Nguyễn Khinh Họa đứng im tại chỗ, nhìn Giang Hoài Khiêm đi đến gần: “Giang tổng, thành thật xin lỗi.”Cô liền lên tiếng trước: “Tôi không biết anh ở đây”.Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, biết được ý của cô.
Nếu cô ấy biết mình ở đây, nhất định sẽ không bao giờ lên.Nghĩ đến đây, anh hơi nhíu mày: “Trước đây mỗi khi giám đốc của các cô lên sân thượng thì nhân viên không được đi lên?”“……”Nguyễn Khinh Họa: “Không phải.”Giang Hoài Khiêm chế nhạo: “Vậy cô xin lỗi cái gì?”Nguyễn Khinh Họa không nói gì, cúi đầu im lặng.Giang Hoài Khiêm thấy cô cụp mi đầy ủ rũ, có chút khó chịu không diễn tả được.Anh dừng một chút, thấp giọng: “Cô nói đi.”“Tôi sợ làm phiền đến anh”.
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, chủ động nói: “Giang tổng, anh gọi tôi có chuyện gì sao?”Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm trong giây lát, nhàn nhạt hỏi: “Trưởng bộ phận thiết kế của cô là người thế nào?”“……?”Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Dạ?”Giang Hoài Khiêm thần sắc bình thản, không cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề gì.“Không dễ trả lời sao?”Nguyễn Khinh Họa lặng im vài giây, nói: “Là người có năng lực chuyên môn cao, tận tâm với công việc.”Đây là sự thật.
Nếu Thạch Giang không có năng lực, nhất định không thể ngồi ở vị trí giám đốc lâu như vậy, cho tới tận khi Giang Hoài Khiêm thay thế.Giang Hoài Khiêm liếc cô: “Hết rồi?”Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”“Đời tư thì sao?”Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Không biết? Hay là không muốn trả lời?”Nguyễn Khinh Họa nhìn vào đôi mắt kia, mơ hồ thấy có gì đó không đúng.
Giang Hoài Khiêm hỏi như vậy, rõ ràng là có chủ đích.Cô dừng lại, mặt không biểu cảm nói: “Tôi nghĩ Giang tổng chắc là không thích nhân viên bình phẩm về đời tư của cấp trên.”Giang Hoài Khiêm: “……”Thấy anh không lên tiếng, Nguyễn Khinh Họa mím môi hỏi: “Giang tổng còn việc gì không? Nếu không, tôi xin phép về phòng làm việc trước.”Giang Hoài Khiêm: “Ừ”.Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, còn không kịp nói thêm gì, Giang Hoài Khiêm đã quay đầu.“Nếu cô biết tôi không thích nhân viên bình phẩm về đời tư của cấp trên, vậy cô cảm thấy tôi có nên chấp nhận một nhân viên lén chụp ảnh cấp trên không?”Nguyễn Khinh Họa bị anh làm cho cứng họng.
Môi mấp máy, trong giây lát không thể tìm được lời nào để phản bác.Cô hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi nói: “Nếu Giang tổng không thể chấp nhận, thì tôi—”Lời nói còn chưa nói xong, Giang Hoài Khiêm đột nhiên đưa tay đoạt lấy cốc cà phê trên tay cô.Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc nhìn anh.Giang Hoài Khiêm nhấp một ngụm, ngữ khí lạnh lùng: “Cô làm sao?”Không biết vì sao, rõ ràng anh không có biểu hiện gì là có vẻ tức giận, nhưng Nguyễn Khinh Họa vẫn cảm thấy nếu cô không suy nghĩ thật thấu đáo, Giang Hoài Khiêm khả năng sẽ tức giận thật sự.Mặc dù, cô không phải sợ anh tức giận……“… Tôi sẽ sửa đổi” Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Giang tổng đã nhắc nhở.”Giang Hoài Khiêm hơi xao động, nhìn vành tai đỏ bừng của cô, lông mi rủ xuống, bộ dạng mím chặt môi, chậm rãi nhìn đi chỗ khác.“Sau này đừng làm mấy chuyện vô ích nữa”.Giọng của Giang Hoài Khiêm rất trầm, xen lẫn tiếng gió truyền vào tai cô.Nguyễn Khinh Họa khẽ “ừm”, không được tự nhiên mà di chuyển chân.Đôi giày cao gót mà cô mang hôm nay mới được SU cho ra mắt cách đây không lâu, tuy đẹp nhưng không được thoải mái lắm, đứng lâu sẽ bị đau chân.Cảm nhận được cử động của cô, Giang Hoài Khiêm liếc nhìn đôi giày cao gót cô đang đi, hơi nhíu mày.Không đợi Nguyễn Khinh Họa mở miệng, anh nhanh chóng ra lệnh: “Mau trở về làm việc đi.”“Được ạ.” Nguyễn Khinh Họa lập tức quay đầu.Giang Hoài Khiêm nhìn cô vội vội vàng vàng rời đi, khóe môi khẽ nở nụ cười.–Lưu Tuấn buổi trưa không được nghỉ ngơi, bị Giang Hoài Khiêm sắp xếp cho một đống công việc.Ngay khi anh vừa mới hoàn thành xong một phần công việc, Giang Hoài Khiêm lại đi tới.“Trợ lý Lưu.”Lưu Tuấn đứng dậy, nhìn về phía anh: “Giang tổng có gì phân phó?”Giang Hoài Khiêm nhìn anh ta một cái, bình thản nói: “Lập danh sách những người tới tham gia buổi tiệc giao lưu, đem đến cho tôi trước giờ tan làm.”Lưu Tuấn: “……”Việc này cũng cần đến trợ lý là anh ra tay sao?!Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”Lưu Tuấn nheo mắt nói: “Không có gì ạ.”Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng, liếc nhìn ly cà phê trong tay: “Đi chuẩn bị một bữa trà chiều”.“……?”Giang Hoài Khiêm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, Lưu Tuấn ngầm hiểu: “Được, tôi lập tức đi làm.”Buổi chiều sau giờ ăn trưa là thời gian vô cùng uể oải, buồn ngủ.
Nhưng nhờ có bữa trà chiều của Giang Hoài Khiêm mà mọi người trở nên phấn chấn hơn, xốc lại tinh thần.Đồng thời, anh cũng tạo được thiện cảm với nhiều nhân viên và Mạnh Dao là một trong số đó.Nguyễn Khinh Họa nhận được một tách cà phê và hai chiếc bánh kem để tráng miệng, sau đó nhận được một loạt tin nhắn phấn khích của Mạnh Dao.Mạnh Dao: 【 Tớ tuyên bố từ hôm nay trở đi Giang tổng chính là thần tượng của tớ! 】Mạnh Dao: 【 Sao lại có một ông chủ có tâm như vậy chứ, còn cho trợ lý chuẩn bị trà chiều cho mọi người.
】……Nguyễn Khinh Họa lạnh nhạt trả lời: 【 Anh ấy làm như vậy chỉ là muốn mọi người có thể nỗ lực, chăm chỉ trong công việc thôi.
】Mạnh Dao: 【? Cậu đừng lúc nào cũng cho rằng Giang tổng là người lạnh nhạt vớt tất cả mọi người như vậy! 】Nguyễn Khinh Họa: 【 Anh ấy chính là người như vậy mà.】Mạnh Dao: 【??? 】Mạnh Dao: 【Có phải cậu biết được điều gì đó không?】Nguyễn Khinh Họa: 【Tớ không biết.】Mạnh Dao: 【.
】.