đan đề nghị.
Từ Dương thành đến H thành kế bên bằng tàu cao tốc tốn 3 tiếng đồng hồ, thời gian qua lại trên đường không tính là quá dài.
Sau khi học sinh trong lớp bỏ phiếu, đại đa số người đồng ý với phương án này.
Lão Lưu vây xem toàn bộ hành trình sờ sờ cằm, báo lại với tổ giáo viên về phương án này, sau đó các giáo viên thảo luận một trận, có một số lớp đều có khuynh hướng cùng nhau sử dụng phương án này.
Tất nhiên, vẫn có vài giáo viên chủ nhiệm của trong khối càng thích đi chơi trong phụ cận Dương thành hơn.
Cuối cùng chủ nhiệm khối quyết định, tự mình dẫn đoàn đi H thành, còn phó chủ nhiệm thì ở lại phụ trách mấy lớp đi trong thành phố.
Trước lúc đi chơi mấy ngày, Tiêu Duyệt Vân bắt đầu bận rộn.
Giúp bản thân và em trai thu dọn rất nhiều hành lý, hận không thể dọn hết cả nhà theo.
Khi trước ở Đại Chu, mỗi lần xuất hành, hoặc qua đêm ở thôn trang, mẫu thân và một đám hạ nhân, vú nuôi đều như thế, hận không thể mang theo hết những thứ chủ tử có thể dùng, lượng hành lý phải dùng đến "xe" để tính.
Ngày xuất phát, sau khi tiễn Tiêu Nhạc Dương lên xe buýt tập hợp xong, Tiêu Duyệt Vân đưa rương hành lý của em trai giao cho thầy Vương, lúc này mới lưu luyến không rời nhanh chóng đến địa điểm tập hợp của lớp mình ở trạm tàu cao tốc gần đó.
Trâu Văn Đào vừa thấy rương hành ly và chiếc ba lô du lịch cực lớn của Tiêu Duyệt Vân, cằm muốn rớt xuống đất luôn.
"Đại Tiêu, cậu chuyển nhà hả? Chúng ta không phải chỉ đi có ba ngày thôi sao?" Trâu Văn Đào sờ ba lô của mình, tức khắc cảm thấy thua kém anh em.
Tiêu Duyệt Vân bình tĩnh đáp: "Nếu như cậu quên mang theo thứ gì, cứ việc đến tìm tôi."
"Tôi mang theo đủ tiền mà, thiếu cái gì mà không thể mua chứ." Trâu Văn Đào vỗ ngực.
Tiêu Duyệt Vân liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì nữa.
Tàu cao tốc từ Dương thành đến H thành mỗi ngày có rất nhiều chuyến, hiện tại lại là mùa ế ẩm, hơn hai trăm học sinh Hoa Phong đồng thời đặt vé, liền được phân tập trung vào mấy toa tàu.
Ở trên tàu lắc lư ba tiếng, Trâu Văn Đào dạy Tiêu Duyệt Vân chơi bài Poker, gọi thêm Lý Lâm, lúc sau lại có thêm người gia nhập, từ ba người đấu địa chỉ, thăng cấp đến bốn người đấu 2V2, bầu không khí náo nhiệt, thời gian qua vô cùng nhanh.
Tính ham chơi của Tiêu Duyệt Vân nổi lên, thẳng đến lúc xuống xe còn chưa chơi đã, cảm thấy cái này chơi thú vị hơn bài lá của Đại Chu nhiều.
Không thể không nói, Trâu Văn Đào tuy rằng có lúc tư tưởng hơi ấu trĩ chút xíu, cơ mà đến lúc thử nghiệm IQ thì vẫn chưa bị mất mặt lần nào, biểu hiện cụ thể lúc chơi bài thì là khả năng tính bài nhớ bài tuyệt hảo của mình, lá nào ra rồi, trong tay những người khác đại khái đang cầm lá nào, cậu ta vừa xem mặt bài, liền có thể tính ra được tám chín phần mười.
Lúc đấu địa chủ, tay mơ thuần Tiêu Duyệt Vân và Lý Lâm tự nhận là một tay già đời đều bị Trâu Văn Đào ngược đến thê thảm, kẻ sau dương dương đắc ý, cái đuôi vểnh lên thật cao.
Lúc này, Phó Nhã Khiêm vừa lúc đi đến cửa toa xe kế bên, dưới lời mời thịnh tình của Lý Lâm, bèn thay cậu ta chơi vài ván đấu địa chủ.
Đó gọi là một trận khói thuốc súng nổi lên tứ phía, mưa bom bão đạn.
Tiêu Duyệt Vân cảm thấy bản thân sắp trở thành một con rối gỗ giật dây rồi, khi một người chơi khác PASS qua, không cần người đó đưa mắt ra hiệu, y liền ngoan ngoãn ra bài là được, căn bản không sợ ra sai, sau đó chính là chiến trường quyết đấu của hai người đó á.
Nếu Tiêu Duyệt Vân tự mình làm địa chủ, chỉ cần không phải bài của y cực kì tốt, thì căn bản chính là tiết tấu bị hai người kia "làm nhục".
