EDITOR : Thycute
Nghe đến lời này, Tiêu Duyệt Vân đột ngột cúi đầu.
Đúng rồi, đệ đệ tròn 6 tuổi rồi, nên chính thức học kiến thức vỡ lòng rồi.
Trước đây tại kinh thành bởi vì phải chịu tang và bị trưởng bối Hầu phủ khinh thường, chỉ có thể đơn giản tự mình dạy cho đệ đệ về Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, dạy thuộc lòng một số bài thơ ca thời Tống, Đường và 9 chương toán thuật đơn giản, Dương nhi học rất nhanh, là một hài tử tư chất thông minh.
Tiêu Duyệt Vân cảm thấy Dương nhi hãy còn nhỏ tuổi, càng dễ dàng thích nghi với mọi thứ ở thế giới này, nên sớm ngày cho nó vài trường tư thục học tập.
Bây giờ đang là trung tuần tháng 7, nghĩ đến những thường thức đã học được trong mấy ngày qua, trẻ em ở đây đều nên thăng cấp việc học lên theo quy trình từ tiểu học, sơ trung ( trung học sơ cấp ), cao trung rồi đến đại học.
Mỗi năm đầu tháng 9 khai giảng, cho dù tòng quân chí ít cũng phải đi học 9 năm, làm sĩ quan học vấn càng cao thì càng tốt.
Dựa theo tuổi tác, Dương nhi có thể sẽ vào lớp 1 của tiểu học, còn y thì theo học cao tam* ( năm 3 cao trung )....
*Nguyên gốc : 高三 - mình search gg thì thấy dựa theo tuổi của em Vân thì hẳn là phải đang học đại học, với lại gg cho kết quả rất là mơ hồ nên mình cũng ngu theo luôn TAT.
Nghĩ đến trong sách có miêu tả về kì thi cao trung, Tiêu Duyệt Vân cau mày, không khẳng định liệu bản thân mình có thể chỉ trong vòng một năm mà nạp được hết toàn bộ kiến thức không.
Đại học cùng nghề nghiệp tương lai gắn liền với nhau nên phải thận trọng.
Tiêu Duyệt Vân quyết định tìm hiểu kỹ càng thông tin về phương diện này, cũng phải nhờ người giúp đỡ nghiên cứu kỹ một phen.
EDITOR : Thycutene
Trần Trí Tuyền thấy Tiêu Duyệt Vân đang sa vào trầm tư, bèn thuận tiện nói hai ba câu đuổi Lý Đông Thành đi.
Con trai của Trần Trí Tuyền 7 tuổi rồi, ngay lập tức sẽ vào tiểu học, vậy nên hắn đối với phương diện này vô cùng chú ý, cũng biết rằng đối với việc hoà nhập vào thế giới của hai anh em này là phi thường quan trọng liền đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ.
Tiêu Nhạc Dương bên cạnh nghe hiểu lời của người lớn, hiển nhiên rất phấn khích.
Trần Trí Tuyền dựa theo tình hình của hai anh em họ, kiến nghị bọn họ nên cân nhắc đến trường tiểu học và trung học Hoa Phong.
Một là bởi vì hệ thống trường Hoa Phong rất gần, bắt đầu từ mẫu giáo cho đến cao trung đều có, hoàn cảnh, tác phong học tập và lực lượng giáo viên đều rất hùng hậu, chất lượng sinh viên cũng rất tốt, có thể ở lại trường cũng có thể học ngoại trú;
Thứ hai, Ninh gia là cổ đông của giáo dục Hoa Phong, để trường học tiếp nhận hai anh em Tiêu gia nhập học cũng tương đối dễ dàng hơn;
Thứ ba là con trai của hắn, Trần Lôi Lỗi ngay lập tức vào lớp 1 trường Hoa Phong rồi, cho nên hắn đề nghị Tiêu Nhạc Dương 6 tuổi trước tiên học 1 năm mẫu giáo trước, rồi sau đó mới vào tiểu học, Lôi Lỗi có thể che giấu cho nó.
Lúc nói những lời này, toàn thân Trần Trí Tuyền toát ra cảm xúc hạnh phúc tự hào của một người cha ngốc nghếch.
Tiêu Duyệt Vân chớp chớp mắt, mặc dù y cảm thấy việc tập luyện võ thuật của mình không cần bất cứ người nào " che giấu cho ", nhưng mà cũng rất là không ngoan không mở miệng phản bác, bất quá, các phương diện khác vẫn là muốn phát biểu ý kiến nha.
