Giang Hoài Khiêm đi ngang qua bọn họ, mọi người liền mau chóng trở lại trạng thái nghiêm túc.Sau khi Giang Hoài Khiêm lên xe, Thạch Giang mới quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Lên xe đi.”Nguyễn Khinh Họa đang định lên xe, cánh tay đã bị Đàm Diễm giữ chặt.“Tiểu Nguyễn.”Nguyễn Khinh Họa ngẩng lên, “Chị Đàm Diễm, có chuyện gì?”Đàm Diễm khẽ cười, nhìn cô nói: “Tôi nghe nói cô bị cảm”.“Ừm, cảm ơn chị đã quan tâm, tôi không sao”.
Cô trả lời qua loa, trên mặt không có biểu cảm gì.Đàm Diễm nhướng mày cười cười, “Quan tâm là đương nhiên, nếu cô đã bị cảm, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, việc ở đây có gì cứ giao cho tôi.”Nguyễn Khinh Họa hiểu ý đồ của cô ta.Cô mỉm cười, sẵn sàng nói: “Được thôi.”Đàm Diễm có chút ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cô ta, Nguyễn Khinh Họa không phải là người dễ nói chuyện như vậy.Thạch Giang đã lên xe, hai người vẫn còn ở đó.Hắn nhíu mày, hét lớn: “Sao vẫn còn chưa lên?”Đàm Diễm lập tức buông tay cô ra, chạy tới nói: “Em có chuyện muốn nói với tiểu Nguyễn một chút”.Thạch Giang trừng mắt nhìn cô ta, thấp giọng cảnh cáo: “Lát nữa đừng có gây chuyện ảnh hưởng tới tôi.”Đàm Diễm cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng giọng nói lại mềm nhũn: “Được ạ.”Cô ta nói: “Đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”Đàm Diễm và Thạch Giang ngồi ở phía sau xe, Nguyễn Khinh Họa tự giác mà đi lên ngồi ở ghế lái phụ.Hai người phía sau nói chuyện như chốn không người, ngôn từ ái muội.
Tài xế thấy cũng không ngạc nhiên, Nguyễn Khinh Họa cũng chỉ có thể vờ như không nghe thấy, cô đeo tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nhà xưởng cách công ty của bọn họ khá xa, nếu không kẹt xe cũng phải đi mất hơn một tiếng, còn nếu kẹt xe thì thậm chí hơn hai tiếng.Nguyễn Khinh Họa dù uống thuốc cảm, nhưng vẫn không ngủ được.Bởi vì hai người phía sau thực sự quá ồn ào.Cô cố kìm nén cơn tức giận của mình, cam chịu mở điện thoại ra, quyết định làm gì đó để phân tán sự chú ý.Chơi game được tầm ba phút, Nguyễn Khinh Họa mở weibo, đăng status trong vòng bạn bè.【Hôm nay Nguyễn Khinh Họa có vẽ không: Hôm nay Nguyễn Khinh Họa không muốn vẽ mà muốn làm may vá.】Dòng trạng thái vừa được đăng lên, tin nhắn của Mạnh Dao lập tức đã gửi đến.Mạnh Dao: 【 Sao vậy, Đàm Diễm lại gây chuyện? 】Nguyễn Khinh Họa: 【? Cậu đi guốc trong bụng tớ sao.
】*Đi guốc trong bụng: biết được, hiểu rõ người khác đang nghĩ gì.Mạnh Dao: 【 Em là cục cưng của anh.
】Nguyễn Khinh Họa: 【…… Eo ơi, tởm quá đi.
】……Cô đang trò chuyện với Mạnh Dao thì chiếc xe bỗng dừng lại đột ngột.Nguyễn Khinh Họa sững sờ, Đàm Diễm cũng ngay lập tức đẩy bàn tay của Thạch Giang đang sờ soạng người mình ra.“Sao lại dừng lại?”Tài xế trả lời: “Xe phía trước đột nhiên dừng lại.”Thạch Giang cau mày, thấy Lưu Tuấn xuống xe.Ngay sau đó, Lưu Tuấn đi đến và gõ vào cửa kính xe.“Trưởng phòng Thạch.” Anh cúi người đứng ở một bên, hướng sang bên cạnh nói: “Giang tổng nói rằng anh ấy muốn hỏi người thiết kế cho bộ sưu tập mùa xuân năm sau một số điều.
Chúng ta đổi xe đi.”Thạch Giang sửng sốt, niềm nở nói: “Được, không thành vấn đề.”Đàm Diễm chỉnh lại trang phục, định thần hỏi lại: “Nhà thiết kế cho bộ sưu tập mùa xuân năm sau sao?”Lưu Tuấn cười: “Đương nhiên là nhà thiết kế chính rồi.”Đàm Diễm ánh mắt sáng lên, ôn nhu nói: “Phiền cho trợ lý Lưu rồi.”Lưu Tuấn gật đầu.Trước khi đi, Đàm Diễm còn cố ý vén tóc, hất cằm với Nguyễn Khinh Họa, lên xe của Giang Hoài Khiêm với vẻ tự mãn và đắc ý.–“Cô Nguyễn.”Lưu Tuấn và một trợ lý khác của Giang Hoài Khiêm lên xe cười nói: “Làm phiền cô rồi.”Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”Lưu Tuấn “Ừm” một tiếng, nhìn cô: “Đừng để ý chúng tôi, cô cứ tiếp tục nói chuyện với bạn của cô đi.
Đây vẫn đang là giờ nghỉ trưa mà.”Nói rồi, anh ta nhìn về phía một trợ lý khác: “Tôi chợp mắt một lát, tới nơi thì gọi tôi dậy nhé.”Người trợ lý đó đáp lại: “Được.”Không ai nói gì nữa, trong xe trở nên yên lặng.Nguyễn Khinh Họa mí mắt càng ngày càng nặng, trong không gian yên tĩnh này liền ngủ một giấc say.Đến khi tỉnh lại, chiếc xe đã lặng lẽ dừng ở bên đường.Đã đến nhà xưởng, bên trong xe chỉ còn một mình cô.Nguyễn Khinh Họa dụi dụi mắt, vừa định tháo dây an toàn xuống xe, cúi đầu liền nhìn thấy một chiếc khăn màu đen trầm đang đắp trên người mình.Chiếc khăn rất dày và to, mặt trên có in logo nhỏ.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cúi đầu ngửi thử.Đó là mùi hương gỗ mà cô đã quen thuộc..