Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

BẢO YẾT!!!!!!

Không chỉ Ma Thiên mà Hoắc Vệ Minh cũng rất ngạc nhiên. Rốt cục có chuyện gì vậy?

Sau khi mấy tia điện xung quanh cô đã biến mất Bảo Yết liền ngã xuống. Ma Thiên mặc kệ giữ trận chiến chạy tới đỡ. Bảo Yết đã bất tỉnh. Tất cả những ám vệ xung quanh thì đã chuẩn bị tư thế chiến đấu để bảo vệ hai chủ tử. Ma Thiên lạnh giọng đối mặt với Hoắc Vệ Minh:

-Ngươi đã làm gì?

-Ta không có làm gì nha! Cô gái thú vị như vậy sao ta lại nỡ_Hoắc Vệ Minh khinh thường đùa cợt

-Ngươi......

-Vấn đề ngươi nên xem lại là ở nữ nhân đó. Ta không có liên quan!

Đúng lúc này một âm thanh vang lên

"Phành phạch."

"Phành phạch"

"Phành phạch"

Là tiếng trực thăng

-Ồ! Chuyến bay của ta đến rồi. Vậy ta đi trước nha!

Nói rồi Hoắc Vệ Minh liền nhảy ra ngoài cửa sổ nắm lấy chiếc thang dây của chiếc trực thăng

-Bắn hắn cho ta! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ THOÁT!!!!!

Thuộc hạ liền rút súng xả liên tục về phía hắn nhưng đáng tiếc không một viên đạn nào trúng. Định đuổi theo nhưng hắn đã đi mất rồi. Trước khi đi Hoắc Vệ Minh chỉ bỏ lại một câu:

- Hôm nay ta thua. Là ta đã khinh thường các người. Đại lễ hôm nay ta nhất định sẽ hoàn lại đầy đủ. Tạm biệt

-CHẾT TIỆT!

Ma Thiên phẫn nộ nhìn theo chiếc trực thăng đã bay đi mất. Là hắn quá sơ suất rồi. Sao lại không biết hắn đang cố kéo dài thời gian để cho người tới cứu. Chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể giải quyết hắn một lần và mãi mãi rồi. Nếu không phải vì.....

Nhìn lại cô gái đang bất tỉnh trong tay mình. Ma Thiên cố bình tĩnh lại thở ra một cái. Thôi! Tạm thời bỏ quá đi! Hắn nhất định sẽ tìm cơ hội khác để xử lý hắn ta triệt để.

Ma Thiên cùng thuộc hạ tức tốc quay trở về biệt thự. Tất cả những bác sĩ tốt nhất cũng đều được gọi đến. Ai nấy đều rất khẩn trương cấp cứu cho Bảo Yết. Một hồi lâu sau, Ma Thiên ngồi bên người Bảo Yết lạnh giọng hỏi:

-Thế nào rồi?

-Thưa thiếu chủ! Tình trạng của thiếu phu nhân đã ổn định. Xin thiếu chủ cứ yên tâm. Chắc chỉ một lúc nữa ngài ấy sẽ tỉnh.

-Có phát hiện được điều gì bất thường không? Sao đang yên lại bị sốc?

-Thứ cho thuộc hạ vô năng không thấy có gì bất thường. Kết quả kiểm tra chỉ nói vì thiếu phu nhân đã dùng sức quá khả năng vậy nên mới bị như vậy.

Ma Thiên trầm ngâm một lát. Cũng đúng! Bước vào chỗ đó cô đã tiêu tốn khá nhiều sức lực vậy. Nhưng mà nếu vậy thì nhưng tia điện xung quanh cô lúc đó là sao? Còn cái tấm lý bất ổn của cô lúc đó nữa. Có cái gì đó không bình thường. Liệu có phải thuốc hắn dùng cho cô có tác dụng phụ gì không?

-Tiếp tục theo dõi thêm! Nếu có bất cứ chuyện gì cũng đều phải báo cáo lại với ta.

-Vâng!

-Thêm nữa! Tạm thời giảm bớt lượng thuốc đi! Xem có thay đổi gì không?

-Rõ!

Ngồi cạnh Bảo Yết, Ma Thiên đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái rủ xuống trước mặt lên cho cô. Mệt mỏi thật! Dạo có quá nhiều chuyện xảy ra. Tất cả đều từ Hoắc Vệ Minh mà ra. Xem ra phải tìm cách giải quyết hắn triệt để càng sớm càng tốt. Cái nhọt để lâu sẽ vô cùng bất lợi sau này.

Các bác sĩ đã rời đi hết, chỉ còn lại cô và hắn. Khoảng khắc yên tĩnh này thật rồi hắn mới có lại được. Đáng tiếc lại có kẻ không để cho hắn có thể hưởng thụ nó.

Một thuộc hạ đi vào phòng thông báo

-Thưa thiếu chủ! Có Trịnh tiên sinh cùng Dương giáo sư đến tìm ngài!

-Chuyện gì? Nói với hai người đó là ta đang bận.

-Dạ thưa Thiếu chủ bọn họ nói ngài đang giữ một vật rất quan trọng của họ yêu cầu trả lại.

-Vật quan trọng?

Ngay lập tức Ma Thiên liền đưa mắt nhìn về phía người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Xem ra cũng không thể giấu được mãi rồi!

-Ngươi ở lại canh trừng thiếu phu nhân! Ta sẽ tự mình ra đó.

-Thuộc hạ xin tuân mệnh.

Ma Thiên đi về phía phòng khách. Theo sau là không ít thuộc hạ, nếu người nào tinh ý còn thấy được còn có cả ám vệ đang ẩn nấp. Ma Thiên biết nhất định hai người này sẽ không dại gì mà đi vào nơi này một mình. Một người cũng là ông trùm một bang hắc đạo giống hắn. Tuy vị thế có thể nói là không bằng nhưng cũng không thể khinh thường. Người còn lại là mối làm ăn lớn của cả bạch đạo lẫn hắc đạo. Mối quan hệ của hắn không phải là dạng vừa. Gây hấn với hắn không khác gây sự với nhiều người khác. Vậy nên kẻ địch mạnh như thế hắn không thể đẻ bản thân bị lép vế được.

Qủa nhiên, vừa vào đến nơi Ma Thiên đã thấy dàn người hùng hậu đứng đằng sau Hải Bình cùng Lam Bình đang ngồi trên ghế sopha.

-Xin chào! Ngọn gió nào đã đưa các vị khách quý tới nơi này vậy?

Ma Thiên mở đầu bằng một câu chào lạnh nhạt khách sáo. Khuôn mặt vẫn băng lãnh như cũ không hề nao núng trước ai. Kể cả trước hai con người đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, cùng biểu cảm tuy bình tĩnh nhìn ra có thể thấy được hai người này đang kìm nen muốn động thủ giết người. Cuối cùng là Hải Bình lên tiếng đáp lại:

-Chúng tôi cũng không muốn phiền đến thiếu chủ. Chỉ là tin rằng ngài đang giữ của chúng tôi một thứ.

-Vậy sao? Tôi đâu nhớ đã lấy của các người thứ gì nhỉ?

-Nói vậy tức ý thiếu chủ nói là không muốn trả_Lần này có thể nghe rõ sự tức giận trong giọng nói của Hải Bình

-Tôi thật không hiểu các vị đang muốn ám chỉ điều gì?

-Bảo Yết đang ở đâu?

Lần này lên tiếng là Lam Bình. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn với các trò đấu trí này. Lam Bình vừa dứt lời thì người của hắn cũng đồng loạt chĩa súng về phía Ma Thiên. Tất nhiên là thuộc hạ của hắn cũng giơ súng chuẩn bị xả về phía người của Lam Bình. Không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng. Ma Thiên nhìn về phía Lam Bình cùng Hải Bình cười khiêu khích rồi lạnh lùng nói:

-Các vị đây là muốn đối đầu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui