Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại


EDITOR: HTHYYHTH
Công ty kỹ thuật cao Lãng Phong, hội nghị thường kỳ cao tầng trưa hôm nay, Trác Phong để ý thấy Phó Lãng luôn thường nhìn điện thoại.

Đợi đến khi họp xong, mình hắn ở lại với Phó Lãng, nhiều chuyện hỏi tình hình.
"Dạo gần đây cậu với em trai Tiêu sao rồi?"
Phó Lãng liếc hắn một cái, không muốn để ý đến hắn, phóng ra khí lạnh.
Trác Phong bám riết không tha, bảo: "Tôi đứng về phía cậu mà.

Mặc dù cậu đã hứa với gia đình, nhưng đó cũng không thể cản cậu với em trai Tiêu gia tăng tình cảm.

Giữa bạn bè với nhau cũng có thể hẹn nhau đi xem phim, ca nhạc, tận hưởng bữa tối dưới ánh nến gì gì đó ớ."
Vẻ mặt của Phó Lãng hơi khựng lại một chút.
Trác Phong phát hiện ra, rất nhanh đã nghĩ thông suốt, cười nhạo bảo: "Cậu đừng nói với tôi, cậu với em trai Tiêu quen nhau lâu như thế rồi, mà đó giờ vẫn chưa từng ra ngoài hẹn hò nha? Này, tên già khú như cậu cũng chẳng thú vị gì hết á, vậy sao theo đuổi cậu ấy được? Năm sau là em trai Tiêu vào đại học, coi chừng cậu ấy bị mấy nam nam nữ nữ đó bắt cóc mất à nghen, dù sao thì cậu ấy cũng có một khuôn mặt đào hoa, qua mấy năm nữa chắc chắn sẽ càng thêm yêu nghiệt á." Có tiềm chất khiến đàn ông muốn chinh phục.
Bị một kẻ còn lớn hơn mình ba tuổi gọi là tên già khú, Phó Lãng híp mắt, tâm tình cũng thoáng buồn bực lên vì người trước mắt cứ liên tục lải nhải.
"Ngày kia là thứ bảy, cậu nhanh chóng nhân lúc khối 12 còn chưa khai giảng mà đi hẹn hò một lần với Tiêu Duyệt Vân rồi." Trác Phong xúi giục, hắn đã nghe Phó Lãng nói rằng khối 12 Hoa Phong thứ hai tuần sau khai giảng.
Vài giây sau, âm thanh buồn bực của Phó Lãng vang lên: "Ngày mốt Dương Dương về."
"Không phải chứ, xui vậy à? Thế ngày chủ nhật thì sao?" Trác Phong đầy mặt vui sướng khi người gặp họa.
Chủ nhật là ngày cuối cùng trước khi khai giảng, chắc chắn Tiêu Duyệt Vân sẽ phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, huống chi vẫn còn có Tiêu Nhạc Dương ở đó, hẳn là sẽ ưu tiên ý muốn của nhóc con đó hơn.
"Chủ nhật không được, cho nên, ngày mai tôi phải xin nghỉ." Phó Lãng ung dung nói, nghe thấy điện thoại vang lên, lập tức mở khóa màn hình, vừa nhìn tin nhắn thì khóe miệng tức khắc hơi gợi lên.
"Cậu nói gì cơ? Xin nghỉ? Mai là thứ sáu đó, báo cáo tổng kết cuối tuần của công ty!" Trác Phong cứ như bị đánh một đòn chí mạng, có cảm giác như tự vác đá nện vào chân mình.
"Lấy một ngày nghỉ bất kì nợ tôi trong hai năm trước ra bù đi." Phó Lãng vừa nói vừa đi ra ngoài, dạo gần đây công ty hoạt động ổn định, không có gì để Trác Phong lao tâm hết.
Thấy có gì đó lạ lắm, Trác Phong vội gọi hắn lại hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Về sớm, đi đón người." Cạch một tiếng, Phó Lãng đóng của phòng hội nghị lại.
Để lại một mình Trác Phong hỗn độn trong gió.
Việc hắn thuyết phục Phó Lãng giác ngộ rốt cuộc là đúng hay sai đây? Cái hũ nút cuồng làm việc Phó Lãng này vừa nói đến yêu đương vậy mà lại bắt đầu học đến muộn về sớm còn cả xin nghỉ, chẳng phải điều này nghĩa là, sau này mình sẽ phải bù đầu làm việc nhiều hơn sao?
Quả nhiên, nợ nần sớm hay muộn vẫn phải hoàn trả lại.

Hai năm trước vì theo đuổi vợ và hưởng thụ tân hôn nên hắn không tích cực làm việc như Phó Lãng, bây giờ Trác Phong cảm thấy Phó Lãng rất có khả năng muốn hắn trả lại gấp bội á.
Nếu không thì, để vợ có thai lẹ lẹ, vậy thì bản thân hắn không phải cũng có thể xin nghỉ thai sản sao? Trác Phong vuốt cằm tự hỏi.
**
Phó Lãng vừa lái xe đến nơi dạy lái xe, vừa nghiêm túc suy xét đến tính khả thi của việc hẹn hò.
Ngày mốt Tiêu Nhạc Dương về, tuần sau thì khối 12 khai giảng, sau đó Tiêu Duyệt Vân sẽ càng không có thời gian.
Đèn đỏ, Phó Lãng đạp phanh, tăng phanh tay, sau đó cầm điện thoại lên tùy tiện lướt lướt, trong đó là bảng thành tích Tiêu Duyệt Vân vừa mới gửi đến.
Bài thi thứ 2 100 điểm, một lần là qua.

Trừ ảnh ra, thì Tiêu Duyệt Vân còn gửi một icon cố lên và cười hở răng qua, thấy mấy thứ này, trong mắt Phó Lãng cũng có ý cười.
Tiêu Duyệt Vân vô cùng có lòng tin rằng mình có thể vượt qua bài thi, cho nên hẹn trước chiều sẽ đến nơi thi đường trường để luyện, chẳng qua, đợi y luyện xong dự tính cỡ khoảng 5h chiều, đang là giờ cao điểm buổi chiều, Tiêu Duyệt Vân tám chín phần sẽ chọn ngồi phương tiện công cộng.
Thế nên, Phó Lãng quyết đoán về sớm.
Đèn xanh, khởi động xe lần nữa.

Trong lòng Phó Lãng vẫn đang cân nhắc, thật ra tới giai đoạn thi đường trường, thì có thể tìm một số con đường và thời điểm vắng người để hắn tự dạy Tiêu Duyệt Vân lái.

Tiêu Duyệt Vân là một trò giỏi, hết sức kính trọng giáo viên dạy học cho mình, lúc trước khi Phó Lãng giảng bài cho y, trong ánh mắt Tiêu Duyệt Vân thường thường sẽ lộ vẻ sùng bái, tràn đầy du͙ƈ vọиɠ ham học hỏi cùng cảm giác ỷ lại, khiến cho tâm trạng của người giáo viên như hắn quả thật rất suиɠ sướиɠ thỏa mãn.
Tiếc là, dạo gần đây vấn đề mà Tiêu Duyệt Vân cần hỏi ngày càng ít.
Không đúng, lạc đề rồi, Phó Lãng thu lại suy nghĩ của mình, tiếp tục trầm ngâm một mình.
**
Vừa qua 5h chiều, không giống những học viên nơi dạy lái xe đang vội vã chen lấn lên tàu điện ngầm và xe buýt, Tiêu Duyệt Vân theo thói quen, đại đa số thời điểm đều duy trì bước đi thong dong, phong độ điềm tĩnh, dù cho đích đến của bọn họ giống nhau.
Ra khỏi nơi dạy lái xe không xa, Tiêu Duyệt Vân vừa liếc mắt liền thấy chiếc ô tô đen nhỏ quen thuộc đỗ ở ven đường.
Tiêu Duyệt Vân vội vàng bước tới, mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phó lái.
"Anh Lãng, không phải bảo anh không cần chờ sao? Anh lại tan làm sớm nữa hả? Phiền anh quá rồi." Tiêu Duyệt Vân có hơi ngại ngùng nói.
"Không sao." Phó Lãng một bộ không sao cả, lên số, đạp ga, xe rất nhanh đã vững vàng chạy trên đường, khác hoàn toàn với cách chạy nhanh như chớp của hắn khi tới.

