Làm Nữ Phụ Thật Khó


--> Tử Quyên thấy Tô lão đã im lặng được một lúc rồi, cảm thấy kì lạ, nàng mới chuyển hướng tầm nhìn về phía Tô lão. Và Tử Quyên bắt gặp được một đôi mắt ấm áp dịu dàng đang chăm chú nhìn mình, làm nàng có một chút giật mình, nhưng không, lão không nhìn nàng, có lẽ lão chỉ mượn hình ảnh của nàng để nhớ lại mẫu thân của nàng thôi.
Tử Quyên hiểu được điều đó, thời gian chung dụng của nàng và Tô lão không quá ngắn, lại càng không quá dài, nàng không có hoang tưởng đến mức cho rằng lão có tình cảm gì đặc biệt với nàng; còn chưa nói đến thân thể trẻ con này cùng cái sân bay trường kì trước ngực cũng đủ đập tan hết mọi ý tưởng của nàng rồi.
Bị nhìn chằm chằm thế cũng khiến Tử Quyên khó chịu, ho khan vài tiếng “Khụ, khụ” kéo Tô lão về thực tế mới tiếp tục hỏi : “Mẫu thân ta....” . Chẳng hiểu sao có gì đó luôn thôi thúc nàng tìm hiểu về mẫu thân Lam Vân chưa bao giờ gặp mặt này.
Tô lão cảm nhận được sự khẩn thiết của Tử Quyên cũng bất đắc dĩ mở lời: “Mẫu thân ngươi là người thiện lương nhất ta từng biết, trái tim ngài ấy tràn đầy tình thương với tất cả mọi người, kể cả hắn...” nói tới đây hai hàng lông mày của Tô lão khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh băng đầy nguy hiểm.
“Chỉ có thế?” Tử Quyên tò mò, miêu tả của Tô lão hơi quá đơn giản, nàng không thể tưởng tượng được mẫu thân Lam Vân của mình như thế nào.
Tử Quyên đôi mắt to tròn lúng liếng đầy kì vọng làm Tô lão cũng hơi chột dạ, cố gắng nhớ thêm một chút nữa, lại nói : “Hồi còn bé nàng rất tinh nghịch cùng bướng bỉnh, như ngươi vậy, không, phải nói là ngươi giống nàng đến tám chín phần. Sau khi lớn lên , gả cho Hạ Thiên Đế thì nàng lại có sự thành thục của thiếu nữ, sự đoan trang hiền dịu của mẫu nghi thiên hạ....” . Đến đây từng trận mất mát rên âm ỷ trong tim Tô lão, từ lúc nào, một cô nương đáng yêu như thế lại trưởng thành như một khúc gỗ xinh đẹp được bày trong cung điện nguy ngoa này.
“Ồ” Hình ảnh một mẫu thân hiền lành hòa ái dần dần xuất hiện trong đầu Tử Quyên. Nàng lại hỏi tiếp “Vậy mẫu thân ta có xinh đẹp không?”
Không thể trách trẻ con tò mò được, Lam Vân luôn là niềm hãnh diện của Tô lão, càng nói về Lam Vân, khuôn mặt lão luôn có phần lạnh nhạt xa cách lại xuất hiện nụ cười nắng ấm trên môi : “Đẹp chứ, nàng đẹp như một nụ sen tinh nghịch, lại thánh khiết như một đóa hoa sen nở rộ, nàng bước tới đâu, đều thu hút ánh nhìn từ mọi người, nhưng Lam Vân luôn là một người khiêm nhường, chẳng kiêu căng xấc láo, sự xinh đẹp mềm mại dịu êm của nàng đã khiến bao nhiều công tử quý tộc tại Đế đô này điêu đứng.” Tô lão cười khổ, nhớ đến khoảng thời gian các vị công tử cứ thay nhau trèo tường tướng phủ lại cảm thấy đau đầu, đến nỗi lão gia đã phải tìm một con chó biến dị về để canh phòng không cho bọn hắn leo hỏng tường nhà để tìm gặp tiểu thư.
