Làm Nũng Cũng Vô Dụng


Edit: Nhang – Beta: Hann
Việc tổng giám đốc lâu lâu lại đến phòng tài chính khiến lòng dân bàng hoàng.

Quản lý Cao không chịu nổi sự trừng phạt này, cứ như lăng trì ở thời cổ đại ấy.

Sau khi tan họp thì chặn trợ lý Cố lại: “Hoắc tổng muốn làm gì thế, kiểm tra hằng ngày thế này khiến tôi đau tim quá.” 
Cố Trạch suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Vậy chúc mừng Quản lý Cao trước.” 
Vẻ mặt trợ lý Cao khó hiểu, người này rớt não rồi ạ, bị dọa sinh bệnh tim tới nơi mà còn chúc mừng người ta? 
Cổ Trạch mỉm cười, giải thích đâu ra đấy: “Có lẽ số tiền thưởng sẽ không nhỏ đâu, tôi đây cũng rất hâm mộ đấy.” 
Có loại thuốc thần này, quản lý Cao dựa vào tiền thưởng cuối năm mà người khác ước còn không được.

Mỗi ngày đều căng dây thần kinh để nghênh đón đợt đột kích của tổng giám đốc.

Nhưng tận đáy lòng đang sinh ra một loại khát vọng và mong chờ vào cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. 
Nhân viên thì lại cho rằng sự khác thường của quản lý là do máu M nổi lên sau khi bị ông chủ ngược. 
Rất nhanh đã đến teambuilding* mỗi năm một lần, mấy lần trước phòng tài chính đã đi chơi hết các địa điểm du lịch lớn của Thân Thành.

Lần này có người đề nghị đi đến khu nghỉ dưỡng mới ở phía Tây thành phố để ngâm suối nước nóng.

Khu nghỉ mát thuộc sở hữu của Gia Hối, nói không chừng ông chủ còn có thể giảm chút phí. 
*Team building: Xây dựng đội ngũ là một thuật ngữ tập thể cho các loại hoạt động khác nhau được sử dụng để tăng cường quan hệ xã hội và xác định vai trò trong các nhóm, thường liên quan đến các nhiệm vụ hợp tác.
Trước đêm Giáng Sinh, tất cả mọi người đi xe buýt đến khu nghỉ dưỡng ở phía Tây thành phố.

Đường đi đã được thắp sáng bởi những dây đèn, trên các cửa tiệm còn treo tất của ông già Noel, cây thông khổng lồ trên đường cũng được treo đầy những hộp quà nhỏ: “200 tệ cho những món quà giống nhau”. 
Quản lý Cao không quá thích mấy cái lễ hội nước ngoài, nhưng vẫn chuẩn bị quà cho cấp dưới. 
Quản lý Cao mang kẹo và đồ ăn nhẹ của Nhật Bản về: “Mọi người chia cho nhau nhé, chúng ta đến nơi là có thể ăn.” 
Sau khi tan làm, Từ Tinh Miên trực tiếp đi theo mọi người lên xe.

Còn Hoắc Thừa Kiêu phải đến trung tâm thành phố để xã giao.

Bây giờ mọi người đang đi đến cửa khách sạn để đón anh.

Đến gần hơn thì cô ngước mắt nhìn sang hướng bên kia, thấy bóng dáng người đàn ông từ trong đám người đó. 
Anh đứng trên bậc thang, hai tay cho vào túi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nên cũng không để ý là cô gái nhỏ vừa đi ngang qua. 
Trên xe buýt chứa được khá nhiều người, cũng còn kha khá chỗ trống.
Sau khi Hoắc Thừa Kiêu lên xe, ánh mắt nhìn lướt sang một vòng, sau đó kiên định nhìn vào hàng ghế cuối cùng. 
Từ Tinh Miên cũng không hợp với dân chúng lắm, đồng nghiệp chung chỗ làm thì không thể không tham gia teambuilding được.

Vậy nên cô thu nhỏ mình lại ngồi ở cuối cùng, cứ như bị mọi người bỏ qua vậy. 
Làm sao có thể bỏ qua được. 
Đầu sâu từ lúc lên xe đến giờ, thi thoảng lại đi sang chỗ cô.

Lúc đi đến, anh ta đưa một mẩu bánh mì nhỏ, hay một tép kẹo cao su, cứ như đám trẻ con đi chơi xuân vậy. 
Từ Tinh Miên bất lực nên đành đi xuống phía cuối xe tìm một chỗ yên tĩnh. 
Hoắc Thừa Kiêu cũng không do dự, đi thẳng một đường xuống hàng cuối cùng.

Dọc đường còn gom theo vô số trái tim đang mong chờ của mấy cô gái kia. 
Hầu hết các cô gái còn độc thân trong bộ phận, có đến 80% là bị mấy cuốn tiểu thuyết vô lương tâm về tổng tài tẩm độc sâu sắc rồi.
Đã vậy Hoắc Thừa Kiêu còn rất hợp với cái vai nam chính. 
Mãi đến khi mí mắt của nam chính đến ngước còn không thèm ngước, ngồi xuống bên cạnh Từ Tinh Miên thì những ánh mắt lăn tăn đó mới thu hồi. 
Hoắc Thừa Kiêu nhớ đến lời cảnh cáo của cô gái nhỏ, lặng lẽ di chuyển ra một vị trí cách Từ Tinh Miên khoảng một cánh tay. 
Lái xe cỡ ba tiếng, xe đi được nửa đường thì đại đa số người ngồi trên xe đã mơ màng ngủ. 
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, ngoắc ngón tay với cô gái nhỏ.

Từ Tinh Miên nheo mắt, chậm rãi dịch sang rồi kéo tay anh.
Trong tay cô có một cây kẹo nên hơi cộm tay. 
Hoắc Thừa Kiêu dùng hai ngón tay để lấy viên kẹo ra, đánh giá một lượt. 
“Em đã ăn thử một viên, cũng được ấy.” Từ Tinh Miên mở vỏ kẹo ra giúp Hoắc Thừa Kiêu rồi nhét vào miệng anh: “Gần đây em lên tận 3 ký, không thể ăn thêm nữa.” 
Cây kẹo que rất dài, Hoắc Thừa Kiêu cắn phía trước một cái, mùi sữa tràn ra khắp miệng.

Anh do dự nhìn cô gái nhỏ, tay nhéo chiếc eo mảnh khảnh vẫn thon như trước của cô, đầu còn quay sang nhìn cô tỏ ý. 
Từ Tinh Miên dường như bị mê hoặc, mở miệng cắn phần dưới của cây kẹo que. 
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên mặt, trong nháy mắt tâm trí của cô được phục hồi lại.

Mà lúc này thắt lưng đã bị anh nhẹ nhàng nắm chắc, anh cũng không có ý định lùi về sau dù chỉ một chút.
Hai bên nhìn nhau, môi mỏng của Hoắc Thừa Kiêu khẽ cong lên một độ cong nhỏ, đường cong ở gò má ẩn trong bóng đêm khiến nó trở nên nhu hòa hơn hết.

Mê hoặc thành công, ý cười nhỏ trên môi anh cũng chẳng buồn giấu diếm nữa. 
Bỗng nhiên, một ánh mắt nóng bỏng đặt lên người của bọn họ. 
Hoắc Thừa Kiêu thả lỏng miệng, nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Đầu Sâu. 
Từ Tính Miên cũng buông luôn khẩu khí của mình, người anh em này chắc cũng không dây dưa với cô đâu nhỉ? 
Đến nơi, quản lý của khách sạn đã chờ sẵn ở cửa, cung kính bước lên chào hỏi Hoắc Thừa Kiêu, chờ nhân viên phục vụ dẫn đoàn người vào trong. 
Từ Tinh Miên sót lại ở hàng cuối, Đầu Sâu tay nắm hành lý, cứ muốn nói rồi lại thôi.