Tiêu Duyệt Vân vừa luyện lái xe xong, vẫn còn tràn đầy năng lượng, tỉ mỉ quan sát động tác lái xe của Phó Lãng.
Bị đôi mắt xinh đẹp sáng quắc nhìn chằm chằm, Phó Lãng mà núi Thái Sơn có sập trước mắt cũng bất biến, hơi hơi lúng tung, bàn tay đang nắm tay lái thoáng dùng sức.
"Chúc mừng vượt qua kì thi." Phó Lãng trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng mở miệng, dừng một lát, đoạn nói: "Tối nay tôi mời em đi ăn chút mừng nhé."
Tiêu Duyệt Vân chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nhanh chóng ngó sườn mặt thoạt nhìn bình tĩnh của Phó Lãng, sau đó từ từ ngồi thẳng người, gật đầu đáp: "Được ạ."
Đáy mắt Phó Lãng xẹt qua tia ý cười, đẹp trai xoay vô lăng một cái, quẹo vào một con đường nhỏ.
**
Nhà hàng Vân Đỉnh trên tầng cao nhất của một tòa cao tầng ở phía Bắc thành phố là một nhà hàng Tây cao cấp, thức ăn ngon mà giá cả cũng không đắt, may mà Dương thành nhiều kẻ có tiền, vì cách trang trí nơi đây vô cùng tình thú hơn nữa lại có thể quan sát cảnh đẹp thành phố, nên dần trở thành thánh địa hẹn hò lãng mạn, nếu không phải đặt trước nhiều ngày, hoặc là có mối quan hệ, thì lâm thời căn bản không đặt được chỗ.
Phó Lãng thuộc về người có mối quan hệ, mẹ, anh hắn hay thậm chí là Trác Phong đều là khách VIP ở đây, cho dù bản thân hắn không thích lối sống chẳng có gì cũng ra vào nhà hàng cao cấp, cơ mà điều đó không đại biểu là hắn không biết gì hết, ngược lại, khẩu vị của Phó Lãng hơi bị khó chiều*.
*Nguyên gốc là 傅朗的口味很叼: mình chém hết đó nên bạn nào hiểu nghĩa của nó thì bày cho mình với nhé.
Phó Lãng dắt Tiêu Duyệt Vân vào nhà hàng Vân Đỉnh.

