Khiêu khích tới quá đột nhiên, Cố Thừa sửng sốt một hồi mới xác định, Triệu Thanh Đại xác thật là khiêu khích mình.
Hắn mím chặt môi, khao khát chiến thắng bị khơi mào, đang muốn đưa ra yêu cầu đưa Đỗ Kinh Mặc về, Triệu Thanh Đại giành mở miệng trước: "Miệng vết thương của tỷ tỷ cần nhanh chóng xử lý, đại ca anh đưa chúng em về đi."
Ngữ khí nàng tự nhiên, hoàn toàn không có ý thương lượng.
Đỗ Trọng vốn dĩ cũng không có khả năng để muội muội bị nam nhân khác đưa về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, gật đầu đồng ý.
Nơi Đỗ Kinh Mặc vừa đứng lúc này để lại vết máu khô, vết thương của cô so với vẻ ngoài càng thêm nghiêm trọng.
Đỗ Trọng khoa tay múa chân nửa ngày, định bế ngang muội muội đưa lên xe.
Đôi mắt Triệu Thanh Đại hơi hơi mở to: "Đại ca anh làm gì vậy?"
"Đưa em ấy lên xe a." Đỗ Trọng vẻ mặt không thể hiểu được.
Đỗ Kinh Mặc hôm nay mặc váy dài, không thích hợp để cõng, vậy chỉ có thể ôm đi.
"Vậy a, vậy ôm đi ôm đi." Triệu Thanh Đại lùi nửa bước, may mắn nàng khóc đôi mắt đều sưng lên, nhìn không ra xấu hổ trong mắt nàng.
Duy nhất khiến người hơi chút thư thái, là Cố Thừa hoàn toàn mất đi không gian phát huy, cơ hội duy nhất nói chuyện với Đỗ Kinh Mặc là trả giày lại cho cô.
Đỗ Kinh Mặc gật đầu nói một câu cảm ơn, vẫn duy trì khách sáo cơ bản nhất trên mặt.
Biệt thự nhỏ bởi vì cô bị thương mà ầm ĩ một trận, dì bảo mẫu từ trong chăn bò dậy tìm hòm thuốc, lại chuẩn bị nước ấm giúp cô rửa sạch miệng vết thương.
Sau khi Đỗ Kinh Mặc bị thương còn đi chân đất lâu như vậy, bụi đất cùng hòn đá nhỏ đều dính vào miệng vết thương, lúc trước còn không cảm thấy gì, khi dì dùng nhíp mở miệng vết thương ra, cô nhịn rồi lại nhịn, vẫn là đau đến hít hà một hơi.
Đỗ Trọng ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ trấn an cảm xúc của cô: "Nhịn một chút, lập tức sẽ đỡ."
Đỗ Kinh Mặc ở trước mặt người thân thiết đỏ hốc mắt, một tiếng "Ừm" đều mang theo nức nở, đầu để ở trên vai anh trai, không nhìn vết thương, nhắm mắt làm ngơ.
Đỗ Trọng từ nhỏ đã sợ muội muội rơi nước mắt, đang kiên nhẫn dỗ dành, bỗng nhiên phát hiện người khóc dữ nhất ở hiện trường hình như không phải Đỗ Kinh Mặc.
Mà là Triệu Thanh Đại.
Không giống như ở khách sạn khóc đến hai mắt sưng đỏ, giờ phút này nàng yên lặng rơi nước mắt, nước mắt vừa mới tràn ra ngoài, lập tức duỗi tay lau sạch, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hai chân Đỗ Kinh Mặc bị thương, ngược lại còn sốt sắng hơn cả đương sự.
Chờ dì bảo mẫu quấn băng gạc từng vòng từng vòng xong, lại cẩn thận cố định lại, Đỗ Kinh Mặc mới từ từ ngồi thẳng người, để dì đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Cô lại nhìn đồng hồ, thời gian kết thúc tiệc từ thiện đã qua, liền nói với Đỗ Trọng: "Em không sao, anh đi về trước đi, ba khẳng định còn đang chờ anh về nhà đấy, chuyện hôm nay cũng đừng nói cho ông ấy."
Như là vì xác minh lời này của cô rất đúng, điện thoại Đỗ ba nói đến là đến.
Đỗ Kinh Mặc đẩy tay anh trai một cái: "Nhanh bắt điện thoại đi, nhớ giấu kỹ chuyện này, tuần này em sẽ không về nhà."
Đỗ Trọng cũng biết nếu ba biết chuyện xảy ra hôm nay, ông có thể sẽ không quan tâm đêm hôm khuya khoắt mà một hai phải chạy tới xem con gái thế nào.
Lúc Đỗ ba còn trẻ vì gia đình vì công ty mà làm lụng vất vả quá nhiều, khi lớn tuổi thân thể ngày càng sa sút, nếu thật để ông tới một chuyến thì có thể nghiêm trọng hơn vết thương nhỏ trên chân Đỗ Kinh Mặc nhiều.
Đỗ Trọng đối với chuyện trấn an ba như thế nào có thể nói là xe nhẹ đường quen, chưa tới mấy phút đã ngắt điện thoại quay lại.
Hắn vỗ vỗ đỉnh đầu muội muội: "Ba bên kia anh đã giấu rồi, em ngoan ngoãn dưỡng thương, chờ ba phát hiện, em còn phải cùng anh về dỗ dành ông ấy đấy."
"Biết rồi." Đỗ Kinh Mặc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, dựa vào đầu giường, "Bây giờ đã trễ, giờ anh đi về trước đi, em không còn sức, sức lực còn lại chỉ đủ dỗ một người thôi."
Đỗ Trọng theo tầm mắt cô nhìn qua, bắt được cảnh Triệu Thanh Đại lén lau nước mắt.
Triệu Thanh Đại vẻ mặt ngốc mà nâng đầu lên, theo bản năng chắp tay ra sau lưng, sống lưng thẳng tắp.
Một lần chọc cười cả hai anh em.
Đỗ Trọng bây giờ mới có chút hiểu, vì sao muội muội hắn đột nhiên nhìn Triệu Thanh Đại với con mắt khác.
Đỗ Kinh Mặc không thể đi xuống lầu, Đỗ Trọng là Triệu Thanh Đại tiễn về, nàng một bên đi về một bên ngửa đầu nhìn trời, không ngừng dùng tay quạt quạt, định quạt nước mắt quay về.
Hệ thống hôm nay thấy hết mọi thứ, từ lo lắng đến giật mình lại đến chết lặng, bây giờ biến thành thật sâu nghi hoặc.
"Đều nói nữ nhân là làm từ nước, nhưng sao tôi cảm giác cô......!là làm từ vòi nước vậy?"
Hơn nữa còn là vòi nước loại lớn, lượng nước này ai nhìn mà không nói một câu tuyệt?
Triệu Thanh Đại nghe ra hệ thống có ý định chọc nàng vui vẻ, nhưng bây giờ nàng thật sự không có tâm tình, cũng cười không nổi.
Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc xong mới đi vào phòng ngủ của Đỗ Kinh Mặc.
Vào cửa câu đầu tiên chính là xin lỗi: "Tỷ tỷ thực xin lỗi."
Đỗ Kinh Mặc còn chưa có dỗ người, lại bị người cướp trước, cô hỏi lại: "Vì sao phải xin lỗi?"
Triệu Thanh Đại ngồi ở trên mép giường, mười ngón tay đan vào nhau, siết mạnh đến mức khớp xương đều ẩn ẩn trắng bệch.
"Bởi vì em......!em vốn dĩ có thể không đi."
Nhưng nàng vì phá hoại thời gian ở chung của Cố Thừa và Đỗ Kinh Mặc, cố ý đi một chuyến, còn rót cho mình hai ly rượu.
Khi hai tên nam nhân thúi tưởng nhặt được con tôm say kia đi lại, thần trí của nàng là thanh tỉnh, vốn là có thể cầu cứu bảo an đầu tiên, nhưng nàng không làm.
Nàng nhìn hai nam nhân kia tới gần, nghe tiếng Đỗ Kinh Mặc khẩn trương kêu cứu trong điện thoại, nàng ý thức được đây là cơ hội tốt nhất để phá đám cốt truyện phát triển giữa nam nữ chủ, vì thế nàng lựa chọn im lặng.
Đỗ Kinh Mặc vốn dĩ cho rằng Triệu Thanh Đại khóc chỉ là bởi vì lo lắng cho cô, không nghĩ tới cô bé này một đường buồn không lên tiếng là vì ôm hết tội lỗi lên đầu mình.
"Trừ phi hai nam nhân kia là em cố ý thuê tới, bằng không chuyện hôm nay em không có sai bất kỳ cái gì." Cô biểu tình nghiêm túc ngữ khí nghiêm túc, "Em chỉ là muốn đón chị về nhà thôi, cái này cũng có thể tính là sai sao?"
Khi Triệu Thanh Đại lấy đôi giày vải đế mềm kia ra, cô đều sợ đến ngây người.
Trên đời này cư nhiên lại có người có thể tri kỷ đến như vậy.
Đỗ Kinh Mặc càng bao dung an ủi như vậy, trong lòng Triệu Thanh Đại càng khó chịu.
Trong lòng nàng có quá nhiều ý nghĩ âm u xấu xa ích kỷ, nói không nên lời cũng không dám nói.
"Em chỉ là có chút hối hận."
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Kinh Mặc bị thương nàng đã hối hận.
Mắt thấy nàng lại có dấu hiệu muốn rơi nước mắt, Đỗ Kinh Mặc vội vàng làm nàng ngừng: "Đừng khóc, nhanh rửa mặt, bằng không gương mặt này ngày mai không thể nhìn."
"Bây giờ em rất khó xem sao?" Triệu Thanh Đại sửng sốt một chút, vội vàng sờ mặt.
Đỗ Kinh Mặc cho nàng một cái gật đầu khẳng định.
Triệu Thanh Đại lập tức từ mép giường nhảy dựng lên vọt vào nhà vệ sinh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt bị nước mắt làm lấm lem lớp trang điểm lại sưng phù, che miệng ép tiếng thét chói tai về, nhanh chóng rửa mặt.
Một bên rửa một bên thầm nhủ trong lòng: "Không thể khóc không thể khóc, mặt là đao của trà xanh, cây đao này của mình sắp rỉ sét rồi!"
Hệ thống: "......!Vì sao cô lại đột nhiên như vậy?"
Vừa nãy lúc Đỗ Kinh Mặc an ủi nàng cũng không thấy nàng im ngay lập tức, như thế nào nói một câu mặt nàng khóc sưng lên, lập tức liền thay đổi tình thế?
"Cô biết cái gì? Tôi trước mặt người lạ đều phải xinh đẹp từng khoảnh khắc, huống chi là đối mặt với tỷ tỷ."
Lúc trước khi nàng bị tai nạn xe cộ, từng giọt nước mắt đều là tỉ mỉ thiết kế, ở bệnh viện cũng chưa từng khóc đến sưng mặt, bây giờ sưng chẳng phải là quá mệt?
Hệ thống: "......!Tôi xác thật là không hiểu, bất quá tôi vô cùng bị chấn động."
Triệu Thanh Đại dùng thời gian rửa mặt để bình tĩnh lại, không chỉ sửa soạn bản thân, còn mang bộ đồ dùng tẩy trang ra theo.
"Tỷ tỷ không có tiện động, em tới giúp chị tháo trang sức nha."
