Chỉ còn khoảng một tuần nữa là tới Tết Nguyên Đán, đại học Giang Thành sắp nghỉ, cũng nên chuẩn bị để ăn Tết.
Hội diễn văn nghệ Tết Nguyên Đán những năm trước trường học đều sẽ cử người tới hỏi Đỗ Kinh Mặc có muốn biểu diễn tiết mục hoặc là làm người chủ trì hay không, mỗi năm cô đều sẽ dùng lý do mình chỉ biết vẽ tranh, không có những tài năng khác để từ chối.
Kỳ thật là cô lười, không muốn kiếm chuyện cho mình làm, càng không muốn trở nên nổi bật, thân phận tiểu thư Đỗ gia cũng đã đủ khiến người chú ý.
Vốn dĩ năm nay cũng sẽ giống như vậy, thậm chí bởi vì một vài nguyên nhân không thể nói ra, cô càng không thích hội diễn văn nghệ hơn.
Ký ức trong đầu của cô nói cho cô là không sai, thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, từng chút từng chút của cô và Triệu Thanh Đại đều vô cùng rõ ràng. Nhưng cô luôn cảm thấy giống như ngủ một giấc dậy, tất cả mọi thứ bên người đều trở nên khác biệt, ngay cả tóc bạc của dì bảo mẫu đều nhiều thêm vài sợi, làm cô nhìn có chút xa lạ.
Không thay đổi chỉ có Triệu Thanh Đại.
Nhưng khi giảng viên lại một lần nữa tới hỏi xem cô có muốn lên đài biểu diễn một tiết mục hay không, lời từ chối của cô đã nói tới bên miệng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Triệu Thanh Đại.
"Em sẽ suy nghĩ một chút, ba ngày sau đã là hội diễn văn nghệ rồi nhưng em còn chưa có diễn tập lần nào cả."
Nỗ lực bốn năm, rốt cuộc nhìn thấy tia sáng hy vọng giảng viên lập tức hớn hở mặt mày, ôm hết tất cả mọi chuyện: "Không cần diễn tập, em biểu diễn cái gì cũng được, nói cho cô biết em muốn lên sân khấu khi nào, cô sẽ giúp em chừa thời gian ra là được rồi."
Có một số việc không thể ngập ngừng, một khi ngập ngừng thì sẽ biến thành không thể từ chối.
Ngày hôm đó, Đỗ Kinh Mặc về đến nhà, mở phòng đàn, để lộ ra cây dương cầm đã rất lâu chưa luyện, nhìn một cái liền cảm thấy thật mới lạ.
Triệu Thanh Đại nghe tiếng đi qua, tự mình lấy ghế ngồi ở bên người cô: "Tỷ tỷ sao đột nhiên lại muốn đàn dương cầm, cái này không phải khi còn nhỏ chị bị chú buộc phải học, sau 10 mấy tuổi liền không bao giờ chạm qua nữa sao?"
"Tết Nguyên Đán năm nay muốn biểu diễn một tiết mục, chị đã từ chối giảng viên ba năm rồi, năm nay lại không cho mặt mũi nữa thì cũng quá đáng với người ta." Đỗ Kinh Mặc tìm ra một lý do đường hoàng, "Bất quá xác thật là chị cứng tay, phải luyện nhiều thêm mới được."
Vẽ tranh mới là sở thích chân chính của cô, đánh đàn xác thật là bị cha mẹ buộc học. Không chỉ riêng dương cầm, khi còn nhỏ, cô phải học rất nhiều, phần lớn đều không phải xuất phát từ tự nguyện, kiên trì đến bây giờ chỉ có vẽ tranh.
Cô điều chỉnh thử mấy nốt, tiện tay đàn một đoạn giai điệu, thậm chí không tính là lưu loát. Cô hơi hơi nhăn lông mày, một chút cố chấp từ trong xương cốt kia lại xông ra, cô mở sách nhạc ra chọn một bài quen thuộc nhất, trước khi đầu ngón tay chạm vào phím đàn, cô hỏi: "Nếu chị lên đài biểu diễn, em có đến xem không?"
"Đó là đương nhiên rồi!" Triệu Thanh Đại trả lời dứt khoát lại quyết đoán., "Xem tiên nữ biểu diễn sao có thể không tích cực được? Đó chẳng phải là tư tưởng có vấn đề sao?"
Đỗ Kinh Mặc lặng lẽ mím chặt cánh môi, ý cười vẫn là trào ra từ trong đáy mắt.
Hội diễn văn nghệ ở trường học không cần kỹ thuật quá cao siêu, Đỗ Kinh Mặc chăm chỉ luyện tập ba ngày cũng đã ổn. Trong lòng cô rõ ràng, tác dụng lớn nhất của cô cũng không phải là biểu diễn xuất sắc hay bắt mắt gì cả, mà là đảm đương một linh vật, vì hội diễn năm nay tăng thêm niềm vui.
Ngày biểu diễn Đỗ Kinh Mặc vốn dĩ định mặc một bộ lễ phục dạ hội cúp ngực kết hợp với áo choàng, kết quả cô mới thay quần áo xong bước ra khỏi phòng ngủ, liền bị Triệu Thanh Đại đẩy vào lại.
Nàng nhọc lòng giống như một người mẹ già, tận tình khuyên bảo nói: "Bộ này mặc quá ít, chị đi ra ngoài bị gió lạnh thổi, sang năm bảo đảm sẽ bị thấp khớp, cái này trăm triệu lần không được nha, đổi một bộ khác đi."
Đỗ Kinh Mặc một tay chống ở cửa, có ý giãy giụa lần cuối: "Nhưng chị chỉ chuẩn bị một bộ này thôi, sắp phải biểu diễn rồi không có thời gian thay."
"Vậy lập tức gọi người đưa một bộ khác tới, ít nhất cánh tay và chân không thể lộ ra ngoài." Triệu Thanh Đại trong chuyện này thái độ kiên định, hoàn toàn không có ý tứ thoái nhượng.
Đỗ Kinh Mặc hôm nay muốn lên đài biểu diễn tiết mục, vốn cũng là có suy nghĩ muốn để cho Triệu Thanh Đại vui vẻ, cô suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định nghe theo tâm tư của cô bé này, còn chưa có biểu diễn, không nên chọc giận người trước.
Cô chụp bộ quần áo trên người mình gửi cho Đỗ Trọng, nhờ đại ca đưa cho cô một bộ lễ phục kiểu dáng cùng loại, nhưng che được cánh tay và chân, tốc độ phải nhanh, cô sốt ruột đi biểu diễn tiết mục.
Đỗ Trọng trả lời một chữ được, hai mươi phút sau, có người gõ cửa.
Triệu Thanh Đại và Đỗ Kinh Mặc cùng nhau đứng trước hộp, lấy ra một bộ tây trang nữ phẳng phiu.
Đỗ Kinh Mặc: ".......?"
Cái này cùng với bộ lễ phục dạ hội cô vừa mới chụp có liên quan gì sao! Cái này rõ ràng chỉ phù hợp với mỗi yêu cầu che cánh tay và chân lại thôi!
Đỗ Trọng đoán được muội muội có khả năng sẽ có ý kiến, tin nhắn gửi tới: "Thời tiết quá lạnh, váy nào cũng không thể giữ ấm bằng quần áo, bên trong còn có thể mặc lót thêm, rất thích hợp."
"Lúc biểu diễn nhớ quay phim gửi cho anh, bây giờ anh phải đi tăng ca, tạm biệt."
Nói xong liền biến mất.
Đỗ Kinh Mặc hít một hơi thật sâu, cô lại muốn đi tìm cái váy lúc trước, kết quả phát hiện Triệu Thanh Đại đã nhanh tay lẹ mắt đóng gói lễ phục lại rồi kêu người tiễn đi, hơn nữa còn xếp sẵn bộ tây trang ra cho cô.
