- Alo?
Thời Liêm vừa châm điếu thuốc, điện thoại trong túi liền đổ chuông, vừa đưa lên tai đã nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Lục Cảnh Quân:
- Cậu đang ở đâu?
- Hả? Thì ở đấu trường đua xe khu vực Al.
Sao?
- Cậu đem con bé tới tận nơi đó?
- Ai cơ? À San San sao? Con bé thích mà, nó còn đang cười rất tươi nè!
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, anh biết Hướng San đã có bằng lái xe, nhưng anh cũng biết cô lái xe vô cùng ẩu, vậy nên anh chẳng bao giờ để cô động đến cái vô lăng...
- Cậu khôn hồn thì dừng cuộc đua lại ngay!
- Gì vậy? Sao đâu? Con bé đủ 18, đủ bằng lái...!với lại có muốn dừng lại cũng đã muộn, cuộc đua bắt đầu rồi.
Thời Liêm vừa dứt lời, anh mơ hồ nghe thấy người bên kia giống như đang rít từng chữ qua kẽ răng:
- Mẹ nhà cậu, đợi đó!
Nghe thấy tiếng tít dài báo hiệu đối phương đã cúp máy, Thời Liêm vô thức kéo xa điện thoại, sau đó trừng mắt nhìn màn hình...
Vãi, thằng cha này...!là nổi điên rồi sao? Có khi nào là đang trên đường tới đây không?
Lại liếc về đường đua, thấy Hướng San khởi động moto vô cùng thành thạo và mượt mà, tự giác trấn an bản thân...
Tên kia là muốn dưỡng cô gái nhỏ này giống như quả trứng bảo bối mà nâng niu hay sao?
Mà Hướng San lúc này đang vi vu trên xe, cảm thấy hưng phấn cùng kích thích vô cùng...
Cô đã lâu lắm rồi chưa được tận hưởng cảm giác này...
Mắt thấy Tư Nhiên đã bỏ cô một đoạn, Hướng San không do dự, dứt khoát vặn tay ga lên tốc độ tối đa...
Cả hai cạnh tranh vô cùng khốc liệt, thu hút khán giả tới nhập cuộc cổ vũ, hò hét không thôi, giống như đây là một cuộc đua chính thức vậy...
Đường đua chạy dài theo một vòng tròn khép kín, Hướng San cùng Tư Nhiên chạy xe đã hơn 30 phút, chẳng mấy chốc đã gần đến đích, trước mắt là đoạn cua quyết định, Tư Nhiên vẫn đang dẫn trước Hướng San một đoạn không gần cũng không xa...
Dưới tiếng cổ vũ nhiệt tình xung quanh, máu hiếu chiến tăng vọt, Hướng San hạ thấp trọng tâm, cô liều mạng lách vào một khoảng khe nhỏ giữa Tư Nhiên và mép đường đua.
Bị ma sát nên bề mặt xe của Hướng San thậm chí còn toé ra tia lửa...
Khán giả xung quanh chứng kiến cảnh này thì vô thức nín thở...
Liều mạng thật!
Đúng lúc này Lục Cảnh Quân cũng đã tới, ngay khi thấy cảnh này, cả người toả ra sát khí đáng sợ, trực tiếp tới xách cổ Thời Liêm lên, không sai lệch đấm thẳng vào giữa mặt của anh ta...
Thời Liêm bị đấm bất ngờ, nên không kịp phòng thủ, Lục Cảnh Quân đấm anh cũng không hề nhẹ chút nào, máu mũi cũng đã chảy dài:
- Mẹ kiếp! Cậu đấm vào mặt tôi?
- Ai cho cậu mang San San tới nơi này?
- Cậu nổi điên cái mẹ gì? Chỉ là một trò đua xe đơn giản thôi mà?
Thời Liêm vừa nói dứt lời, một tiếng động cực lớn truyền tới nơi này...
Tiếp đó là khán giả truyền nhau nói lớn:
- Ngã rồi! Có tai nạn rồi?
- Ôi trời, hình như người ngã nghiêm trọng lắm ý, không thấy người trên xe đâu luôn?
Lục Cảnh Quân nghe tới đây, anh vội hướng mắt nhìn sang, quả nhiên thấy chiếc xe mô tô đỏ mà Hướng San lái đã văng qua cả vạch đích, anh thậm chí còn chẳng thấy người nằm ở đâu, mặt cắt không còn giọt máu...
Là bị văng khỏi xe rồi?
Mà Thời Liêm lúc này sắc mặt cũng không kém phần long trọng, vội vàng chạy theo Lục Cảnh Quân về vạch đích, cũng là nơi diễn ra tai nạn.
Nhìn Lục Cảnh Quân giống như ma nhập, không thèm để ý hình tượng chạy thẳng về phía trước, mà trong lòng Thời Liêm run lẩy bẩy...
San San ơi, tổ tông của tôi ơi, xin em đừng có sao, em mà có mệnh hệ nào, chắc là tôi xong đời với tên điên kia mất thôi!
Lục Cảnh Quân vừa chạy, trong đầu vừa không nhịn được lướt qua rất nhiều trường hợp xấu nhất.
Sau đó lại hoảng sợ mà tự trấn an bản thân, nhất định cô sẽ bình an, sẽ không có bất cứ chuyện gì không hay xảy ra cả...
Nhưng hình ảnh cô gái nhỏ nằm một góc ngay cạnh góc khuất của chiếc moto, khẽ cuộn mình lại khiến anh không còn bình tĩnh nổi nữa, đầu óc anh trống rỗng, nhưng vẫn không ngừng bước chạy về phía cô...
Lục Cảnh Quân đang vừa run rẩy vừa chạy...
Mãi cho tới khi có người tới phía cô trước anh, dìu cô ngồi dậy, Lục Cảnh Quân mới vô thức ngừng di chuyển, anh đứng bất động...
Trước mắt anh, giữa những đám mây xám nặng nề của trời thu, vẫn có vài tia nắng ngoan cường xuyên qua, chiếu rọi xuống thế gian, làm cảnh vật trước mắt anh như sáng bừng lên...
Cô gái của anh đang mỉm cười vui vẻ, đôi mắt cong cong cùng khuôn mặt ửng đỏ vì quá kích thích, giống như người bị ngã hoàn toàn không phải là cô vậy.
Mái tóc màu khói sau khi tháo mũ bảo hiểm của Hướng San bồng bềnh, khẽ tung bay phấp phới khiến trái tim Lục Cảnh Quân khẽ run rẩy...
Vậy là cả ngày hôm nay, tâm trạng anh cứ mãi lên lên xuống xuống muốn điên vì dáng hình nhỏ bé kia...
Lục Cảnh Quân vuốt mặt...
Chết mất thôi!.