Đỗ Kinh Mặc chậm rãi nâng tay lên, ở trước mặt nàng nắm tay lại rồi mở tay ra, lặp lại ba lần, nghiêm túc nói: "Chị bị thương chân, tay rất khoẻ mạnh, rửa mặt tháo trang sức vẫn là không thành vấn đề."
Triệu Thanh Đại: "......!Là em qua loa."
Nhưng Đỗ Kinh Mặc chỉ ổn trong giới hạn tháo trang sức, cô không xuống giường được không có cách nào soi gương, sau khi dùng nước tẩy trang lau mặt một lần, ngẩng đầu lên để sát vào Triệu Thanh Đại hỏi: "Trên mắt đã sạch sẽ chưa?"
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, hai bóng người bởi vì một động tác của cô mà chồng lên nhau, lông mi cô đều sắp đụng đến cằm Triệu Thanh Đại.
Triệu Thanh Đại theo bản năng ngừng thở, tầm mắt từ đuôi lông mày khoé mắt đến đôi môi hơi mở của cô, dừng lại thật lâu không dời ra nổi.
Nửa ngày không chờ được câu trả lời Đỗ Kinh Mặc ngước mắt, nhướn mày "Hửm?" một tiếng.
Trong nháy mắt tầm mắt chạm nhau, Triệu Thanh Đại chột dạ lên, hoảng loạn liếm liếm môi dời tầm mắt đi: "Sạch sẽ, nhưng vẫn là nên rửa mặt một cái, thay quần áo ngủ mới ngon."
Đỗ Kinh Mặc ừ một tiếng dùng nước ấm lau mặt, để khăn lông về chậu rửa mặt.
Triệu Thanh Đại nhanh chóng đi đổ nước, nàng ở trong phòng vệ sinh trong chốc lát hít sâu liên tục, lúc này mới bình tĩnh lại, hơn nữa ở trong lòng vì bản thân dựng lên một cái flag: "Bây giờ mình cũng là người đã trải qua khảo nghiệm, sẽ không có mất tiền đồ như vậy, tuỳ tuỳ tiện tiện đã bị trêu chọc đến nhìn không thấy đường."
Quan trọng nhất chính là, tỷ tỷ căn bản không định trêu chọc, bây giờ nàng thuần tuý là đang tự biên tự diễn.
Nàng dùng sức nắm chặt tay ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Mới vừa bước ra một bước liền phanh gấp một cái.
Tầm mắt của nàng giờ chỉ còn lại Đỗ Kinh Mặc bại lộ trong không khí, đường cong mượt mà tú lệ.
Da thịt trắng nõn làm hoa mắt nàng, dưới ánh đèn mờ nhạt thật sự là quá chói mắt, nhìn một cái đã khiến người mặt đỏ tai nóng, máu đều quay cuồng.
Đỗ Kinh Mặc nghe được tiếng quay đầu lại xem, cô vén tóc qua một bên vai, kéo kéo cổ áo lễ phục dạ hội xuống: "Chị không kéo được khoá kéo, em giúp chị một xíu, đưa áo ngủ cho chị luôn, bộ trên cùng kia là được."
Nghe được giọng cô, Triệu Thanh Đại lúc này mới hoàn hồn, flag vừa mới lập xong đã sớm đổ xuống đất bị mạnh mẽ đạp lên.
Nàng cả quạt gió tản nhiệt cũng không dám, sợ bị Đỗ Kinh Mặc nhìn ra gì đó.
Tưởng tượng đến còn phải giúp Đỗ Kinh Mặc thay quần áo, đầu ngón tay nàng đều đang run, nói không rõ là kích động hay là khẩn trương thẹn thùng hay là cái gì đó khác.
Trong nháy mắt tay sắp chạm vào lưng Đỗ Kinh Mặc kia, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trừng về phía mặt buồn cười đang bay ở giữa không trung kia.
Nàng làm tay như một cái dao, ở chỗ cổ xẹt qua, ánh mắt đằng đằng sát khí..