Tử Quyên khẽ nhíu mày, lại hỏi : “Kể cả “hắn” ?”. Nàng không gọi Hạ Thiên Đế là phụ hoàng bởi vì “hắn” không xứng!
Tô lão cũng khá ngạc nhiên với thái độ gay gắt của Tử Quyên, lão biết tiểu nha đầu này là một người có tính cách cứng rắn, nhưng không ngờ lại ngang ngược như thế. Ai đời lại bảo phụ thân mình là “hắn” ?
Điều này cũng không trách được Tô lão, giáo dục Hạ Thiên quốc luôn đặt chữ hiếu lên đầu, lời nói ngỗ nghịch của Tử Quyên nếu lọt vào tai bất kì ai cũng đều bị xem là phạm thượng, nặng có thể bị xử tử ngay lập tức.
Nhưng Tử Quyên không nhận Hạ Thiên Đế phụ thân cũng làm Tô lão có chút chút khoái trí, nụ cười rạng rỡ của lão lại càng tươi hơn, lão đáp : “Đúng vậy, kể cả hắn, chỉ có điều hắn may mắn hơn những người khác cái thân phận tôn quý thôi”.
“Ta không tin mẫu thân là người ham vinh hoa.” Nàng khẳng định. Bởi vì nàng cảm nhận, nếu Lam Vân là một thánh nữ như Tô lão kể, thì ngay cả Ngọc Hoàng cũng chẳng lay động nàng nổi.
“Đúng vậy....” Giọng nói của Tô lão có chút buồn, lão cười một nụ cười chua xót, lại nói tiếp : “Hoặc nàng cưới Thái Tử, hoặc cả Đỗ gia phải dắt nhau đi xuống hoàng tuyền....”. Lũ hoàng gia khốn kiếp ép cả phủ tướng quân vào con đường cùng, buộc Lam Vân phải hi sinh để đổi sự bình yên cho gia tộc.
“...... Còn ngươi? Lúc đó ngươi không giúp đỡ họ sao? Ngươi là ma pháp sư mà?” Những câu hỏi dồn dập của Tử Quyên càng làm lão Tô xấu hổ. Đúng vậy, lão luôn tự hào mình là ma pháp sư chẳng kém cạnh ai, nhưng đến ngay cả chủ nhân cũng không bảo hộ được thì quá là nhục nhã.
“Ta.... Lúc đó ta đang bế quan” Tô lão ấp úng trả lời.
“Vậy còn lúc này, tại sao ngươi lại đi theo phục vụ cho hắn?” Tử Quyên tức Tô lão đến chết được, không chỉ không bảo hộ được gia đình Lam Vân, lão còn đầu quân cho kẻ địch nữa! Thật không còn lời gì để nói lão.
Nhưng mà Tử Quyên quên một điều, nếu không có Lam Vân kết thân với Hạ Thiên Đế thì nàng cũng không có trên đời này nha.
“Ta... Không....” Tô lão càng ấp úng, cứ như chuột ăn mất đầu lưỡi của lão vậy.
“Ngươi không như thế nào? Ta thật không hiểu, mẫu thân hồ đồ thì ngươi hồ đồ theo nàng sao? Ngươi cảm thấy lời nói của hoàng tộc đáng tin à? Để ta đoán nhé, sau một thời gian không lâu sau khi mẫu thân ta cưới hắn, cả gia tộc phạm tội tày đình nên bị tru di cửu tộc đúng không?”. Tử Quyên lạnh lùng nói, không phải nàng thần thông quảng đại gì cả, nàng đã từng đọc rất nhiều bộ tiểu thuyết cung đấu , tư duy cũng đủ để hiểu rằng nếu A Tử sống mấy năm nay trong cung thì ít nhất cũng sẽ có vài người nhà mẹ đẻ của mẫu thân tới thăm giúp đỡ gì đó, dù gì thì mẫu thân nàng cũng đã cứu cả họ giả trẻ lớn bé mà.
Nhưng không có ai, vậy thì chỉ có một khả năng đó là Hạ Thiên Đế không tin tưởng gia đình mẹ đẻ của Lam Vân, quyết diệt cỏ tận gốc.
“Đúng vậy... Nhưng không như ngươi nghĩ đâu....” Tô lão cắn răng, gằn từng chữ một, những lời nói tiếp theo đây, lão không muốn nói ra một chút nào “Hoàng thượng, hắn thật lòng yêu mẫu thân ngươi”.
“Yêu? Yêu như hắn a!” Tử Quyên nhếch mép cười khinh bỉ. Nàng thật sự muốn đem cái thứ tình yêu giẻ rách của tên cẩu hoàng đế kia xé thành trăm mảnh cho chó nó ăn.
Tô lão nghiêm túc, lão thật sự không thích một Tử Quyên ngang ngạnh như thế này, mở lời sửa nàng: “Ngươi cần gì phải bực tức, người hãm hại cả phủ tướng quân là tể tướng- cha của hoàng hậu. Hoàng thượng đã hứa với ta sẽ giải oan cho Đỗ gia và trị tội tể tướng cùng băng đảng hắn...”
“Ồ, vậy ra hắn ôm eo bóp mông Hoàng hậu chính là đang tìm cách giải oan cho phủ tướng quân a.” Câu nói nàng mang vài phần bông đùa, vài phần khinh miệt, nàng ghét nam nhân dơ bẩn như thế.
“Đó chỉ là đóng kịch....” Càng nói, Tô lão càng đuối lí, đóng kịch như thế này có phần chân thật quá.
Tử Quyên dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Tô lão, nàng không biết khen lão trung quân hay chê lão ngốc nghếch đây. Đây rõ ràng chỉ là một màn kịch diễn cho mọi người xem, cho Lam Vân xem, cho Đỗ gia xem, cho Tô lão xem, cho tể tướng xem và cả hoàng hậu, bọn họ đều bị tên hoàng thượng kia quay như dế mà vẫn nghĩ hắn sẽ trọng lời hứa, “quân vô hí ngôn” như các bậc anh vương vậy.
Nhưng nàng cũng không vội vàng nói ý tưởng điên rồ này cho Tô lão, nàng cảm thấy lão vẫn còn chịu ảnh hưởng của tên Hoàng đế kia, tạm thời giữ bí mật, đến khi nàng điều tra có đầy đủ kết quả sẽ đưa ra chứng minh cho lão thấy, minh quân* của lão khốn nạn đến nhường nào.
*minh quân: đức vua sáng xuốt.
Tử Quyên trong đầu suy nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt vẫn đáp lời Tô lão: “Ta không muốn biết hắn đóng kịch gì, với ai, nhưng hắn âu yếm ái thê của hắn như thế, đó là chuyện cực kì bình thường”. Nàng không vội vàng mắng xả hắn, lại nói tiếp : “Ngươi hiểu ý ta nói không? ÁI THÊ của hắn! Nếu hắn yêu thương mẫu thân ta đến vậy thì đã không lập hậu, đã không cùng nàng tình nồng ý đậm như thế.” Khuôn mặt nàng giận dữ, càng nói hai gò má càng ửng hồng lên, lại nói tiếp : “ Ngươi không thể giúp đỡ Đỗ gia trong cơn nguy kịch, không thể cứu mẫu thân Lam Vân của ta khỏi cái chết, lại bắt tay với tên bạc tình Hoàng đế kia để giải oan cho gia đình ta. Ngươi nghĩ hắn ngốc như ngươi, tự chặt đứt cánh tay đắc lực, hậu thuẫn nhà mẹ đẻ hoàng hậu sao?”
“Không, ngươi lầm rồi, Hoàng thượng sẽ không yêu thương nữ nhân rắn rết kia, lại càng không dung túng cho Tề tể tướng gian thần.” Tô lão lời nói chắc chắn, mang chút giận.
“Vậy theo ngươi, Hoàng thượng sẽ vì tình cảm của hắn đối với mẫu thân Lam Vân ta mà làm hết thảy?” Tử Quyên lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy” Tô lão cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tín nhiệm sáu năm nay của lão không thể trở thành mây khói được.
“Thế ta hỏi ngươi nhé, ngươi cảm thấy giữa mẫu thân ta và Hoàng hậu Linh Tâm, ai xinh đẹp hơn?”
Dù Tô lão không biết trong hồ lô của Tử Quyên có thứ gì, nhưng cũng rất thẳng thắn trả lời : “Tất nhiên là Lam Vân a”
“Đúng vậy, mẫu thân Lam Vân của ta là người cực kì xinh đẹp, lại hiền lành dịu dàng. Nhưng, Linh Tâm đã thay thế được chỗ của mẫu thân tại Phượng Tề cung, đã trở thành chủ nhân chân chính của hậu cung , còn mẫu thân ta thì đang yên nghỉ ở Hoàng Lăng. Ngươi cho ta một lí do để Hoàng đế lật đổ tể tướng xem.” Dù biết lời nói xúc phạm tới người quá cố, nhưng Tử Quyên vẫn nói để vạch trần Hạ Thiên Đế. Nàng cũng biết, người bạc tình như hắn thì cần gì phải nể tình Hoàng hậu hay tể tướng, bọn họ chỉ là những con cờ trong tay hắn, đến khi ép hết lợi ích từ họ, thì cũng sẽ bị vất đi như Đỗ gia thôi.
Tô lão tức giận,trên gương mặt tuấn tú còn xuất hiện vài đường gân xanh, nhưng lão không tiện tay giáo huấn công chúa, chỉ có thể dồn lực đạo vào cây phất trần trên tay gõ một cái thật đau vào đầu Tử Quên.
“Đau!” Tử Quyên đau đến mức kêu lên, tức giận nhìn Tô lão.
Lão Tô có vẻ đáng Tử Quyên đã quen tay, không hề tỏ vẻ tội lỗi, dõng dạc nói tiếp : “Không cho phép nói xấu mẫu thân ngươi, dù nàng đã mất, nàng vẫn ở trên kia dõi theo ta và ngươi, ngươi nói như thế sẽ làm nàng đau lòng”.
Tử Quyên cũng biết lời nói của mình mang phần thái quá, nên cũng không oán giận Tô lão.
Có lẽ một cái đánh đầu giải tỏa được sự tức giận của lão, giọng nói lão lại trở lại vẻ hiền hòa vốn có : “Ta sẽ suy nghĩ về những gì ngươi nói.”
Sau đó kín đáo nhìn nửa bên sườn mặt Tử Quyên từ phía trên, nét trẻ con ngây ngô vẫn còn đó, có thể Tử Quyên lớn lên không khuynh thành như Lam Vân, nhưng lại có sự thông minh sắc xảo hiếm có, lớn lên nếu có thể pháp triển trên con đường ma pháo sư, chắc chắn sẽ thành một người vĩ đại. Lão thầm khen.
“Nhưng ta không ngờ ngươi còn bé như thế mà lại nghĩ xa được đến thế đấy.” Tô lão nghi vấn hỏi.
“.....” Tử Quyên im lặng không trả lời. Bốn năm học đại học chuyên ngành tâm lý học, tám năm trôi nổi trong biển ngôn tình cung đấu, gia đấu, trọng sinh, xuyên không,... cùng hơn một tháng trời rảnh rỗi góp nhặt từng đầu mối, chỉ chờ sự liên kết giữa các lập luận mà Tô lão vừa cho nàng thôi. Nếu không nghĩ ra được mưu kế cũng như bộ mặt thật của tên hoàng thượng kia thì Tử Quyên thật có lỗi với hai mươi hai năm cuộc đời của nàng tại hiện đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui