Translator: Hthyyhth
Khi hai người chủ gia đình đã có chung tiếng nói, Tiêu Nhạc Hải cuối đầu nhìn đồng hồ định ra về, thì giọng nói của ông Phó lại vang lên lần nữa ở phía trước: "Cậu có tình cảm với Hoa quốc không?"
Tiêu Nhạc Hải ngừng một lát, đoạn thản nhiên mắt đối mắt với ông Phó, không trả lời trực tiếp, mà chỉ cười rồi đáp: "Tôi là một quân nhân."
Giọng nói đầy khí phách.
Ông Phó nhìn ánh mắt của hắn, sau đó cũng cười gật đầu, nói với giọng nhẹ nhõm: "Được, vậy thì câu hỏi cuối cùng, tại sao chữ "Duyệt" (悦) trong tên của Tiêu Duyệt Vân không phải chữ "Nhạc" (岳) trong núi cao của cậu?"*
*Từ悦 (Duyệt) và岳 (Nhạc) đều có pinyin là yuè, mà thường thì anh em trong nhà sẽ dùng chung một chữ viết cho tên đệm luôn í chứ không có chơi chữ kiểu xài giống pinyin như này nên ông Phó thắc mắc.
Tiêu Nhạc Hải cười, đáp: "Cái này à, cho phép sau này nói cho ngài biết nhé." Hắn có trăm ngàn lí do để lấp liếm đểm đáng ngờ này đi, thế nhưng hắn không muốn lừa gạt ông lão trước mặt đã rất ưu ái mình này.
Ông Phó nghe thế, cười đùa xua tay đuổi hắn. Tiêu Nhạc Hải cung kính chào theo nghi thức quân đội, đoạn mở cửa ra ngoài.
Tiếng lạch cạch vang lên, trong phòng chỉ còn lại một người, ông Phó ngẩng đầu nhìn lá cờ quân đội được treo cao trên tường, im lặng một lúc lâu.
**
Từ sau khi cả nhà Tiêu Duyệt Vân chuyển khỏi căn hội 1401, thì trên cơ bản Phó Lãng cũng không quay về tiểu khu Hoà Mỹ. Mặc dù hắn có khả năng kinh tế để chuyển đến một biệt thự hoặc tiểu khu vừa tốt vừa an toàn hơn, nhưng tiểu khu Hoà Mỹ này suy cho cùng cũng là nơi hắn đã ở hơn một năm, vả lại nơi đây ngập tràn kỷ niệm của hắn với Tiêu Duyệt Vân, Phó Lãng không nỡ bỏ đi, càng không thể chịu được việc có người lạ nào đó sống ở cạnh nhà mình.
Vì thế, hắn nhờ người liên lạc với chủ nhà, tràn đầy khí khái mua đứt căn hộ 1401. Hiện tại đang nhờ người làm một cánh cửa trên bức tường chung của hai căn, nối liền hai căn hộ lại với nhau.
Tuy rằng căn hộ phải sữa chửa, nhưng Phó Lãng không hề vội kể cho Tiêu Duyệt Vân nghe về điều bất ngờ sắp tới này, chỉ chăm chỉ đến ở ké tứ hợp viện, rất có tư thái muốn đảo khách thành chủ. Nơi đây gần trung tâm thành phố, đi đâu cũng tiện cả, mỗi ngày Phó Lãng lái xe đi làm rồi tan làm, quãng đường lái xe không xa, nom có vẻ khoái chí lắm.
Chuyện này làm cho anh cả và cậu út của Tiêu gia rất không hài lòng, may mà tứ hợp viện có nhiều phòng lớn, ở thêm mười người nữa cũng được, với cả trên cơ bản thì cũng giống như lúc còn ở hộ 1401 ăn cơm chạy bộ này kia với Phó Lãng mà thôi, bản thân Phó Lãng ít nói, không ồn ào, ngược lại khiến bọn họ làm quen rất nhanh.
Cơ mà, Phó Lãng có hơi buồn phiền. Khi ở hộ 1401 vẫn chưa rõ lắm, nhưng sau khi chuyển sang tứ hợp viện, trừ những lúc chạy bộ và ăn cơm ra, thì hắn và Tiêu Duyệt Vân thường cách nhau vài chục mét,
Chịu thôi, tại nhà lớn quá mà. Trái lại, cái cách yêu thương em trai của Tiêu Nhạc Hải thường khiến hắn phải ghen nổ mắt.
Mấy cái ôm ôm rồi sờ sờ, nắm tay dạy võ dạy kiếm này kia thường được diễn trước mặt Phó Lãng, mà đối diện với sự tiếp xúc thân mật của anh ruột mình, Tiêu Duyệt Vân chấp nhận trông có vẻ hết sức bình tĩnh, khác một trời một vực với lúc ở cùng Phó Lãng ngày trước. Làm cho trong lòng Phó Lãng rất khó chịu, mặc dù là anh ruột, nhưng nói thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành vô cùng xuất sắc kia mà...
Biết làm sao được, hắn chẳng có lập trường, càng không thể đưa ra ý kiến, nếu không thì rất có nguy cơ sẽ bị tống cổ ra ngoài đường.
Dựa vào độ mặt dày của mình, Phó Lãng đã lờ mờ cảm nhận được thái độ thả lỏng của anh rể với mình, chiến thắng của trận chiến dài có vẻ như đã gần kề, hắn càng không thể mắc sai lầm vào thời khắc quan trọng, làm tang thêm ấn tượng xấu được.
Mà một tuần bảy ngày, thì Phó Lãng cũng sẽ định kỳ quay về Phó gia ở ba ngày.
Nhà của Phó gia nằm trong vành đai 4, là một ngôi toà nhà hai tầng theo kiểu Châu Âu, cảnh vật xung quanh thanh tịnh đẹp đẽ, ngoài ra còn có Cảnh sát Vũ trang Nhân dân canh gác, là một nơi tuyệt vời để dưỡng lão, ông bà cha mẹ của Phó Lãng đều sống ở đây. Cả nhà bác hai thì mua một căn biệt thự ở chỗ khác trong Dương thành, cuối tuần thường về thăm hai ông bà, trong nhà cũng có phòng cho bọn họ ở.
Mà Phó Lãng về nhà là định đánh một trận chiến dài.
Hắn có sách lược*, cũng không biết đã được ai chỉ bảo, quyết định tung chiêu từ bà nội và mẹ. Mỗi tháng Phó Lãng lại dành tần suất cao hơn và nhiều thời gian hơn để về thăm nhà, làm cho hai người phụ nữ mềm lòng cho rằng cháu (con) trai không hề có vợ rồi bỏ bê bà (mẹ), với cả ngoan ngoãn có hiếu hơn nữa. Bà và mẹ vốn đã có ấn tượng khá tốt với Tiêu Duyệt Vân giờ càng thấy tốt hơn nữa.
*Sách lược (策略): Căn cứ trên xu thế phát triển để định ra phương thức tranh đấu và phương châm hành động.
Cũng đúng, thằng bé khôi ngô lại trẻ tuổi, chăm chỉ chịu khó học tập, thanh niên ưu tú lên được phòng khách xuống được phòng bếp, khi còn là một cậu bé ngây thơ không biết gì thì đã bị con trai nhà mình bám dính hai năm, rồi bước lên con đường tình đồng tính không lối thoát...
Vừa nghĩ đến đây, hai người phụ nữ không khỏi cảm thấy khó thở, cũng chẳng biết tìm ai nói rõ lí lẽ đây.
Là do nhà bọn họ giáo dục thất bại quá sao?
Bạch Dung là phần tử trí thức cao cấp, một năm nay không kém phần lo lắng vì vấn đề tính hướng của con trai mình, còn lén lút đến thư viện và cơ sở dữ liệu của Hoa quốc để tìm một số thông tin chuẩn rồi chia sẻ cho mẹ chồng cùng nghe.
Nghiên cứu quá trời quá đất, rồi cũng đã có kiến thức lý thuyết đầy đủ của tình yêu cùng giới, biết rằng đồng tính không phải bệnh, một số là do từ khi sinh ra đã thế, một số thì do ảnh hưởng của môi trường khi lớn lên, mà cái đầu tiên thì không thể sửa cong thành thẳng được. Hai người nghĩ đến gia đình mình, cảm thấy cái lý do ảnh hưởng của môi trường sống có lẽ không thể tạo thành ảnh hưởng xấu gì với Phó Lãng được, dựa vào việc đó giờ Phó Lãng chưa bao giờ có dấu hiệu nào cả, thậm chí còn chẳng thèm xem phim người lớn, cho nên hai người nghiêng về việc Phó Lãng là đồng tính từ trong bụng mẹ hơn.
Đồng thời, hai người họ cũng vô cùng sợ hãi với việc mắc bệnh AIDS do quan hệ bừa bãi, hoặc những kẻ vô vạo đức lừa dối trong hôn nhân, hay những người bị gia đình và xã hội kì thị rồi rạn nứt tình cảm gia đình, cắt đứt quan hệ với ba mẹ, cuối cùng gây ra cái kết thảm thương là tự tử trong uất ức.
Lại thêm việc dạo gần đây Phó Lãng không ngừng thổi gió bên tai, cuối cùng mẹ chồng nàng dâu lòng mang sợ hãi cũng dần có tiếng nói chung, cứ cho là trời sinh Phó Lãng là đồng tính, hơn nữa đã không thể bẻ thẳng lại, thì thà rằng bọn họ chọn cho hắn một đứa trẻ đáng tin để chung sống cả đời còn hơn.
Con nối dõi? Không phải có tin tức nói rằng tìm người đẻ thuê được sao? Huống chi, Phó gia vẫn có ba đứa cháu trai rồi, chẳng lo thiếu đời con cháu của hắn.
Vừa buông được cái ý nghĩ cứ đeo bám suốt này, thì vấn đề còn lại đều dễ giải quyết hơn.
Cả đời không kết hơn là chuyện tiếc nuối nhất đời người? Kim cương vương lão ngũ thâm niên* như này quá trời luôn mà? Chờ đến lúc ôm con về, Phó Lãng lại là doanh nhân tư nhân, chẳng có gì trở ngại hết.
*Kim cương vương lão ngũ: thuật ngữ mạng Trung Quốc chỉ những người đàn ông có tiền có thế và đặc biệt là còn độc thân.
Còn về áp lực sau khi come out thì... Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn vì Phó Lãng không thể chế*, tự mở công ty riêng, ngược lại đỡ được biết bao nhiêu phiền phức. Tin rằng với danh tiếng và năng lực của Phó Lãng, đến lúc ấy cùng lắm là người khác chỉ dám bàn tán sau lưng của hắn mà thôi, người thật sự dám bới lông tìm vết trước mặt Phó gia chắc chẳng được mấy người.
*Thể chế ở đây bà và mẹ nhắc đến là không làm chung thể chế nhà nước như dòng họ vẫn làm (trong quân đội) mà tự mở công ty riêng bên ngoài ấy.
Trái lại là bên phía Tiêu Duyệt Vân... hai người phụ nữ không khỏi bắt đầu lo lắng, bọn họ hiểu tính tình của con/ cháu trai nhà mình, có tám con ngựa cũng không cản được nó, nhưng Tiêu Duyệt Vân dù sao cũng còn là đứa trẻ chưa trải sự đời.
Thằng bé ấy có thể kiên định với tình cảm ấy bao nhiêu? Nó có thật sự suy xét rõ ràng về những lựa chọn trong tương lai của mình hay không? Tâm trí của nó có đủ lớn để chịu đựng những gian nan sẽ gặp phải trong tương lai hay không?. ngôn tình tổng tài
Nếu như trong tương lai thằng bé thật sự chùn bước, thì Phó Lãng sẽ như thế nào đây?
Mối bận tâm này, hai người phụ nữ đã tâm sự cùng Phó Lãng, lúc ấy Phó Lãng nói như nào ấy nhờ?
"Con tin em ấy." Giọng nói vững vàng, ánh mắt kiên định.
Trong thế giới tình yêu, chỉ cần một bên không lung lay, thì bên còn lại sẽ càng can đảm hơn, không phải thế sao?
Hai mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, đành phải tin vào chữ "tin" này thôi, và cả, quả thật Tiêu Duyệt Vân trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều, rốt cuộc thì cũng là chuyện tình cảm của bọn nhỏ, người ngoài như bọn họ cũng không tiện suy đoán nhiều.
Ngoài nỗi băn khoăn về việc quá trẻ, thì xem ra Tiêu Duyệt Vân là một đối tượng vô cùng lý tưởng, thật sự luôn. Không phải bọn họ ép uổng gì con cháu, cứ cho là mắt chọn con dâu của họ có kén chọn đến đâu, thì bọn họ cũng cảm thấy tố chất bản thân Tiêu Duyệt Vân dư sức hợp với Phó Lãng nhà bọn họ.
Chỉ là không biết, bên phía Tiêu gia nghĩ thế nào, lần gặp trước dáng vẻ của anh cả nhà người ta lộ rõ vẻ không đồng ý.
Hai người nghĩ thì thấy cũng đúng, là gia đình ai đi nữa thì cũng khó có thể vui vẻ chấp nhận. Vả lại Phó Lãng lại còn cố chấp và luôn mắc kẹt ở quá khứ như vậy, người ta chuyển nhà đi rồi mà cũng buộc phải chen vào chung mới chịu, khiến cho hai người cảm thấy, Phó Lãng quả nhiên có cái tính khí ương ngạnh, không chịu bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu y như người Phó gia, hơn nữa da mặt còn dày vô cùng.
Cứ như thế, một khi hai người đã chấp nhận con người của Phó Lãng, thì việc giúp đỡ và giữ gìn mối nhân duyên này là việc càng hợp lẽ hơn nữa.
Dạo gần đây, bà nội Lục và Bạch Dung thường quan tâm đến tình hình và tiến độ cưa cẩm con rể của Phó Lãng, không ngừng giúp hắn đưa ra chiến lược các kiểu, còn bày ra dáng vẻ có thể cung cấp cho hắn tinh thần hăng hái chiến đấu bất cứ lúc nào, điều này làm cho Phó Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Vả lại, hắn quả thật có chuyện cần nhờ bà và mẹ giúp.
"Bên phía ông với ba." Phó Lãng nói đến đây thì dừng, hai người phụ nữ lập tức hiểu ý, biết cách thổi gió bên tai quá ha.
Cuối cùng, vào một ngày đầu tháng tám, ngày lành tháng tốt trời trong nắng ấm thích hợp cho việc cưới xin, cả nhà Phó gia và ba người Tiêu gia đã có cuộc gặp gỡ trong một phòng riêng tại một nhà hàng.
Vì cả hai đều là nam, nên không tồn tại vấn đề ai gả ai cưới, vì thế chỉ đành chọn một nơi ngoài gia đình hai bên, Tiêu gia cũng thầm chấp nhận. Suy nghĩ của Tiêu Nhạc Hải rất đơn giản, dù sao thì đến hiện đại thì phải làm theo quy tắc và quan niệm của hiện đại, hai người đàn ông đến với nhau, thì phải bình đẳng.
Phó Lãng biết bữa cơm ngày hôm nay có ý nghĩa gì. Mặc dù vợ chồng chú hai có hơi không hiểu được quyết định này, thế nhưng suy cho cùng thì ba mẹ với cả ông bà của người ta cũng đồng ý cả rồi, bọn họ đương nhiên cũng không tiện làm người xấu, bèn lần lượt gạt đi những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, điều chỉnh lại tâm lý, đối đãi với người nhà họ Tiêu bằng sự tử tế nhất có thể.
Buổi gặp mặt hôm nay, ba đời của Phó gia tổng là mười người, đều đến đủ hết cả, có thể thấy được mức độ xem trọng đối với chuyện này.
So với người đông thế mạnh của nhà họ Phó, thì ba người nhà họ Tiêu lộ rõ vẻ thân cô thế côi. Chẳng qua Tiêu Nhạc Hải dẫn đầu, Tiêu Nhạc Dương thì khí thế oai hùng bọc hậu, người trước rất tự nhiên đối đáp với ông Phó, khí thế ngược lại không hề xuống thế hạ phong.
Hôm nay là một ngày cực tốt, mười ba người có mặt đều cực kì tràn đầy tinh thần, ngay cả Tiêu Nhạc Dương cũng hăng hái mặc cả cây tây trang, trên cổ còn đeo cà vạt, nom vô cùng đáng yêu.
Bên cạnh đó, những cậu trai giá trị nhan sắc ưu tú còn độc thân trong phòng nhiều như thế, trên đường đi đến phòng riêng đã làm tan chảy biết bao trái tim phụ nữ và thiếu nữ.
Hôm nay các dì các mẹ trang điểm đến là tinh tế, để lộ vài phần mừng vui, ngay cả Bạch Dung đã quen thanh lịch cả nửa đời nay cũng nhịn không được mà diện một bộ sườn xám đỏ.
Các vị phụ nữ nhà họ Phó lần đầu tiên tham dự vào tiệc mừng đời cháu* của nhà họ Phó, thời đại mới diện mạo mới, khác biệt hoàn cảnh, cách làm việc cũng không thuần thục, nhưng suy cho cùng môi trường sống và cách nhìn đời từ nhỏ khác nhau, ngược lại cũng dễ dàng giữ ổn định cục diện hiện tại.
Phó Dung phải phân tâm để ý đến chồng mình, Phó Hưng tiên sinh đang nghiêm mặt, không ngừng đưa mắt cảnh cáo ông. Phó Hưng nhìn vợ và bố mẹ mình, chỉ cảm thấy thói đời đổi thay. Đương nhiên ông sẽ xem xét thời cơ, chứ không muốn trở thành đối tượng bị cả dòng họ cô lập, nên chỉ đành gạt đi sự bất mãn và không vui còn sót lại của mình, cố gắng thả lỏng tâm trí, nặn ra nụ cười. Mặc dù cuối cùng ông cũng không còn khắt khe với mối tình này, nhưng điều đó không đại biểu cho việc ông đã chuẩn bị tâm lý tốt để chấp nhận nó. Cơ mà, sự có mặt tại đây ngày hôm nay, đối với ông mà nói đã rất hiếm có rồi.
May mà bình thường nét mặt của Phó Hưng luôn uy nghiêm nghiêm túc, nên cái nụ cười méo mó lúc này đây có thể gọi là tạm chấp nhận được.
Ánh mắt Tiêu Nhạc Hải chợt loé, sau khi chào hỏi ông Phó và bà Lục xong, bèn đưa tay ra trước mặt Phó Hưng, nói: "Chào bí thư Phó."
Nếu như từ góc độ của ông Phó, thì vai vế của hắn hẳn phải là con cháu, nhưng hắn lại là thầy mà Phó Lãng cháu ông đã bái sư học nghệ hẳn hoi, cùng vai vế với Phó Hưng, lúc trước chỉ vội vàng gặp được nhau mấy lần, ấn tượng của hai bên với nhau cũng khá tốt. Tuy rằng Tiêu Nhạc Hải nhỏ hơn Phó Hưng mười mấy tuổi, thế nhưng khi tiếp xúc với nhau khí thế không hề lép vế. Cho dù hôm nay trở thành thông gia, em trai là đối tượng của con trai người ta, nhưng Tiêu Nhạc Hải không định sẽ hạ thấp bối phận của mình xuống.
"Chào đại tá Tiêu." Phó Hưng cũng đưa tay ra.
Tay của hai người giao nhau giữa không trung, cảm nhận sức lực truyền tới trên bàn tay, nụ cười càng tươi như hoa.
"Ôi ôi, được rồi, không cần câu nệ quá đâu." Ông Phó cất lời đánh gãy "lời chào hỏi" của hai người.
Tiêu Nhạc Hải thuận thế thu tay lại, sau đó cũng thân thiết bắt tay với Phó Vinh ở phía sau, còn về phụ nữ và con cháu, thì hắn thể hiện lời chào bằng cách gật đầu hoặc chào theo quân đội. Tiêu Duyệt Vân cũng chào từng người, may là lúc đi chúc tết nhà họ Phó y đã gặp hết mọi người một lần, mặc dù tình huống hôm nay không giống lắm, cơ mà nói chung cũng có chuẩn bị tâm lý, nên cũng không lúng túng quá.
Cả nhà họ Phó nhìn cách xử sự khéo léo của ba anh em nhà họ Tiêu, hoàn toàn không mảy may sợ hãi vì khác biệt gia thế hay vì nhà mình ít người hơn, thì thầm gật đầu trong lòng. Đặc biệt là Tiêu Nhạc Hải, mặc dù thế hệ trẻ nhà họ Phó biết phong thanh rằng có một sĩ quan trẻ tuổi rất được ông nội yêu thích, và còn là thầy dạy võ của Phó Lãng, thế nhưng đó giờ lại chưa từng gặp mặt, hôm nay được gặp thì quả thật là khí thế bất phàm, vậy mà còn có thể đối kháng với Phó Hưng.
Nhà họ Tiêu, cũng không hề đơn giản.
Cả nhà họ Phó đều chuẩn bị quà gặp mặt cho hai em bé nhà họ Tiêu, Tiêu Nhạc Hải cũng đại diện nhà họ Tiêu đáp lễ lại. Sau đó, Tiêu Duyệt Vân kéo theo Phó Lãng, lần lượt đi mời rượu từng vị trưởng bối hai bên. Thấy lễ nghi của y chu đáo như vậy, Bạch Dung đã chuẩn bị từ sớm cười tươi như hoa, đưa cho Tiêu Duyệt Vân một bao lì xì, Tiêu Nhạc Hải cũng uống trà thay cho bố mẹ, rồi cho Phó Lãng một bao lì xì.
Phó Hưng thấy vậy thì vẻ mặt có phần phức tạp.
Còn Phó Lãng thì xịt keo cứng ngắc suốt cả quá trình, dáng vẻ muốn cười nhưng lại cười không được, khiến nhà họ Phó cảm thấy mắc cỡ dùm, may mà ở đây toàn người trong gia đình.
Nhận quà xong, cũng uống trà rồi, mọi người ngồi xuống, hoà thuận dùng bữa cùng nhau, chủ đề trò chuyện xoay quanh mối quan hệ mới ai ai cũng ngầm hiểu, mỗi bên khen ngợi con của bên còn lại, đặc biệt là những lời tâng bốc lên chín tầng mây của nhà họ Phó để tỏ rõ lập trường, rồi kế đó lại tới chào hàng con trai nhà mình.
"Phó Lãng là đứa trẻ tình cảm, từ nhỏ nó đã... bọn ta đều nói rằng sau này nhất định nó sẽ đối xử tốt với nửa kia của mình..."
"Bé Vân nhà tôi là đứa trẻ biết săn sóc người khác, thật sự tôi không nỡ phải định thân* cho em ấy sớm như thế."
*Quyết định chuyện chung thân đại sự.
"Cậu sui ơi, không nói như thế được, cậu xem thằng cháu lớn nhà tôi đi, đến cái tuổi này rồi còn không chịu tìm người yêu nữa, chuyện này mà càng kéo dài thì càng muộn đấy, không thể mặc kệ được. Định thân lúc còn trẻ, bớt đi nỗi âu lo, việc đấy tốt mà."
Tiêu Nhạc Hải nghe thế, âm thầm tính thử, bản thân hắn còn lớn hơn Phó Nhuận hai tuổi, mắt nhìn gương mặt đỏ hồng khi nghe Bạch Dung nói của Tiêu Duyệt Vân, bèn thay đổi chủ đề mà không để lại dấu vết.
......
Lúc nâng chén giao bôi, mặt Tiêu Duyệt Vân vô thức cười thật tươi. Chỉ cảm thấy buổi lễ ngày hôm nay độc đáo hơn bất kì buổi xem mắt hay hôn lễ nào dù là tại Đại Chu hay ở hiện đại.
——————
Translator: Quà 8/3 cho chị em nào còn độc thân đu hê hê nha 😇