Hướng San nghe Lục Cảnh Quân mặt không đổi sắc nói vậy thì không dám nhìn anh nữa, vừa quay đi vừa hốt hoảng ôm lấy đôi má đỏ lựng:
- Sao...!sao mà gọi thế cho được? Chú kì cục thật!
Lục Cảnh Quân nghe vậy đưa tay nắm nhẹ lấy cằm cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt anh:
- Kêu Thời Liêm là anh được, đến lượt tôi thì lại thành chú?
Hướng San nghe vậy thì cứng họng...
Lục Cảnh Quân thấy dáng vẻ chột dạ của Hướng San, ngón tay cái không nhịn được vuốt lấy đôi môi sưng đỏ vừa bị anh giày vò kia:
- Quỷ nhỏ bất công!
Hướng San nghe đến đây vẫn già mồm không chịu thua:
- Còn hơn chú Lục cầm thú!
Lục Cảnh Quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó tức quá hoá cười:
- Hôm đó, có nha đầu nào đó uống rượu say xỉn, không những sờ mặt, sờ tay, sờ cơ ngực của tôi, thậm chí còn cưỡng hôn tôi nữa...!xem đi, bị em sàm sỡ đến mức đó, hôm sau em lại quên sạch, anh mới là người chịu thiệt thòi nè.
Lục Cảnh Quân nổ không chớp mắt, hôm đó, Hướng San chỉ có lướt môi sượt qua má anh thôi...
Anh gật gù...
Hừm...!nhưng vẫn tính đó là hôn, đúng là cô có hôn nha, anh không hề nổ!
Mà Hướng San nào có nhớ cái gì, hết hồn phản bác trong sự hoang mang:
- Sao mà thế được? Cháu đâu có thèm muốn chú đến mức đó?
Lục Cảnh Quân lười tranh cãi với cô gái nhỏ trước mắt, anh để cô ngồi trong lòng, luồn tay qua tóc để chạm vào gáy cô, cùng cô mũi chạm mũi, nhỏ giọng hỏi:
- Thích anh à?
Hướng San bị người đàn ông đối diện giống như ôm trọn vào lòng, trong không gian chật hẹp trong xe càng khiến cô căng thẳng lắc lắc đầu:
- Không...!không...!đương nhiên không!
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì cười nham hiểm, nhanh như cắt cúi đầu câu lấy môi Hướng San, trực tiếp cưỡng hôn cô lần nữa, lần này không mãnh liệt như vừa nãy, nhưng anh cũng vẫn khiến cô không thở nổi mới lưu luyến rời môi, tuy vậy vẫn giữ yên cô trong lòng, bàn tay to lớn ghì chặt lấy eo cô:
- Còn không thích sao?
Hướng San nghe vậy thì hoảng muốn chết, cô hãi lắm rồi, người đàn ông này bình thường chẳng khác nào cục gỗ, vậy mà khi hôn lại đáng sợ thế này, lắc lắc đầu:
- Không dám nữa...
Phản ứng giơ tay chịu trói của Hướng San làm Lục Cảnh Quân thấy đáng yêu không chịu được, anh bèn cúi người xuống sâu hơn một chút, thấy cô vẫn ngại ngùng, ghé sát tai cô khàn khàn nói:
- Ngoan, hôn anh đi!
Hướng San trúc trắc hôn Lục Cảnh Quân, làm anh cảm giác bản thân ngứa ngáy không thôi, dục vọng không tên cứ ngày càng bùng lên mãnh liệt, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện bàn chân nhỏ sưng tấy kia, lại nhìn thấy gương mặt non nớt của nha đầu trong lòng vẫn đang mơ mơ hồ hồ bị anh dẫn dắt, Lục Cảnh Quân không ngừng tự nhủ rằng cô còn nhỏ lại đang bị thương, anh phải tiến công từ từ, nếu không sẽ doạ cô chạy mất.
Vậy là...!vốn đang đắm chìm vào hương vị ngọt ngào mới mẻ đầy lạ lẫm, Hướng San lại thấy Lục Cảnh Quân giống như bị giật điện, anh vơ lấy cái chăn ở ghế sau, trực tiếp đem Hướng San quấn thành kén, hở đúng bàn chân bị thương của cô, lái xe thẳng đến bệnh viện gần nhất...
Hướng San:...
Chú Lục này là...!đột nhiên được ánh sáng của người tốt giác ngộ?
Hướng San cả người cứ lâng lâng như người say...
Cô là đang mơ đúng không?
Khi ra khỏi viện, Hướng San thấy bàn chân bị bó băng trắng toát, cô không nhịn được giật giật khoé miệng...
Đã đến mức gãy đâu mà chú Lục lại yêu cầu người ta bó như muốn đem chân cô gói thành bánh thế này?
Nguyên văn câu nói với bác sĩ lúc nãy của chú Lục:
" Nha đầu này rất nghịch, cứ quấn băng thật dày để hạn chế va chạm giúp tôi! "
Nhìn đi, người ta vẫn xem cô như con nít kìa? Thế mà cô còn ảo tưởng muốn yêu đương với người ta?
Ban nãy, thậm chí còn chưa thú nhận tình cảm với cô nữa...
Hướng San càng nghĩ càng cảm thấy thật khó chịu, chú Lục đang giỡn cô à?
Lục Cảnh Quân thấy sắc mặt của Hướng San không tốt, nghĩ rằng cô hẳn là mệt lắm, anh ngỏ lời:
- Về nhà nhé?
Hướng San vẫn chưa hết hờn:
- Không, cháu muốn về ký túc xa!
- ...!Chân em còn đau!
- Nhưng cháu chỉ muốn về kí túc xá!
Lục Cảnh Quân thở dài, rướn người, thủ thỉ với cô:
- Mấy hôm nay, có mình anh ở nhà, dì Diệp còn chưa lên, chú Lục hết ca liền quay về với vợ con.
Em xem, cả căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có mình anh ngày ngày lủi thủi một mình...!em không thấy thương anh à?
Hướng San nghe tới đây có chút mủi lòng, nhưng vẫn cứng đầu mím môi ko thèm nhìn anh...
- Rõ ràng là chú thích như vậy mà...!là chú cố tình không muốn thuê thêm người làm...!cháu còn lạ gì...
Mà nói tới đây...!giống như vì quá mệt, lại thêm cả thuốc giảm đau vừa được bác sĩ kê, Hướng San không mở nổi mắt nữa, cô vô thức thiếp lịm đi...
Lục Cảnh Quân cạn lời, thấy cô dù là đang buồn ngủ nuốn chết, nhưng vẫn cố phản kháng không chịu quay về cùng anh, lực bất tòng tâm, haizz muốn dụ thỏ về hang mà người ta không chịu thì biết làm thế nào, anh cũng không dám lưu manh cố tình đưa cô về nhà, anh sợ sáng mai cô thức dậy sẽ lại cáu kỉnh làu bàu cho xem...
Vậy là trong sự ko tình nguyện, Lục Tổng nào đó mặt đen sì quay vô lăng đánh lái về ký túc xá....