"Bảo sao dạo này bọn mày bắt tao những mấy lần, cố tình đợi đến lúc tao giao hàng rồi nội ứng ngoại hợp để hốt trọn ổ đúng không?" La Điền tức giận vung tay cầm súng, dí mạnh vào thái dương Triển Tư Giai: "Mẹ mày, bỏ súng xuống nhanh lên cho tao!"
Một lúc sau, trước tình thế cấp bách, cô gái cuối cùng cũng thỏa hiệp, ném súng xuống đất.
Phía trước là sói, phía sau là hổ, thần kinh La Điền căng thẳng tột độ, gã không rời mắt khỏi động tác của cô gái, sợ cô lại đột ngột tấn công.
Bất chợt, cô gái lạnh lùng gọi: "Này."
La Điền ngẩng đầu nhìn người phụ nữ theo bản năng, nhưng khóe mắt lại thấy cô bỗng nhiên cúi xuống, ném ra một con dao nhỏ lóe sáng lạnh lẽo.
Gã kinh hãi, kéo con tin ra phía trước chống đỡ, nhưng con dao nhỏ chỉ sượt qua vai Triển Tư Giai rồi cắm vào cửa gỗ.
Nhận ra đây là bẫy, La Điền hoảng sợ nhìn cô.
Cô gái đã ngồi xổm xuống nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất ngay lập tức, lăn người né tránh rồi nổ súng.
Chưa đầy ba giây, hai viên đạn đã lao đi vun vút.
Một viên trúng vào tay La Điền, một viên...
La Điền cúi xuống nhìn ngực mình đang chảy máu đầm đìa, không thể làm gì khác hơn là ngã vào tường, thở hổn hển rồi từ từ trượt xuống.
Gã dùng chút sức lực cuối cùng để với lấy súng, nhưng cô gái đã đá nó ra xa, sau đó không chút do dự giẫm lên tay gã.
Trong tầm mắt mờ dần, cô gái cao ráo đi đến trước mặt gã, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự chế giễu nhìn xuống, sắc bén như dao.
Gã lại thấy cô giơ tay lên ấn vào chiếc khuyên tai, đó là một thiết bị liên lạc, giọng nói bình tĩnh.
"Tôi là Sơn Báo, con tin đã an toàn.
La Điền còn thoi thóp, gọi y tá vào đi."
"Sơn Báo? Mày là người của đội đặc nhiệm Liệp Ưng!" Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, La Điền mới chợt nhớ ra đội đặc nhiệm tinh nhuệ khiến vô số tội phạm khiếp sợ này.
"Hóa ra cô là quân nhân?" Nguy hiểm đã được giải trừ, bốn sinh viên run rẩy đứng dậy.
Nhớ lại lúc nãy mình còn mắng người ta, Trần Phong xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, ấp úng định xin lỗi thì cô gái lại đi thẳng đến cánh cửa mở toang.
Ban đầu anh ta cứ tưởng cô rộng lượng cho mình một bậc thang, nhưng ngay sau đó, Trần Phong đã bị một cú đấm vào sống mũi.
Trần Phong: "..."
Cô gái chậm rãi thu tay lại, vẻ mặt lạnh lùng: "Nhiệm vụ tốt đẹp suýt chút nữa lại bị mấy người phá hỏng, tên ngu ngốc này còn lớn tiếng với tôi, tôi đã muốn đánh cậu từ lâu rồi."
Không ngờ cô đột nhiên ra tay, Triển Tư Giai và những người khác kinh ngạc che miệng, ngơ ngác thốt ra mấy chữ: "Ôi đệch..."
Lúc này, tiếng súng bên ngoài dần lắng xuống, một quân nhân đi vào đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, một lúc sau, đối phương tức giận hét lên.
"Hoài Nguyệt! Về viết bản kiểm điểm cho tôi!"
...
Thành phố Will, khu quân sự đặc chủng miền Trung Trung Quốc.
Đội đặc nhiệm Liệp Ưng vừa trở về từ biên giới, nhiệm vụ được hoàn thành xuất sắc.
Sau khi báo cáo đơn giản, bọn họ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Cả đám lính tranh nhau chạy đến nhà ăn, chuẩn bị chiến một bữa no nê.
"Mấy đứa sinh viên này đúng là liều lĩnh thật, sao lại dám đi vào sâu trong biên giới như vậy chứ, nếu toàn quân bị tiêu diệt thì tội lỗi chúng ta lớn lắm.
Cũng trùng hợp thật, theo dõi La Điền lâu như vậy, vừa định ra tay thì lại bị bọn họ gặp phải."
Trác Phi Dương, tay bắn tỉa, vừa xúc cơm vừa không quên cảm thán về sự trùng hợp chết người này.
La Điền là một tên trùm ma túy nhỏ có tiếng ở biên giới, luôn ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm.
Cảnh sát vừa ra tay gã đã chạy ra nước ngoài, trơn tuột hệt như cá.
Cho đến nửa tháng trước, La Điền bắn chết hai cảnh sát phòng chống ma túy, không thể chịu đựng được sự ngông cuồng này nữa, cấp trên lập tức cử đội Liệp Ưng bọn họ và cảnh sát phòng chống ma túy tiến hành một cuộc hành động chung.
Đội Liệp Ưng là đội đặc nhiệm đa chức năng đặc biệt, gồm mười người cả nam lẫn nữ.
Là một trong những lực lượng chiến đấu tinh nhuệ nhất của chính phủ Trung Quốc, mỗi thế hệ thành viên của Liệp Ưng đều được tuyển chọn từ hàng vạn người thông qua quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt.
Bọn họ là những người toàn diện, được trang bị tinh vi, chuyên thực hiện các nhiệm vụ có nguy cơ cao, tuyệt mật như chống khủng bố, giải cứu con tin, v.v.
Lý Đào, chuyên gia chất nổ, vừa gặm miếng gà rán vừa tặc lưỡi chậc chậc: "Tôi thấy Hoài Nguyệt còn xui xẻo hơn."