" Ca ca, đệ không muốn học mẫu giáo đâu, ca có thể cho đệ trực tiếp vào tiểu học đi, đệ có thể theo kịp mà.
"
Nhìn thấy ánh mắt to lấp lánh của đệ đệ, Tiêu Duyệt Vân mềm lòng rồi, mặc dù từ trong lời nói của Trần Trí Tuyền biết được trẻ em trước khi vào tiểu học sẽ phải vào mẫu giáo để tiếp nhận giáo dục mẫu giáo vỡ lồng, nhưng phần lớn là để tiếp nhận một số kiến thức đơn giản và thói quen học tập của Dương thành mà thôi.
Nội dung học ở tiểu học đơn giản, thông minh như Dương nhi phải nên theo kịp, huống hồ gì Dương nhi đã biết rất nhiều chữ rồi, chín chương toán thuật cũng có xem qua rồi, chỉ là không có cách nào cùng với kiến thức của thế giới này kết hợp lại được.
Nhưng mà vẫn còn 2 tháng nữa, bù vào cũng nên có thành quả chứ.
Hơn nữa, lớp 1 tiểu học là phỏng vấn để nhập học, phương diện này Dương nhi sẽ không thua kém đâu.
Về phần bản thân mình, Tiêu Duyệt Vân đắn đo, chải chuốt lại cách thiết lập khoa của cao khảo và cái gọi là chính sách phân lớp, cảm thấy bản thân càng hợp với những môn khoa học xã hội hơn.
Cần phải đem mấy môn ngoại ngữ toán học học kỹ, nhất là Tiếng Anh và Toán học...
Tiêu Duyệt Vân sau khi suy xét xong, quyết định : vẫn là từ lớp hai ban khoa học xã hội của cao trung học lên đi, lại đăng kí vài lớp học phụ đạo, cũng ở trường học cùng đệ đệ một năm, suy cho cùng thì Hoa Phong cũng không có bộ phận đại học.
Nhưng mà, kì thi sở trường của học sinh và cộng thêm chính sách phân chia chỉ vừa mới được đề ra, cần phải quyết định một chút, cái này thì Trần Trí Tuyền chỉ biết đại khái.
Cũng không biết cầm kỳ thi hoạ, cưỡi ngựa bắn cung, võ thuật thì cái nào sẽ trở thành phần sở trường được cộng thêm trong kì cao khảo.
" Vậy thì quyết định rồi, tôi thay cậu báo danh, trung tuần tháng 8 Dương Dương đi phỏng vấn, còn về kì thi xếp lớp của cao nhị ( năm 2 cao trung ) ban khoa học xã hội....!" Sau khi đọc xong thông báo trên trang chủ trường học, Trần Trí Tuyền đặt di động xuống, cố hết sức để ánh mắt của bản thân mình nhìn về hướng Tiêu Duyệt Vân không tỏ rõ vẻ hoài nghi.
Song, Tiêu Duyệt Vân vẫn nhìn ra được ý tứ trong đó, tâm tình phiền muộn nói : " Tôi biết học sinh ở Hoa Phong rất ưu tú, tôi cũng muốn thông qua kì thi nhập học để nhìn xem sự chênh lệch ở đâu.
Một tháng này, tôi sẽ cố gắng.
"
" Em cũng sẽ cố gắng ! " Tiêu Nhạc Dương vung nắm tay nhỏ.
Trần Trí Tuyền sờ sờ mũi, có chút vui vẻ : " Được, vậy tôi sẽ giúp hai người liên hệ với hai người gia sư nữa.
Nhưng mà nhắc nhở hai người, nếu như muốn đi học, thì tóc này phải cắt đi.
" Quá bắt mắt rồi, mà nội quy trường học cũng không cho phép.
Tiêu Duyệt Vân sững sờ, nhịn không được sờ sờ đuôi tóc xoã xuống trước ngực mình.
Trải qua vài ngày y cũng ý thức được, ở nơi này nham nhân để tóc dài là một chuyện rất dễ khiến người khác chú ý, lúc chải đầu càng kỳ quái, vì vậy mà mấy ngày nay y và đệ đệ đều cột đuôi ngựa.
Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu* .......
*Nguyên gốc : 身体发肤,受之父母 - Từng sợi tóc, từng tấc da trên cơ thể đều do cha mẹ ban tặng. Câu này xuất phát từ "Sách Đạo Hiếu: Khai Nguyên Minh Dịch", da thịt là do cha mẹ ban cho, phải nâng niu, chăm sóc, vì thân tâm khỏe mạnh là điều kiện cơ bản nhất để làm người và làm việc gì, nâng niu, yêu thương nó là khởi đầu của đạo hiếu.
Nhưng mà nghĩ đến những lời nói vô ý của thím Trương lúc trước, mấy ngày qua mỗi lần ra khỏi cửa người khác lại nhỏ giọng bàn tán, còn có ánh mắt kì quái của nhân viên lúc trưa đi chụp hình làm thẻ chứng minh.....
Tiêu Duyệt Vân đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng quyết định chịu tang đến cuối tháng sau sẽ đi cắt tóc, thời gian vừa đúng lúc trước kì thi.
**
Buổi chiều Trần Trí Tuyền đưa người đi lãnh thẻ chứng minh tạm thời, đi ngân hàng đăng kí tài khoản để tạo thẻ rút tiền, làm hai số điện thoại di động dưới tên của Tiêu Duyệt Vân, lại mua cho Tiêu Nhạc Dương một cái điện thoại trẻ em, sau đó tới viện dưỡng lão hỏi thăm sức khoẻ của Tiêu gia gia.
Ông lão mặt mũi hiền hậu, một chút cũng không nhìn ra lúc còn trẻ lăn lộn trong giới hắc đạo hung ác chém người.
Nhưng mà suy cho cùng thì tuổi tác lớn rồi, trước kia đã chịu nhiều thương tổn, đã ảnh hưởng tới cơ thể, đi đứng rất bất tiện.
Tiêu Duyệt Vân từ trên người ông ấy cảm nhận được tử khi của người gần đất xa trời.
Tiêu gia gia e rằng không còn nhiều thời gian nữa.
Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương một trái một phải cùng nói chuyện giải sầu với Tiêu gia gia, chuyện này anh em hai người thường làm với ông bà ngoại và mẹ lúc bà còn sống, đã sớm ngựa quen đường cũ*, cứ một câu một câu gia gia mà kêu lên, dỗ cho ông lão cô đơn này thập phần thoải mái, cơm cũng ăn nhiều thêm vài miếng.
*Nguyên gốc : 驾轻就熟 - nghĩa là việc quen thì dễ làm.
Buổi tối, hẹn thời gian lần sau đến hỏi thăm xong, ông cụ mới miễn cưỡng tiễn hai anh em về.
Ba người trải qua cả buổi ở chung với nhau, một bên nưa đời cô độc, một bên thời niên thiếu mất đi nơi nương tựa, đúng thật là bồi dưỡng ra được rất nhiều thân tình.
" Đối xử thật lòng với chúng tôi, chúng tôi liền dùng chân tình tới kính lại, huống hồ gì Tiêu gia gia có ân với chúng tôi.
Ở đây ông ấy đã lấy danh nghĩa tiếp nối hương hoả để nhận chúng tôi làm con thừa tự, cũng nên hết sức có hiếu, tôn trọng đối với ông ấy.
" Tiêu Duyệt Vân mặt nghiêm túc nói.
Nhìn thấy thần sắc trang trọng y hệt nhau của hai anh em, Trần Trí Tuyền trong lòng cảm thấy ấm áp.
Thế giới văn minh tiến bộ rồi, nhưng cái gọi là chân tình, ân tình và hiếu đạo trong xã hội ngày nay lại hiếm có ai sánh bằng thiếu niên đến từ cổ đại dị giới này.
Trần Trí Tuyền lắc lắc đầu, quyết định tối nay sau khi về nhà phải gọi điện thoại cho ba mẹ.
**
Ngày 18 tháng 8, trời quang mây tạnh, tiểu học Hoa Phong tiến hành kì thi đầu vào của học sinh lớp 1.
Trần Trí Tuyền lái xe chở theo vợ con, tiện đường đến biệt thự đón anh em Tiêu gia.
Trần Lôi Lỗi cuối cùng cũng gặp được Tiêu Nhạc Dương " con nhà người ta " mà ba mình không tiếc lời khen ngợi.
EDITOR : Thycutene
Được rồi, thật ra ở trước mặt người ngoài Trần Lôi Lỗi được ba mình không tiếc lời khen ngợi, nhưng mà nhóc lại không biết mà thôi.
" Dương Dương chào em, anh là Trần Lôi Lỗi, cậu phải gọi tới là anh Lôi Lỗi, anh lớn hơn em một tuổi đó.
" Trần Lôi Lỗi cười đắc ý, để lộ ra cái lỗ hổng ở cái răng cửa.