Cuối cùng, vẫn là Lý Lâm không nhìn nổi nữa, quyết định thăng cấp lên chơi bài bốn người.
Trâu Văn Đào và Tiêu Duyệt Vân một đội, cậu ta và Phó Nhã Khiêm một đội.
Thực lực hai bên lúc này mới cân đối một chút, tranh đấu càng gay gắt hơn, từ 3 vòng bắt đầu thăng cấp, thẳng cho đến lúc xuống tàu, chơi bài hơn một tiếng đồng hồ, qua lại rất nhiều ván, hai bên đều không chơi qua được 5 vòng.
(hồi nữa có chú thích ở cuối hen)
**
Sau khi xuống tàu, hơn hai trăm học sinh và giáo viên cùng nhau ngồi lên mấy chiếc xe buýt lớn đi đến khách sạn ở bờ biền, làm thủ tục nhận phòng đồng thời ăn bữa trưa đơn giản, sau khi nghỉ ngơi một lúc, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn đi đến bãi biển.
Một mảnh bãi biển gần đây chính là địa điểm mở tiệc nướng ngoài trời của lớp hai ban Xã hội.
Lúc này đã là đầu xuân, khí hậu phía nam bắt đầu ấm trở lại, ánh mặt trời ban ngày chiếu lên người đã bắt đầu cảm thấy nóng, bờ biên cũng chỉ có buổi tối mới sẽ hơi lạnh một chút.
Rất nhiều nam sinh vừa đến bờ biển liền vui vẻ, lấy bờ biển làm khung thành bắt đầu đá bóng trên bờ cát, có người thì bơi lội ở khu vực nước cạn, thầy cô và các công nhân viên gần đó căng thẳng đứng nhìn ở một bên.
Còn có người muốn tắm nắng, tìm một nơi cởϊ qυầи áo, bôi ít kem chống nắng liền nằm bò ra không động đậy nữa.
Rất nhiều nữ sinh cũng chơi trên bờ cát, thậm chí có người còn thay cả đồ bơi.
Cũng có một số nữ sinh ngại ngùng, thì ở trên đất bằng hỗ trợ nhóm lửa, mấy nam sinh cũng tới giúp.
Năng lực làm việc của lớp trưởng Đào Tố Đan rất mạnh, buổi sáng đã liên hệ thuê xong giá nướng và công cụ làm bếp, và các nguyên liệu tươi v.v, trên cơ bản có thể đảm bảo đủ dùng cho buổi tiệc nướng ngoài trời của một lớp hơn 40 người.
Mấy lớp khác có lớp cũng chơi bên bờ biển, có lớp thì có sắp xếp khác, đã kéo cả đám đi mất rồi.
Đây là lần thứ hai Tiêu Duyệt Vân nhìn thấy biển, lần đầu tiên là mang theo đệ đệ chạy trốn khỏi Đại Châu năm ngoái, tâm tình lúc đó khác hoàn toàn với lúc này.
Tiêu Duyệt Vân cảm nhận được sự hùng vĩ và rộng lớn vô biên của đại dương, đương nhiên trong lòng vô cùng chấn động, không khỏi càng thêm sâu sắc hiểu rõ dụng ý đặt tên cho ba huynh đệ mình của phụ mẫu.
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười nhẹ, cảm nhận gió biển thổi qua, bước chân trần cảm thụ được sự mềm mịn của cát, tản bộ dọc theo ven biển một lúc lâu, mới từ bờ cát đi lên đất bằng, không đi xem náo nhiệt do Trâu Văn Đào cầm đầu các nam sinh, mà là hỏi lớp trưởng có việc gì cần giúp đỡ hay không.
Điều này khiến cho Đào Tố Đan dẫn đầu nhóm nữ sinh rất thích.
Cuối cùng, không biết thế nào, Tiêu Duyệt Vân dần trở thành đầu bếp ngự dụng của toàn thể lớp hai ban Xã hội, mấy nữ sinh bên cạnh đều trở thành trợ thủ, rương đồ kia của y quả nhiên cũng có đất dụng võ, rất nhiều gia vị khô cũng không thể có thể tìm được ngay trong chốc lát.
Mà tên quỷ thành tinh Phó Nhã Khiêm thì vừa tới giờ cơm là tự giác mò sang đây liền.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: 《升级》扑克牌游戏,2为常主,带4个王,从一方坐庄,3为主开始打起,赢了则升级打4,被上分80以上则算输,轮到对方打3,被上分超过120,则对方跳级打5,以此类推,一直打过A为主的局,才算通关。
Thật sự thì mình không rành mấy cái luật chơi bài đâu huhu, lên gg tra thì nó chỉ ra luật chơi Poker nhưng mà luật của mấy sòng bạc quốc tế í, phức tạp lắm và có vẻ như nó không giống như luật tác giả giải thích trong này, cho nên mình vẫn để tiếng Trung bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì có thể tự tìm hiểu nhé.
Btw thì chương mới chắc phải qua năm mới mới có nên Happy New Year mọi người trước luôn nhaaaa, chúc mọi người năm mới đu beardeer năng nổ hơn năm cũ nữa nhé hehe.