Edit: Nhang – Beta: Hann
Khách đến lúc nửa đêm tức là không muốn người ta biết anh ấy đến.
Trình Tẫn Sinh không đi cùng thư ký, chỉ có một trợ lý nam đi theo.
Anh ấy cũng không ăn mặc giống bình thường, phía trên là một chiếc áo POLO rộng thùng thình, bên dưới là một cái quần rộng bình thường.
Không giống tới dự tiệc đính hôn lắm, giống tới đánh nhau hơn.
Hoắc Thừa Kiêu nhớ lại mấy năm trước lúc còn đi du học, bạn bè bàn tán về mức độ “khống” em gái của Từ Tư Nhiên, quả thật thành bệnh luôn, vậy nên sau đó không ai dám cười em gái của anh ấy nữa.
Từ Tư Nhiên lúc đó cười đến thoải mái, tuyên bố một câu: “Chỉ cần đánh tôi ngã, bước qua xác tôi thì tôi mới không ý kiến.”
Xem ra hôm nay tới tính sổ thật rồi.
Từ Tinh Miên thay bộ quần áo đáng xấu hổ trên người ra.
Lúc chạy đến sân thượng thì hai người đàn ông đã đang đánh nhau rồi.
Hoắc Thừa Kiêu bận tâm đến mặt mũi của Trình Tẫn Sinh nên mới không đánh lên mặt.
Sợ đấm một đấm thì cái mũi kia lõm xuống thành cái hố mất.
Trình Tẫn Sinh thì chả lo lắng gì, quyền nào quyền nấy đều lựa nơi đau nhất để xuống tay.
Trên thương trường, tuy Hoắc Thừa Kiêu không sánh được với mưu mô thâm sâu của anh ấy, nhưng về võ công quyền cước các thứ thì anh đã được luyện từ nhỏ.
Thế nên, Hoắc Thừa Kiêu nhanh chóng tránh được mấy đòn hiểm của đối phương, lực đạo trên đùi cũng không nể tình gì luôn.
Từ Tinh Miên gấp đến độ mù quáng: “Hai người đừng đánh nữa!”
Nhưng mà tình hình chiến đấu của hai người đàn ông vẫn vô cùng căng thẳng, không có thời gian trả lời cô.
Từ Tinh Miên vò vò đầu, khuyên giải không được, tăng đề-xi-ben hét: “Đừng đánh vào mặt, ngàn vạn lần cũng không được đánh vào mặt.”
“…” Hoắc Thừa Kiêu ngừng mím môi, nắm đấm đang giơ ra cũng bị dừng lại giữa không trung: “Gương mặt này tốn không ít tiền đấy, tôi cho một đấm thì có khi cậu phải phẫu thuật lại lần nữa đấy.”
Trình Tẫn Sinh cũng chẳng sợ, không né tránh tầm mắt của anh: “Cậu cứ tùy ý đi.”
Từ Tinh Miên ngồi chồm hổm dưới đất, chăm chú nhìn đầu ngón chân rồi thở dài.
Một bên là anh trai, một bên là vị hôn phu, khuyên người nào dừng tay thì cô cũng trở thành tội đồ được hết.
Ai ngờ giây sau đó, hai người buông nhau ra, quyết định đình chiến.
Dù sao của hồi môn cũng đã đưa rồi, Trình Tẫn Sinh cũng không cản được nữa.
Vả lại, với thân phận bây giờ của anh ấy, căn bản không có quyền phản đối.
Anh ấy vẫy tay ra hiệu cho trợ lý ở phía sau, người đàn ông ngoại quốc kia nhận được ánh mắt ra hiệu của ông chủ nên đi tới một bên kéo rương ra, lần lượt bày các thứ ra sau đó là hoàn thành nhiệm vụ, đi về phía máy bay lại.
Trình Tẫn Sinh móc bật lửa từ trong túi ra, trượt nắp mở, ngọn lửa thoát ra bị gió lung lay vào cái.
Tay anh ấy che lửa, đi tới rương loay hoay vài lần, sau đó đẩy tới vài bước rồi xoay người đi về phía cô gái đang ngồi cách đó không xa.
Pháo hoa bay lên không trung, tản ra trên bầu trời đêm yên tĩnh và sâu thẳm.
Ầm một cái, trái tim của Từ Tinh Miên cũng run rẩy theo.
“Đột nhiên nhớ ra vẫn còn nợ em quà sinh nhật.” Anh ấy thấp giọng nói: “Trễ bốn năm, cuối cùng cũng mang ra được.”
Năm mười sáu tuổi ấy, Từ Tinh Miên muốn đi xem pháo hoa cùng anh trai.
Nhưng anh ấy biến mất bốn năm, cô cứ nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn mất anh trai.
Nhưng sau đó, anh ấy lại đi vào quỹ đạo cuộc sống của cô lần nữa.
Trình Tẫn Sinh nghiêng đầu, nở một nụ cười bất lực: “Sau này sẽ có người khác cùng xem pháo hoa với em.”
Từ Tinh Miên hít hít mũi, nhào tới ôm lấy Trình Tẫn Sinh rồi vùi mặt vào lòng anh ấy: “Anh ơi, em cứ tưởng anh sẽ không tới.”
Trình Tẫn Sinh đưa tay lên, động tác nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô: “Ai muốn cưới em gái anh thì đương nhiên phải đánh được anh đã.”
Nếu không thì con đường tương lai dài dằng dẵng lại bấp bênh kia, anh ấy làm sao yên tâm giao cô cho người khác.
…
Ánh sáng lấp lánh từ biển chiếu tới, nước biển dịu dàng vỗ vào bờ.
Từ Tinh Miên ngồi trước bàn trang điểm, để mặc cho Tony loay hoay đánh phấn các thứ.
Chuyên gia trang điểm tán thưởng làn da mịn màng của cô, đồng thời lại thổn thức không thôi: “Cô Từ này, tối qua cô thức xem pháo hoa à? Cái quầng thâm này không phải hai ba giờ là làm ra được được đâu.”
Từ Tinh Miên vô ý đưa tay lên sờ hốc mắt, nhưng bị cô ấy đẩy tay ra.
“Đừng đụng vào, tôi che giúp cô một chút, bảo đảm không nhìn ra.”
Cố Lê đi vào phòng trang điểm, sắc mặt cũng không khác Từ Tinh Miên là mấy nên chuyên gia trang điểm cũng trêu chọc: “Hai người các cô kết nhau lại đi nổ pháo hay sao?”
Cố Lê đau lưng mỏi eo, tối hôm qua bị cái tên đàn ông chó Trần Hành “dọn dẹp” không nhẹ.
Cô ấy cọ cọ bên người Từ Tinh Miên, cầm lấy chiếc váy trên móc quan sát.
Hoắc Thừa Kiêu đã cố ý tìm nhà thiết riêng ở London may bộ lễ phục này, làn váy được điểm xuyết những ngôi sao bằng kim cương, trông vô cùng lóa mắt dưới ánh mắt mặt trời.
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Thế này mới là đính hôn thôi, đợi đến khi kết hôn, có khi nào ông chủ Hoắc đưa cậu lên mặt trăng luôn không?”
Chuyên gia trang điểm cũng trêu: “Trên mặt trăng không có ánh sáng, hay lên Sao Hỏa nhỉ? Đến lúc đó tôi vẫn muốn trang điểm cho cô nha.”
Từ Tinh Miên thở dài một hơi, nói không căng thẳng là nói dối.
Mẹ Từ bước vào xem tình hình, hai tay khoác lên vai con gái, cúi người nhìn người trong gương: “Tóc uốn vẫn chưa đủ đẹp lắm, uốn thêm một chút đi.
Phấn trên mắt cũng nên cho thêm… Ừ, quầng thâm quá rõ, tối qua con không ngủ được à Tinh Miên?”
Từ Tinh Miên nghiêng cái cổ đau nhức của mình, sợi dây bạch kim trên cổ bị rơi xuống, mang theo một thứ cảm giác ớn lạnh.
Cô khẽ ngáp một cái, từ tận đáy lòng thầm trả lời lại: Con đi gặp con trai của mẹ.
Con trai ruột ấy.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào mười phút nữa, chuyên gia trang điểm để cô đi thay quần áo.
Cô đang ngồi tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực hồi lâu, vì đứng lên vội nên đầu gối mềm nhũn ra.
Cô dựa vào thành để xoay xoay cái bàn chân đang cứng đờ, sau đó mới bước chầm chậm vào phòng thay đồ.
Đường viền của chiếc váy xếp tầng này có hơi nặng, Từ Tinh Miên đã mất rất nhiều công sức mới mặc xong chiếc lễ phục này.
Chiều dài đến đầu gối, để lộ ra bắp chân trắng nõn, gót chân mảnh mai trông cứ như đang bước trên cà kheo vậy.
Nhà họ Hoắc sống ở Thân Thành đã lâu, có quan hệ tốt với vô số người nổi tiếng.
Hôm nay là tiệc đính hôn của của cháu đích tôn nhà họ Hoắc, đương nhiên sẽ mời họ đến rồi.
Sau khi Từ Tinh Miên đi ra khỏi phòng thay đồ, mỗi bước đều đi rất chậm, cứ sợ có sai sót gì thôi.
Có đá cẩm thạch trên sàn nhà chứng giám, lúc cô gái xuất hiện ở đầu cầu thang xoắn thì cả đại sảnh đã im lặng một lúc.
Tiếng nhạc chậm rãi du dương chậm rãi truyền đến, người đàn ông đứng dưới cầu thang ngước mắt nhìn lên.
Một giây đối diện.
Từ Tinh Miên như ngừng thở, cô đỡ lấy tay vịn bằng pha lê của cầu thang, đôi mắt khẽ chuyển động, vành tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Một tay Hoắc Thừa Kiêu cho vào túi, thân hình cao lớn đĩnh đạc đứng ở đó.
Anh lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái đang từng bước, bước về phía mình.
Từng bước một đi vào thế giới của anh.
Không giống với lần hơi lỗi ở Hội quán Phạn Nhĩ, lần này, cô đến đây là vì anh.
Hoắc Thừa Kiêu cong môi, đường góc cạnh của gò má được ánh đèn trong phòng chiếu rõ ràng.
Anh vươn tay về phía cô, mời cô bước vào thế giới của mình.
Từ Tinh Miên bước tới cách Hoắc Thừa Kiêu một bậc rồi nắm lấy ngón tay anh.
Lòng bàn tay ấm áp này đã xóa mọi căng thẳng trong lòng cô, và rồi những tiếng vỗ tay vang lên cũng xem như không liên quan gì đến cô.
Trong mắt cô chỉ có sự hiện hữu của anh.
Ánh đèn di chuyển, thủy triều quyến luyến.
Giây tiếp theo, giọng nói tươi cười của Hoắc Thừa Kiêu vang lên: “Tinh Tinh, cuối cùng em cũng thuộc về anh.”
Từ Tinh Miên bước xuống bậc thang cuối cùng, khoác vào tay anh, đón nhận ánh mắt chăm chú của mọi người.
Bất kể là thiện chí chúc phúc, hay là ánh mắt dò xét.
Cô cũng không quan tâm đến.
Từ nay đến suốt đời này, cô chỉ cần là ánh sáng soi xuống đời anh.
HOÀN CHÍNH VĂN.