Tiêu Nhạc Dương đầu tiên là hướng về vợ chồng Trần Trí Tuyền lễ phép chào hỏi, sau đó mới hướng về Trần Lôi Lỗi gật đầu : " Chào anh Lôi Lỗi.
"
Trần Trí Tuyền sờ sờ cái đầu tròn trịa của con trai mình nói : " Được rồi, vừa làm anh là cằn nhằn rồi, nhanh cùng với anh Duyệt Vân chào hỏi đi.
"
Trần Lôi Lỗi cười hề hề nắm lấy bàn tay to của ba đang đặt trên đỉnh đầu mình, hướng về Tiêu Duyệt Vân kế bên chào hỏi.
Tiêu ca ca và Tiêu đệ đệ đều thật là đẹp nha, mình nhất định phải cùng bọn họ làm bạn tốt !
Trần Trí Tuyền tỉ mỉ đánh giá tạo hình mới của hai anh em, gật đầu khen ngợi : " Không tệ, kiểu tóc mới này rất có sức sống, mặc dù trước kia cũng rất dễ nhìn, nhưng bây giờ càng vừa mắt hơn.
"
So với nhưng đứa bé trong quảng cáo và tiểu thịt tươi đang nổi chỉ có hơn chứ không kém.
Hôm kia Tiêu Duyệt Vân ở nhà tự cắt tóc cho mình và Tiêu Nhạc Dương.
Y cũng múa dao cầm kiếm quen rồi, quen dùng bảo kiếm chém tới chém lui, ra tay cũng có vài phần tiến bộ, cũng may mà y không làm ra thành phẩm lồi lõm như những tay thợ cắt tóc mới.
Tóc bị cắt xuống đều bị Tiêu Duyệt Vân nhặt lên, trân trọng mà tết thành hai bím tóc dài cất đi.
Trần Trí Tuyền nghe tới đây thì rất là bái phục, nhưng mà vẫn đề nghị bọn họ đến tiệm cắt tóc sửa một chút.
Ôi ôi, trong video hắn đã thấy rồi, tóc của Tiêu Nhạc Dương bên nửa dài nửa ngắn thì còn được, của Tiêu Duyệt Vân thì lại dài hơn một chút, có kiểu tóc đó nữa sao ? Dù sao thì y cũng không nhìn ra được.
EDITOR :Thycutene
Tiêu Duyệt Vân nhìn đi nhìn lại trong gương, cảm thấy tự mình cắt tóc đằng sau xác thực là không tiện, tức thì nghe lời đi ra ngoài, dựa theo sự hướng dẫn tìm một tiệm cắt tóc gần đó.
Song, trải nghiệm cắt tóc lần đầu tiên của Tiêu Duyệt Vân thật sự rất tồi tệ, khiến cho y có một khoảng thời gian dài trong tương lai không muốn quay trở lại đây lần thứ hai.
Để mổ người xa lạ giúp mình gội đầu, gãi đầu, dùng kéo và tông đơ cắt tóc mình, dùng lược chải tóc vụn ở sau gáy, để ngón tay người khác chọc tới chọc lui trên đầu mình....!Đặc biệt là còn luôn duy trì sự hứng thú, phấn khởi khó hiểu.
Có vài lần Tiêu Duyệt Vân kém chút nữa đã thô bạo chế ngự người rồi, có thể nhịn lại được, là vì y thấy những người ở kế bên đều bị dời qua dời lại như vậy, có thể thấy phong tục tập quán ở thế giới này là như vậy.
Cắt tóc xong, mặc cho nhân viên liên tục khen kiểu tóc đẹp, lần sau tới sẽ giảm giá cho mình, Tiêu Duyệt Vân cơ hồ trả tiền xong thì liền nhanh chân bỏ chạy.
......
Lúc này đây, đã thích nghi được với kiểu tóc mới Tiêu Duyệt Vân đang cười chào hỏi gia đình Trần Trí Tuyền.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai cha con trước mắt, Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ quan sát thần sắc của Dương nhi, thấy không có gì khác thường mới thả lỏng tâm tình.
EDITOR : Thy
==============
Tác giả có lời muốn nói :
Đoán xem : Sau này ai sẽ là người giúp Tiêu Duyệt Vân cắt tóc đây ?
Đoán trúng có thưởng, mọi người hãy để lại bình luận nhaaaaaaa.
==============
Editor : Ai đoán đúng thì tìm tác giả nhận thưởng nha ╭(╯3╰)╮