Mặc dù quần áo của người sau hơi thoải mái, nhìn kĩ thì có hơi lạc loài khi vào nhà hàng này, chẳng qua khí chất của bản thân y quá tốt, khí chất và phong thái ưu nhã, khiến người ta bất giác xem nhẹ quần áo y mặc, mà bản thân Phó Lãng bởi vì hôm nay đi làm mà ngược lại vẫn mặc tây trang, càng lộ rõ vẻ cao lớn đĩnh đạc, bất quá cho dù hắn mặc đồ thể thao, cũng sẽ không có ai để ý những tiểu tiết đó.
Phục vụ dẫn hai người đến chỗ ngồi bên trong cánh cửa khép hờ kế cửa sổ, hai người dáng vẻ bất phàm hấp dẫn một số ánh mắt dọc đường đi.
Chẳng qua, người đến Vân Đỉnh tiêu tiền đều là người tế nhị*, mặc dù có người nhận ra Tiêu Duyệt Vân, thậm chí là Phó Lãng, cũng sẽ không bất lịch sự đến quấy rầy, điều này khiến cho hai người rất hài lòng.
*Gốc là 自顾身份: mình chém theo ý mình tự hiểu đóa.
"Người đàn ông nội trợ" Tiêu Duyệt Vân rất ít đến những hàng quán bên ngoài ăn, loại nhà hàng Tây cao cấp như này càng chưa từng đến, cảm giác vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.
Phó Lãng du học ở Mỹ mấy năm, vô cùng quen thuộc với các lễ nghi ở nhà hàng Tây, nhìn ra sự băn khoăn của Tiêu Duyệt Vân, hắn bèn dạy y từ tư thế cơ bản nhất, đến cách dùng của từng loại dụng cụ ăn, cùng với sự chú trọng của từng món ăn, nói ngắn gọn nhưng hùng hồn, ngược lại có hơi khác với Phó Lãng ngày thường --- không ai biết trong lòng hắn có hơi căng thẳng.
Tiêu Duyệt Vân nghe rất nghiêm túc, y luôn có du͙ƈ vọиɠ ham học hỏi đối với những thứ mới mẻ ở hiện đại, huống chi còn là món ngon là lễ nghi trên bàn ăn của người nước ngoài.

Mỹ thực luôn là thứ Tiêu Duyệt Vân am hiểu và thích nghiên cứu nhất, đây tạm thời là điều không cần bàn cãi.

Lại cộng thêm, không thể không thừa nhận rằng, từ sau khi hiểu rõ lịch sử cận đại của Hoa quốc, Tiêu Duyệt Vân càng thêm hiếu kì với thế giới phương Tây, mặc dù tiếng anh là sự uy hϊếp to lớn của y, cơ mà thật lòng y rất muốn có cơ hội đi đến xem thử nơi tận cùng trái đất, phía bên kia đại dương mà mình chưa từng đến trước đây.
Tiêu Duyệt Vân học rất nhanh, chỉ chốc lát đã biết, còn giỏi mô phỏng, chỉ lát sau, cách sử dụng dao nĩa đã vô cùng thành thạo đẹp mắt, điều đó khiến Phó Lãng tính chơi chiêu tay cầm tay dạy động tác ăn cơm kiểu Tây để  xúc tiến bầu không khí lãng mạn trở nên vô tác dụng.
Bữa tối ánh nến, cảnh đẹp món ngon, tấu khúc violon cùng dương cầm ưu nhã.
Hôm nay Phó Lãng lái xe, mà Tiêu Duyệt Vân thì không tin tưởng về tửu lượng của mình lắm, thế nên hai người không uống chút rượu vang nào, chỉ đơn thuần là ăn cơm và trò chuyện.
Thật đáng tiếc, trong lòng Phó Lãng như nổi trống, bề ngoài lại không lộ ra gì.
Sau khi giới thiệu xong lễ nghi dùng cơm Tây, thì đại đa số thời điểm cơ bản đều là Tiêu Duyệt Vân gợi đề tài nói chuyện.

Hôm nay y thi, vừa hay cũng tích lũy một số kinh nghiệm học lái xe tâm đắc để chia sẻ với người khác.

Nói tới lúc sau, hai người lại bắt đầu bàn về nghề nghiệp tương lai của Tiêu Duyệt Vân.
Phó Lãng xuất phát từ góc độ của đàn anh đi trước, nên cho ra rất nhiều kiến nghị hợp lý, khiến Tiêu Duyệt Vân được rất nhiều lợi.
Khi bầu không khí đang tốt, Phó Lãng lặng lẽ làm một cái thủ thế với nhân viên phục vụ kế bên, đối phương hiểu ý, âm thầm lui xuống.

Sau khi xoay người rời đi, thần sắc nhân viên phục vụ ấy có hơi là lạ, chẳng qua Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân không nhìn thấy được.
Trong khi chờ đợi, đột nhiên, một bàn cách đó không ra bỗng có động tĩnh khác thường, hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Duyệt Vân.
Chỉ thấy một nghệ sĩ violon đang kéo một khúc nhạc vui vẻ bên bàn của hai vị khách một nam một nữ, đoạn, nhân viên phục vụ nhà hàng mang đến một bó hoa hồng đỏ to, hẳn là một bó hoa siêu to khổng lồ 999 bông, vị khách kế bên nhìn thấy thế, bèn đoán xem chuyện gì xảy ra, vội nhìn sang bên kia thăm dò.
Người nam quỳ một gối xuống đất, lấy ra một chiếc nhẫn lộng lẫy chính giữa bó hồng đỏ thẫm, kích động chân thành bộc bạch tình yêu của mình, trong mắt người nữ ánh nước lóng lánh, đong đầy sự cảm động.

Các vị khách xung quanh nhất thời cũng kích động hẳn lên, chứng kiến hạnh phúc của người khác cũng luôn khiến tâm trạng bản thân mình vui lây.
"Em, em có đồng ý gả cho anh không?" Giọng nói của người nam hơi phát run, bởi vì khẩn trương và kích động mà mồ hôi đầy đầu.
Người nữ bật khóc gật đầu, nhận lấy nhẫn, khoảnh khắc ngón áp út trái bị thít chặt, hai người kích động ôm hôn nhau.

Thấy vậy, người xung quanh hân hoan vỗ tay và chúc phúc đầy thiện ý, có người trẻ tuổi hơn thậm chí còn huýt sáo vang trời.
Nhìn thấy hành động thân mật không coi ai ra gì của hai người kia, tuy rằng cũng cảm thấy hạnh phúc thay bọn họ, nhưng mặt Tiêu Duyệt Vân vẫn đỏ lên xoay người về, đôi mắt ngấn lệ khiến Phó Lãng đang để ý y bỗng dưng không biết làm thế nào.
Tiêu Duyệt Vân có hơi xấu hổ, nói: "Lần đầu tiên thấy người khác cầu hôn, em cảm động ghê á." Trước đây y chỉ thấy người hiện đại cầu hôn ở trong phim thôi, lúc đó Tiêu Duyệt Vân không ngừng khϊếp sợ, tức khắc có nhận thức sâu sắc đối với cách biểu đạt tình yêu trắng trợn và quan niệm tự do yêu đương của người hiện đại, hôm nay tận mắt nhìn thấy càng cảm động hơn nữa.
Người đàn ông quỳ một gối xuống đất cầu hôn, lấy tư thái khiêm tốn hứa hẹn cả đời, hy vọng người nọ thật sự có thể giống như lời thề vừa nãy, không phụ người thương trước mặt.
Thấy phản ứng của Tiêu Duyệt Vân, Phó Lãng nghĩ nghĩ, lặng lẽ nhanh chóng làm cái thủ thế cho nhân viên phục vụ đang muốn tiếp tục lại đây, để đối phương rút về bó hoa hồng nhỏ, đừng có mang đến.
So với bó hoa hồng đỏ 99 đóa được thiết kế tỉ mỉ, thì bất luận là sự có tâm hay trình độ tỉ mẩn đều đã như đinh đóng cọc, lộ rõ thành ý và hiệu quả của Phó Lãng yếu nhớt.
Quá trình chinh phục (người yêu) chẳng có cái nào thành công, trong lòng Phó Lãng hơi có chút cảm giác thất bại, nhưng ngoài mặt vẫn lặng như nước, không mảy may dao động.
**
Ngày hôm sau là thứ sáu, còn một ngày cuối cùng nữa là Tiêu Nhạc Dương về.
Phó Lãng quyết định tái chiến.
Lấy danh nghĩa giúp tham khảo mua quà cho ba, sau khi Tiêu Duyệt Vân luyện lái xe xong, Phó Lãng bèn kéo y đi trung tâm thương mại.
Dừng lại tại một cửa hàng bán quần áo nam, Phó Lãng tự tay chọn cho Tiêu Duyệt Vân một bộ tây trang.
Nhìn bộ tây trang dùng chất liệu tinh xảo, cắt may đẹp đẽ, ánh mắt của Tiêu Duyệt Vân cũng không ngừng tỏa sáng, nhịn không được cầm lấy vào phòng thử.

Lúc trước y thấy những người đàn ông thành thục trong phim thường mặc tây trang, bây giờ cũng thường thấy Ninh Tắc Chiến, Trần Trí Tuyền, Phó Lãng và Trác Phong mặc, cảm thấy tây trang mặc dù thiết kế đơn giản, nhưng thật sự rất ưa nhìn và rất tôn dáng, mặc trên các dáng người khác nhau có thể lộ ra khí chất không giống nhau.

Tiêu Duyệt Vân cũng từng có ý muốn tự đặt may hoặc mua một bộ, cơ mà vì chưa dùng tới mà chậm chạp chưa hành động.
Hôm nay hiếm khi đến dạo trung tâm thương mại, Tiêu Duyệt Vân lập tức có mấy phần hứng thú.
Trong khoảnh khắc y mặc tây trang bước ra, ánh mắt của các cô gái nhân viên ngay lập tức sáng rỡ, người nào người nấy cười tươi rói vây lại, không ngừng khen ngợi.
Nhưng Phó Lãng có cùng cảm giác kinh diễm ngược lại có hơi khó chịu, hơi hối hận vì dắt theo người thương đến mua đồ.
Lần đầu Tiêu Duyệt Vân mặc tây trang, càng khiến y đứng thẳng như cây tùng, tuấn mỹ bất phàm, trút đi cảm giác thiếu niên ngây ngô, tăng thêm cảm giác thanh niên ổn trọng thành thục, đơn giản mà nói chính là từ "em trai nhỏ có giá trị nhan sắc có thể thưởng thức" bỗng nhiên đổi thành "đối tượng kết hôn có thể suy xét", mị lực nam tính tăng mạnh.
Tiêu Duyệt Vân hơi không thích ứng được với cảm giác gò bó của tây trang, cơ mà cũng khá là hài lòng với tạo hình của bản thân.

Y hỏi ý kiến Phó Lãng, người sau dù không vui cũng không thể dối lòng nói không đẹp được.
Đoạn, Tiêu Duyệt Vân hứng thú tăng lên, lại chọn cho mình vài bộ quần áo có phong cách khác nhau vào phòng thử đồ.
Mỗi lần thử xong đồ đi ra, đều nhận được lời khen ngợi nhất trí của các nhân viên, liên thanh nói y là giá treo quần áo trời sinh, có thể cân tất quần áo mọi phong cách, thậm chí còn có vài vị khách nữ đi cùng bạn trai tới không nhịn được lấy điện thoại ra chụp vài tấm, rồi còn bắt bạn trai mình cũng phải thử mỗi bộ quần áo mà y mặc, khiến nụ cười của cửa hàng trưởng càng thêm xán lạn.
Sau đó, vì lần nào Phó Lãng cũng chỉ nói được, lại không thể nói ra được câu nào cụ thể hơn, nên Tiêu Duyệt Vân bèn bỏ luôn không hỏi hắn nữa, chỉ chuyên tâm nói chuyện với nhân viên trong tiệm.
Cuối cùng, Phó Lãng chỉ có thể yên lặng ngồi trên sô pha, cùng tương vọng với các đồng nam xách túi to túi nhỏ ngồi chờ bạn gái ở cửa hàng đồ nữ phía đối diện.
—————————
Editor: Thấy tội đấy nhưng mà thôi kệ kkkkkk


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui