Một buổi sáng tươi đẹp, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua tán lá cây chiếu xuống cuốn sách cũ kĩ Tử Quyên đang cầm trên tay, nàng đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế quý phi lười biếng đọc cuốn sách cổ về ma pháp mới mượn được từ thư viện hoàng gia.
Mái tóc đen mượt xõa dài trên đôi vai nhỏ nhắn, hôm nay Tử Quyên mặc một bộ y phục màu trắng, có thêu những đám mây xanh nhạt, đôi mắt anh đào long lanh tập trung vào cuốn sách nàng đang xem, còn tay trái cứ thò sang cái bàn đặt điểm tâm kế bên , cái miệng anh đào nhỏ nhắn cứ nhóp nhép nhai phần bánh hoa mai còn đang ăn dở.
Nhưng lật đi lật lại vẫn khô ng thấy nói về Linh ma pháp sư.
Tử Quyên thở dài, ảo não đóng lại cuốn sách rồi đặt lên chồng sách mà nàng đã đọc. Nàng đã dành mấy ngày nay để tìm tư liệu về Linh ma pháp, nhưng vẫn không tìm được một chút manh mối.
Tay lại bốc lên một miếng bánh hoa mai nữa , mùi bánh thật thơm, hương hoa mai nhè nhẹ cùng vị ngọt ngọt đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
“Cẩm Liên” Tử Quyên gọi.
“Vâng thưa công chúa” Sau cái lần ầm ĩ chuyện tuyển chọn người hầu cận thân thiết của công chúa mà vẫn không tìm được một ai, cuối cùng Cẩm Liên trở thành thiếp thân nha hoàn của Tử Quyên đồng thời làm nữ quan tổng quản của Thiên Thanh điện này. Mặc dù Tử Quyên không thích Cẩm Liên, nhưng đây là khẩu dụ của hoàng hậu nên nàng cũng đành thôi.
Quả thật Tử Quyên phải công nhận là Cẩm Liên làm người không sai, thăng cấp nhưng vẫn không kiêu ngạo, làm việc lúc nào cũng có chừng mực, rất được lòng người, hầu như mọi người trong cung này đều quý nàng ta. Nhưng trực giác Tử Quyên mách bảo, Cẩm Liên quá hoàn hảo, mà những thứ quá hoàn hảo thì chỉ toàn là giả tạo.
“Ngươi bảo đầu bếp làm cho ta thêm một phần bánh hoa mai này được không?” Tử Quyên chỉ chỉ vào dĩa bánh đã trống trơn trên chiếc bàn thạch anh , rồi bổ sung thêm “À, người đầu bếp này có phải là người làm mì hoành thánh hôm trước không?”
“Dạ phải thưa công chúa, ngài có muốn dùng bữa trưa không? Nô tì bảo hắn chuẩn bị mì hoành thánh cho ngài” Cẩm Liên mặc một thân cung trang tím nhạt, tỏ vẻ quan tâm hỏi han nàng.
“Thôi, ta chưa đói, nhưng ngươi cứ bảo hắn chuẩn bị đi, lát nữa ta dùng” Tử Quyên chán nản nằm hẳn xuống cái ghế quý phi được lót vải bông mềm mại, thân hình nhỏ bé nằm chưa hết cái ghế nữa. Nàng thở dài, mấy ngày này nàng vui đầu vào đống sách chủ yếu là tìm cách tu luyện Linh ma pháp, đồng thời tìm thêm điểm mạnh và yếu của Linh hệ ma pháp.
Hàng lông mi dài rậm rạp của Tử Quyên khép hờ , nhớ lại những gì mà Tô lão nói.
Sức mạnh nghịch thiên a.
Nàng lại thở dài, chẳng có sức mạnh nào là nghịch thiên cả, càng mạnh mẽ thì càng phải trả giá đắt. Như những “Vong Linh triệu hồi sư” đó, họ đã mất đi tất cả nhân tính của mình, suốt ngày giết chóc để đạt được sức mạnh tuyệt đỉnh; còn những Linh ma pháp sư, họ mất đi tính mạng của mình chỉ vì mang trong người sức mạnh nắm giữ tất cả đó.
Nhưng Tử Quyên nghĩ rằng, dù có xuất hiện Vong Linh triệu hồi sư hay không, thì thế giới ma pháp sư cũng không cho phép sự tồn tại của Linh ma pháp sư. Thử hỏi nếu bị một kẻ tôm tép nào đó nắm giữ sinh mệnh của mình, bạn có cho phép người đó tồn tại không?
Không a.
Mặc dù vậy, nàng vẫn muốn học làm Linh ma pháp sư, nàng muốn mạnh hơn!