Nàng giống như một nhân viên tiếp thị, cực kỳ khẩn thiết: "Mặc cái này đi, vừa đẹp vừa ngầu, đặc biệt đẹp, tỷ tỷ chị tin em!"
Giờ khắc này Đỗ Kinh Mặc rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, thay bộ tây trang kia, hơn nữa còn mặc một bộ lót thêm bên trong, dán miếng giữ ấm lên.
Đoạn thời gian chờ đợi lên đài biểu diễn kia, cô nhịn không được cảm thán: "Có vài người bên ngoài ngăn nắp lung linh, trên thực tế mặc đồ có lót thêm bên trong tây trang, còn phải dán thêm mấy cái miếng giữ ấm, cả váy đều không thể mặc."
Thật thảm.
Thời gian Đỗ Kinh Mặc lên sân khấu là khoảng gần cuối hội diễn văn nghệ, cô biết rõ trình độ này của mình căn bản không có tư cách để biểu diễn cuối cùng, cố ý để giảng viên chọn đoạn thời gian này.
Kỹ thuật dương cầm của cô là trình độ nghiệp dư, người hiểu biết nghe một cái là có thể nghe ra được, nhưng cái này cũng không gây trở ngại một khắc cô bước lên sân khấu kia, vốn dĩ có mấy người cảm thấy có chút nhàm chán bắt đầu lướt di động, liền lập tức đồng loạt chuyển lực chú ý lên người cô.
Đây là nữ chính được Chúa sáng thế thiên vị, trên người cô có khí chất độc nhất vô nhị, khi cô tràn ngập tự tin mà ngồi ở chỗ kia, cô so với ánh đèn trên sân khấu càng thêm lộng lẫy càng thêm bắt mắt hơn, cả ngọn tóc đều lộ ra tinh xảo.
Giờ khắc này, trình độ của cô như thế nào đã không còn quan trọng, bản thân cô tồn tại cũng đã đủ cảnh đẹp ý vui.
Đây cũng là lý do giảng viên biết rõ cô không phải chuyên nghiệp, vấp phải trắc trở ba năm, nhưng vẫn muốn đến tìm cô lần nữa.
Linh vật trời sinh, đưa đoạn ghi hình cô biểu diễn này đăng lên trên mạng, sang năm học sinh báo danh sẽ nhiều hơn gấp bội.
Một tiết mục biểu diễn ba phút rốt cuộc cũng kết thúc, Đỗ Kinh Mặc ở góc độ người khác không nhìn tới được, lặng lẽ thở ra một hơi.
Quả nhiên đột ngột luyện tập ba ngày rồi liền đi lên biểu diễn vẫn là quá miễn cưỡng, vừa rồi hình như có mấy nốt đàn sai rồi, cũng không biết Triệu Thanh Đại ở dưới có chú ý tới hay không.
Cô đứng dậy, định khom lưng xuống sân khấu, quay đầu một cái liền đối diện với tầm mắt của cô bé ngồi hàng số ba đang giơ di động hướng về phía cô cười.
Mắt Triệu Thanh Đại đều sắp biến thành ngôi sao lấp lánh, hướng về phía cô dùng sức vẫy tay.
Một chút thấp thỏm kia của Đỗ Kinh Mặc được ánh mắt của nàng làm cho trở thành vô hình, chỉ còn trái tim chua xót, còn có sự thỏa mãn không uổng công chuyến này. Cô gật đầu khom lưng lui về phía hậu trường, sau lưng vang lên từng tràng vỗ tay, cũng không biết tiếng nào trong đó là Triệu Thanh Đại.
Chân trước cô vừa lui đến hậu trường, Triệu Thanh Đại liền tới sau lưng, trên tay còn ôm một cái bao lớn căng phồng.
"Đây là cái gì?" Đỗ Kinh Mặc hỏi.
Triệu Thanh Đại: "Áo lông."
Tủ quần áo của Đỗ Kinh Mặc chỉ có áo gió cùng áo khoác nỉ, căn bản là không có áo lông với áo nhung, tuyết lớn ở Giang thành nói đến là đến, cô còn mặc ít quần áo, áo khoác không dày một chút sẽ sinh bệnh.
Dù cho biết cô bé này là có ý tốt Đỗ Kinh Mặc vẫn là bị cạn lời một lát, hỏi lại một câu: "Em chuẩn bị khi nào?"
" Hôm có tuyết rơi lớn đó." Triệu Thanh Đại cười tủm tỉm, "Yên tâm đi, em mua là loại mỏng, mặc vào khẳng định cũng rất xinh đẹp, tỷ tỷ nhanh khoác lên đi."
Ngay lúc phát hiện thời gian trôi nhanh kia, cô liền ở trên mạng chọn quần áo, hai ngày nay mới vừa được đưa đến.
Dù sao hôm nay cũng là mặc tây trang có lót bên trong rồi, Đỗ Kinh Mặc cũng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn khoác áo lông lên hỏi: "Vừa nãy chị biểu diễn thế nào? Hình như có mấy nốt đàn sai rồi, em có phát hiện không?"
"Đương nhiên là không có, em lại không hiểu về âm nhạc, đàn đúng hay đàn sai em đều nghe không hiểu nha." Triệu Thanh Đại trả lời đúng lý hợp tình, "Huống chi em chỉ để ý mỗi tỷ tỷ, chỉ lo khen chị thật đẹp, sao còn có thể để ý đến cái khác được?"
Mấy câu nịnh nọt này thật đúng là nói lưu loát. truyen bac chien
Đỗ Kinh Mặc hôm nay biểu diễn chỉ vì một người, đương nhiên cũng chỉ để ý đến đánh giá của người trước mắt. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ phát hiện sắp đến 12 giờ, nắm chặt Triệu Thanh Đại liền chạy lên tầng thượng.
Tết Nguyên Đán hằng năm ở Giang Thành đều có bắn pháo hoa, đúng 12 giờ nở rộ, đã trở thành truyền thống của thành phố này.
Khi các nàng đến tầng thượng, chỗ này đã có không ít người đứng, bất quá đều là một vài cặp đôi, nhân lúc trời tối đứng sát lại thành một.
Đỗ Kinh Mặc hoàn toàn không cảm thấy hai cô gái đứng chung với các cặp đôi này có gì không thích hợp, cô khoanh tay trước ngực nhìn trời, khuỷu tay chạm chạm Triệu Thanh Đại: "Chuẩn bị tới 12 giờ, nhớ ước nguyện, xin chút may mắn."
Lực chú ý của cô ở trên không trung, lực chú ý của Triệu Thanh Đại chỉ ở trên người cô.
Pháo hoa nào sánh được với người bên cạnh đâu?
"Ba."
"Hai."
"Một."
Đếm ngược kết thúc, bùm một tiếng vang, pháo hoa nháy mắt nổ tung, chiếu sáng bầu trời đêm.
Đỗ Kinh Mặc nhắm hai mắt, không biết đang ước nguyện điều gì, tư thế có thể gọi là thành kính.
Triệu Thanh Đại nhích lại gần người bên cạnh, tay áo hai người cọ vào nhau, nàng nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, ngày này mỗi năm đều có thể như ngày hôm nay."
Cùng Đỗ Kinh Mặc xem pháo hoa ước nguyện, thế gian này không còn chuyện nào có thể tốt đẹp hơn chuyện này.
Đỗ Kinh Mặc vốn định nói điều ước nói ra thì sẽ không linh nghiệm, sau khi nghe được điều ước của Triệu Thanh Đại xong, cô lập tức nuốt lời nói đang đến bên miệng trở về, nói ngược lại: "Điều ước của em sẽ thành hiện thực."
Cô cũng rất hy vọng, tháng năm đổi dời người vẫn thế.
- -----------------