Anh ta liếm môi: “Tinh Miên, tôi muốn giúp cô một chuyện.” 
Trong đầu Từ Tinh Miên suy nghĩ qua lời nói của anh ta, không phải là “Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện” mà là chủ động giúp cô. 
“Anh nói đi.” 
“Giúp cô đi lạc thì còn biết đường về.” Đầu sâu nghiêm túc nhìn cô: “Hoắc tổng là người đã có hôn thê rồi, tuy là vị kia không có hay lộ mặt nhưng cô gái như cô mà phải làm người thứ ba, quá đáng tiếc rồi.” 
Từ Tinh Miên dở khóc dở cười, không biết nên khen anh ta có tam quan đoan chính hay là não trong sạch đây.  
“Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không cần sự trợ giúp của anh lắm.” 
Hành động này rơi vào mắt Đầu Sâu không khác gì việc “Tôi làm người thứ ba rất vui vẻ nha”, quả là một con cừu non lạc đường xong không muốn trở về. 
Hoắc Thừa Kiêu điều chỉnh phòng, anh chuyển sang phòng tiêu chuẩn gần Từ Tinh Miên.

Quản lý khách sạn đi theo phía sau nịnh nọt một hồi, đến lúc tới trước cửa phòng, Hoắc Thừa Kiêu lạnh lùng nói: “Ngày mai tới phòng nhân sự xin từ chức đi, lý do chắc không còn tôi nói đâu nhỉ?” 
Ít nhất là hai ngày chưa quét dọn thảm đi ngang qua rồi, trên đường đi thì độ sáng bóng đèn cũng là ba loại ánh sáng khác nhau.

Chỗ nhỏ như vậy đã sơ xuất thì nói gì đến mấy phương diện an toàn khác. 
Đoàn người của Quản lý Cao sợ đến run người, hai mắt nhìn nhau một hồi. 
Hoắc Thừa Kiêu khẽ nâng cằm, mang theo nụ cười khoan dung: “Mọi người cứ tùy ý, không phải nói, sổ sách này kia cứ ghi tên tôi.” 
Từ Tinh Miên cùng mấy nữ sinh phía dưới đi tắm suối nước nóng xong, cô lấy thẻ phòng mà lúc nãy Hoắc Thừa Kiêu lơ đãng làm rớt lại.

Đi đến phòng bên cạnh, cà thẻ đi vào, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước. 
Cô đi tới kéo rèm cửa sổ ở bên giường, ôm máy tính bảng chơi thực chiến với cương thi. 
Hoắc Thừa Kiêu tắm rất nhanh, không ngờ cô lại đến sớm như vậy, trên người chỉ quấn khăn tắm rồi đi ra.

Trên người anh còn dính hơi nước ướt nhẹp, có chút vị chanh nữa. 
Nói thế nào nhỉ, mùi này không trầm giống hương gỗ, có chút nhẹ hơn. 
Giống như thiếu niên cấp ba vừa đánh bóng xong, trong mồ hôi xen lẫn hương chanh của nước giặt quần áo, khiến mấy cô gái nhỏ tim đập thình thịch. 
Từ Tinh Miên khẽ nhíu mũi, ném áo choàng tắm qua: “Đừng có quyến rũ em.” 
Chỉ anh có cơ bụng sáu múi với đường nhân ngư hả!
Chỉ anh có “eo chó đực” và cơ ngực hả! 
Em không nhìn, em thực sự không nhìn. 
Hậu quả của việc làm loạn là lúc cô đi ra khỏi phòng thì bị cô gái cùng phòng nhìn thấy, đại khái là quên này quên kia nên cô ấy nhìn chằm chằm mặt của Từ Tinh Miên: “… Sao cô lại đi ra từ phòng của Hoắc tổng thế?” 
Từ Tinh Miên cười cười, tuân thủ nguyên tắc nói nhiều cũng vô ích nên không trả lời. 
Qua mười một giờ, ngâm suối nước nóng, chơi ở quán bar xong thì một đám người quay trở về, không thấy Từ Tinh Miên đâu thì lại nổi hứng nhiều chuyện: “Cô ấy cũng có bản lĩnh phết, đầu tiên là câu trợ lý Cố hỗ trợ, sau lại câu luôn Hoắc tổng.” 
“Cũng không hẳn lắm, trợ lý Cố độc thân, Hoắc tổng thì đã đính hôn rồi.” 
Từ Tinh Miên rửa mặt xong, đứng ở cửa nhà vệ sinh nghe bọn họ nói về cái tiêu chuẩn kép của mình.

Cứ như lúc trước đây không lâu nghe việc đính hôn thì có thể hủy bỏ, kết hôn thì có thể ly hôn vậy.

Cái miệng này cho dù là chính hay là phản thì đều dùng được mà. 
“Nếu như mà có chút lương tâm thì đã không làm người thứ ba rồi.” 
“Cô không biết á chứ, bây giờ mấy cô gái nhỏ mới tốt nghiệp… đều muốn đi đường tắt.” 
Phía Từ Tinh Miên không thể nghe tiếp được nữa, hắng giọng nhắc nhở các cô ấy.

Ánh mắt của đám người tụ tập lại thoáng nhìn qua, cô có chút tiếc nuối, cũng có chút áy náy: “Tôi không làm người thứ ba, các cô cũng đừng đoán bừa nữa.” 
Nói xấu người ta mà bị bắt tại trận, sắc mặt các cô ấy nhục nhã không thôi. 
Cũng may tính tình của Từ Tinh Miên khá tốt, không so đo gì.

Cô dọn dẹp chút đồ đạc rồi đi ra ngoài, quang minh chính đại đi vào phòng bên cạnh. 

Một tuần sau đó, nghi ngờ của mọi người đã được giải đáp ở tiệc hội nghị thường niên của Gia Hối. 
Lễ kỷ niệm 60 năm thành lập không thể làm qua loa, hai tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.

Cố Trạch viết không ít bản thảo phát biểu, đều bị Hoắc Thừa Kiêu “khai tử”.

Đến cuối mới chọn được một bản thảo đơn giản mà tối tân. 
Từ Tinh Miên ngồi dưới mí mắt Tony hai tiếng đồng hồ để trang điểm, thay đổi phong cách thường ngày, chọn một bộ váy hở lưng. 
Đôi xương bướm giương cánh như muốn bay lên, lúc ra khỏi cửa thì ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu tối sầm đi, nhưng thời gian đã quá gấp rồi, không thể bắt cô thay lại. 
Đến hội trường, Từ Tinh Miên giữ chặt anh: “Anh Kiêu, chúng ta quang minh chính đại yêu nhau đi, em cũng không muốn bị xem là người thứ ba.” 
Trong những trường hợp quan trọng thế này, Hoắc Thừa Kiêu nhất định sẽ dẫn theo vị hôn thê đến dự.

Hai năm qua đa phần là nhân viên mới gia nhập, chẳng có mấy ai từng gặp qua vị hôn thê của ông chủ. 
Một đám con gái ở phòng tài chính tụ tập lại: “Từ Tinh Miên này, để cô ấy chuẩn bị chút tâm lý đi, tôi nghe nói vị tiểu thư của Quốc tế Hoàn Hải cũng rất đáng gờm.” 
Cửa chính chạm khắc bằng gỗ của hội quán được người ta chậm rãi mở ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.

Người phụ nữ không chút rụt rè nào, sánh vai bên cạnh người đàn ông, thu về vô số ánh mắt kinh diễm. 
Cố Trạch nghênh đón đến tiếp: “Hoắc tổng, cô Từ.” 
Sắc mặt của ông nội Hoắc nhìn về phía cháu trai cũng không tốt mấy: “Nếu mà cháu đến sai giờ xem, ông đánh chết cháu.” 
Nhưng lúc quay sang cháu dâu thì lại cười dịu dàng: “Sao gần đây cháu không đến thăm ông nội, có phải do nhiều bài vở quá không.” 
Từ Tinh Miên mỉm cười: “Ông nội ạ, cháu đang thực tập.” 
“…” 
Hiểu lầm người ta là người thứ ba, kết quả người ta mới là chính chủ. 
Từ Tinh Miên mỉm cười, thờ ơ với những ánh mắt ngạc nhiên của các vị đồng nghiệp, cũng xem như là đã chào hỏi. 
… Tất cả niềm kiêu hãnh và tự hào của anh đều xuất phát từ việc em ở bên anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui