Trong nhà xưởng, mặc dù đã được báo trước, nhưng khi tổng giám đốc đích thân đến, quản lý và những người khác vẫn cảm thấy bất ngờ.Giang Hoài Khiêm là người không dễ chọc vào, chỉ nhìn bề ngoài của anh thôi đã khiến cho người đối diện cũng cảm thấy áp lực, quản lý nhà máy mặc bộ quần áo bảo hộ thấy anh thì run rẩy đi tới tiếp đón, anh ta cố nở ra một nụ cười thân thiện, mắt híp lại thành một đường cong, niềm nở:“Giang tổng, mời qua bên này.”Giang Hoài Khiêm nhìn anh ta rồi sải bước vào.Đi được vài bước, anh lại nhẹ giọng nói: “Tới khu sản xuất.”Quản lý sửng sốt, kinh ngạc nói: “Giang tổng, khu sản xuất không phải nơi sạch sẽ, với lại chỗ đó có hơi lộn xộn…”Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị người trợ lý đi bên cạnh Giang Hoài Khiêm cắt ngang, vẻ mặt Lưu Tuấn ôn hòa, nhưng những gì nói ra hoàn toàn giống với phong cách của Giang Hoài Khiêm.“Lưu Hán, Giang tổng không có nhiều thời gian đâu.”Nụ cười trên mặt Lưu Hán trở nên cứng đờ, cúi người vươn tay hướng về phía trước: “Giang tổng, mời.”Giang Hoài Khiêm dẫn đầu đoàn người đi vào, khí thế bức người.Khi Nguyễn Khinh Họa tìm thấy mọi người, Lưu Hán đang báo cáo tình hình của nhà xưởng.Giang Hoài Khiêm cúi đầu quan sát, thần sắc bình thản nghe quản lý báo cáo, trên tay tùy ý lật qua lật lại mấy tấm da thuộc.*Da thuộc: là một dạng vật liệu bền và dẻo được tạo thành thông qua quá trình thuộc da từ da động vật như da bò, trâu, dê, cừu non, nai, cá sấu, đà điểu… Da thuộc được sản xuất bằng nhiều phương pháp khác nhau, từ quy mô cá thể đến quy mô công nghiệp.Nắng chiều hắt vào từ cửa sổ lớn, chiếu rọi vào đúng chỗ bọn họ đang đứng khiến khuôn mặt của Giang Hoài Khiêm cũng trở nên ôn hòa hơn.Cô đang say sưa ngắm nhìn, Giang Hoài Khiêm dường nhận ra có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn về phía cô.Nguyễn Khinh Họa giật mình, không kịp né tránh ánh mắt của anh.Lưu Hán vừa hoàn thành báo cáo của mình, hồi hộp chờ đợi câu trả lời cũng như nhận xét đánh giá của Giang Hoài Khiêm.Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy anh lên tiếng.
Nhất thời, Lưu Hán cũng không rõ là tổng giám đốc hài lòng hay không hài lòng với những gì mình vừa báo cáo.Lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi, đang định bổ sung thêm vài câu thì thấy vẻ mặt của Giang Hoài Khiêm đã thay đổi.Anh ta sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.Nhìn thấy người vừa mới tới, Lưu Hán kinh ngạc nói: “Tiểu Nguyễn, hôm nay sao lại tới đây?”Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Nguyễn Khinh Họa.Một số quen biết, số còn lại thì không, có ánh mắt dò hỏi, cũng có ánh mắt đánh giá.Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, tiến lên hai bước, nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”Giang Hoài Khiêm không lên tiếng.Thạch Giang cau mày tỏ vẻ không hài lòng, phàn nàn cấp dưới: “Tiểu Nguyễn, sao cô có thể ngủ quên trên xe được chứ? Cô không biết công việc hôm nay rất quan trọng sao?”Nguyễn Khinh Họa mím mím môi: “Xin lỗi.”Lưu Tuấn cười, phá vỡ thế bế tắc: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Anh nói: “Nhân viên bị ốm, Giang tổng đương nhiên có thể hiểu được mà thông cảm, đúng không Giang tổng?”Giang Hoài Khiêm lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nhìn sang Nguyễn Khinh Họa.“Ừ.” Anh thản nhiên hỏi: “Đã nghỉ ngơi đủ chưa?” Nguyễn Khinh Họa sững sờ vài giây, sau đó thấp giọng trả lời: “Rồi ạ, cảm ơn Giang tổng.”Đàm Diễm nghe đoạn đối thoại này, tinh tường nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây.
Cô ta cau mày, tầm mắt hết nhìn Giang Hoài Khiêm lại nhìn sang Nguyễn Khinh Họa.Trầm ngâm một lát, Đàm Diễm chủ động: “Tiểu Nguyễn là quá chuyên tâm vào công việc, chỉ cần nói bị mệt muốn ở lại công ty nghỉ ngơi là được rồi.
Giang tổng và mọi người nhất định sẽ đồng ý thôi.”“Sau đó, cô ta quay đầu lại, nở nụ cười nhìn Giang Hoài Khiêm:” Phải không, Giang tổng.”Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cô ta, bất ngờ đồng tình “Ừ.”Đôi mắt của Đàm Diễm sáng lên khi thấy Giang Hoài Khiêm đáp lại.
Nụ cười càng đậm hơn, khiến người khác cảm nhận được rõ ràng niềm vui sướиɠ của cô ta.Nguyễn Khinh Họa thấy cảnh này, có chút khó chịu.Có lẽ là vì cô từ trước đến nay vốn không ưa Đàm Diễm, nên mới khó chịu như vậy.Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, tốt nhất từ nay về sau nên tránh làm nhân vật chính của mọi câu chuyện.Mọi người cũng nhanh chóng tập trung trở lại và tiếp tục công việc đang dang dở.Sản xuất một đôi giày cần qua nhiều khâu chế tạo, trong đó quan trọng nhất là phần mũi giày, gót giày và phần đế.Ngoài ra, còn có một số phụ kiện trang trí và linh kiện thay thế.Tại xưởng này cũng sản xuất cả giày cao gót, mỗi dây chuyền lại có nhiệm vụ khác nhau.Giang Hoài Khiêm đi một vòng khu sản xuất, một lúc sau thì dừng lại ở một phân xưởng.Để ý thấy ánh mắt của anh, Thạch Giang chủ động hỏi: “Giang tổng, có vấn đề gì với mẫu giày này sao?”Hắn ta cười nói, “Đây là mẫu bán chạy nhất của chúng ta trong mùa thu năm nay.
Mặc dù nó không phải là mẫu tốt nhất nhưng lại rất được chào đón.”Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn, đó chính là mẫu giày cao gót mà cô nghe được nhiều lời bàn luận nhất.Giang Hoài Khiêm nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú..