Giang Hoài Khiêm không từ chối, anh giơ tay ra hiệu cho trợ lý chuẩn bị vật liệu.Nhưng Lưu Tuấn theo anh đã nhiều năm, biết rõ tại sao anh lại làm như vậy.Tổng giám đốc Giang của bọn họ, thích nhất là khiến cho người khác thua tâm phục khẩu phục.Bản thảo thiết kế và bố cục đôi giày đã có sẵn và không khó để thực hiện.Chất liệu sử dụng cho đôi giày của Nguyễn Khinh Họa vẫn là da bò, nhưng cô kết hợp thêm da dê loại nhập khẩu, tuy mềm nhưng độ dẻo dai thì không hề kém cạnh.Đàm Diễm, để bù đắp cho những sai lầm của mình, tất cả đều thay bằng da dê để làm.Không lâu sau, thành phẩm của hai đôi giày đã hiện ra trước mắt mọi người.Đàm Diễm sờ lên, cảm thấy vô cùng mềm mại và thoải mái.Cô ta ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng, tôi đã làm lại rất tốt.”Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, bên kia đôi giày do Nguyễn Khinh Họa làm cũng không hề kém cạnh.Anh gật đầu rồi nhìn những người khác đang đứng bên cạnh, “Mọi người đi thử, xem đôi nào phù hợp hơn.”Năm phút sau, mọi người đã có kết luận.Sau khi rời khỏi nhà xưởng, sắc mặt của Đàm Diễm tái mét.Thạch Giang vẫn đang ở bên ngoài nói chuyện với Giang Hoài Khiêm, cô ta thì ở trong xe nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khinh Họa đang ngồi ở ghế lái phụ, nói nhỏ: “Tiểu Nguyễn, đừng có tự đắc.”Nghe thấy điều này, Nguyễn Khinh Họa quay lại nhìn cô ta: “Chị Đàm Diễm, nếu tôi cứ tự đắc, chị định làm gì?”Đàm Diễm không ngờ rằng cô sẽ đáp lại như thế.
“Cô– ”Nguyễn Khinh Họa nói thêm: “Còn nữa, tôi quên nhắc chị một chuyện.”Với giọng bình tĩnh, cô nói:” Chị hẳn là biết rõ, tại sao tôi lại hiểu về mẫu giày đó hơn chị.
“Cô nhìn Đàm Diễm qua gương chiếu hậu, chậm rãi nói:” Có một số việc, nếu không muốn người khác biết, trừ phi bản thân đừng có làm.“……”Thạch Giang bước lên xe, bầu không khí bên trong vô cùng kì quái.Hắn ta liếc nhìn Đàm Diễm đang trầm mặc, có chút kinh ngạc: “Hai người mệt sao?”Nguyễn Khinh Họa: “Không có.”Thạch Giang nhìn cô, cười nói: “Tiểu Nguyễn vừa rồi biểu hiện rất tốt, sao trước đây tôi không biết cô có thể đóng giày thành thục như vậy?”Nguyễn Khinh Họa khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Trăm hay không bằng tay quen.”Thạch Giang: “…”Đàm Diễm lần này không có giễu cợt lại, thật hiếm thấy.Ba người đang nói chuyện, Thạch Giang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cảm khái nói: “Giang tổng này, quả thật không đơn giản.”Khi nhắc đến Giang Hoài Khiêm, Đàm Diễm ngay lập tức trở nên quan tâm: “Anh ấy nói thế nào?”Xe vẫn đang chạy vững trên đường.Thạch Giang im lặng vài giây, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô rất quan tâm đến Giang tổng?”Đàm Diễm sửng sốt, lắc lắc cánh tay, gằn giọng: “Giang tổng đã nói gì, tôi cũng quan tâm đến sự phát triển của công ty chứ.
”Thạch Giang cười đầy ẩn ý, cũng không so đo với cô ta.Hắn ta và Đàm Diễm trong lòng đều biết rõ, mỗi người lại có thứ muốn đạt được.Nguyễn Khinh Họa không muốn quan tâm đến chuyện của hai người phía sau, cố gắng suy nghĩ về những điều liên quan đến thiết kế.Và, làm thế nào để trả lại chiếc khăn quàng cổ cho Giang Hoài Khiêm.Phải đấu tranh một hồi, cô mới quyết định gửi một tin nhắn cho Lưu Tuấn.Nguyễn Khinh Họa: [Lưu Tuấn, khăn quàng cổ của anh, tôi sẽ trả lại cho anh sau chứ?]Nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa, Lưu Tuấn cười ra tiếng.Anh ta liếc nhìn Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng.”Giang Hoài Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm mở mắt nhìn anh ta: “Nói.”Lưu Tuấn giơ điện thoại di động lên hỏi: “Haizz, cô Nguyễn hỏi tôi, cô ấy trả lại chiếc khăn cho tôi như thế nào? Tôi có nên đi nhận không? ”Giang Hoài Khiêm mở mắt, lạnh lùng nhìn anh ta.“Lưu Tuấn.” Anh dừng lại và nói: “Sau khi về nước, lá gan của cậu cũng càng ngày càng lớn đấy.”“…”Lưu Tuấn lúng túng, lập tức nói: “Không thể nào, tôi là đang thay Giang tổng nhận thức sai lầm.”Giang Hoài Khiêm hừ lạnh một tiếng.Lưu Tuấn nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ trực tiếp nói cô Nguyễn trả lại chiếc khắn cho anh? Tôi sẽ không là người trung gian đâu.”Giang Hoài Khiêm không nói gì.Lưu Tuấn biết sếp hài lòng với những gì anh làm.Lưu Tuấn: [Cô Nguyễn, chiếc khăn là của Giang tổng, nhưng anh ấy lo rằng nếu trực tiếp đưa đến cho cô lúc ấy thì không thích hợp cho lắm nên đã nhờ tôi đi.
]Nguyễn Khinh Họa khẽ cau mày, không hiểu tại sao anh ta phải giải thích nhiều như vậy.Nguyễn Khinh Họa: [Trực tiếp?]Lưu Tuấn: [Ừ, cô trực tiếp mang trả chiếc khăn cho anh ấy.
]Nguyễn Khinh Họa: […… Anh đưa cho anh ấy thay tôi không phải thích hợp hơn sao? ]Lưu Tuấn: [Không được đâu, tôi còn có việc phải làm, không ở cùng Giang tổng.
Có cần tôi cho cô tài khoản Wechat của Giang tổng không? ]Nguyễn Khinh Họa thấy tin nhắn của Lưu Tuấn, bối rối vài giây mới trả lời lại: [Không cần đâu, tôi sẽ gọi điện thoại.
]Lưu Tuấn: [Vậy cô cứ gọi điện thoại riêng cho Giang tổng, nhớ hẹn với anh ấy trước.]Nguyễn Khinh Họa: [OK.
Cảm ơn anh.
]Trở lại thành phố, trời đã về đêm.
Theo lệnh của Giang Hoài Khiêm, lái xe có trách nhiệm đưa các nhân viên trở về an toàn.Trên xe Nguyễn Khinh Họa ngồi, Thạch Giang là người được đưa về trước tiên, lúc sau còn lại Nguyễn Khinh Họa và Đàm Diễm.
Hai người có thể nói trời sinh đã đối nghịch, đến chỗ ở cũng gần nhau.Nguyễn Khinh Họa xuống xe mang theo chiếc túi có đựng chiếc khăn quàng cổ, Đàm Diễm liếc nhìn cô, nói một cách mỉa mai: “Lưu Tuấn đối với cô tốt thật đó.”.