Buổi sáng Tạ Tùy xách Tạ Anh Đào tới toilet, lấy kem đánh răng cho cô bé, kêu cô đánh răng cho sạch, sau đó thuần thục cầm lược thắt bím tóc cho cô: “Hôm nay đi với ba đến trường báo danh.”
“Hả?”
Tạ Anh Đào thất vọng nói: “Vẫn phải học à?”
“Không thì sao?”
Cô bé bĩu môi: “Con tưởng mơ rồi thì có thể chơi thoải mái, không cần đi học nữa chứ.”
Tạ Tùy hừ nhẹ một tiếng, vỗ sau gáy cô bé: “Mơ mộng quá.”
Rửa mặt xong, Tạ Tùy lấy ra mấy cái váy mới tinh mới mua hôm qua cho cô bé thay, trước khi đi lại kiểm tra cặp sách của cô một chút, xác định không thiếu gì, sau đó đeo lên vai mình, đưa cô nhóc lên xe.
Ngày đầu tiên con gái đi học là chuyện lớn đối với Tạ Tùy.
Tạ Anh Đào sớm đã thành thói quen, cho nên cảm thấy vô cùng mắc cười với vẻ ngoài khẩn trương nhưng biểu hiện ‘vô tình’ của Tạ Tùy.
Tạ Tùy đưa cô nhóc đến một bên cửa phòng, giao cho cô Tăng giáo viên chủ nhiệm, nói: “Vậy làm phiền cô, nhất định đừng để bạn khác bắt nạt cháu.”
Cô giáo Tăng nhìn sắc mặt lo lắng của ông bố trẻ, ôn hòa cười: “Yên tâm, không có bạn học nào ức hiếp cháu đâu, tất cả mọi người đều rất hoan nghênh Anh Đào tới lớp học.”
Tạ Tùy ngồi xổm xuống, sửa sang lại cổ áo cho Tạ Anh Đào, nhiều lần nhắc nhở cô bé: “Ba giờ mười tan học đúng không?”
“Ba muốn hỏi bao nhiêu lần vậy, đúng rồi, ba giờ mười.”
“Ba sẽ đến đón con đúng giờ, con chú ý chút, đừng có nhận nhầm người rồi đi theo người ta về nhà.”
“Con có phải đứa ngốc đâu mà nhận nhầm!”
Tạ Tùy thật sự không yên lòng với Tạ Anh Đào, trong lòng tự nhủ đứa con gái này đầu óc hơi ngốc một chút không.
Mấy cô giáo dồn dập ra khỏi phòng làm việc, vây quanh xem bộ dáng thấp thỏm của ông bố trẻ tuổi đẹp trai đưa con gái đi học, mỉm cười thân thiện.
Tạ Tùy nhìn Tạ Anh Đào vào lớp học ngồi xuống, anh đứng ở cửa nhìn hơn 20 phút, mới không yên tâm rời đi.
Sau khi tan học, rất nhiều bạn học vây quanh Tạ Anh Đào, đám bạn nữ tương đối hiếu kỳ, sao ba Tạ Anh Đào lại còn trẻ như vậy, lại đẹp trai như vậy, nhìn cứ như anh trai của cô.
Đám con trai thì thấy hứng thú với Tạ Anh Đào, mặt mũi cô thường ngày cực kỳ lanh lợi, ngay cả hoa khôi đáng yêu xinh đẹp Hứa Gia Viện so với cô cũng có vẻ không sáng sủa bằng.
Bé gái đáng yêu như vậy vào lớp, tất cả mọi người đều muốn làm bạn của cô.
Có điều hoa khôi Hứa Gia Viện đứng xa xa nhìn Tạ Anh Đào, nhận ra chút uy hiếp theo bản năng.
————
Khoảng thời gian này, Tạ Anh Đào vẫn theo anh ra ngoài chạy taxi, líu lo nói không ngừng làm Tạ Tùy thấy phiền, thậm chí còn muốn bịt cái miệng nhỏ này lại.
Bây giờ cô bé đi học, không có người lải nhải bên tai anh, trái lại anh cảm thấy có chút tịch mịch.
Tạ Tùy đỗ xe dưới bóng cây, tính toán thời gian chạy thêm một cuốc rồi đi đón Tạ Anh Đào tan học.
Đúng lúc này màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi của cô giáo Tăng, anh vội vã nhận điện thoại: “Cô Tăng, chào cô.”
“Anh Tạ, anh mau tới trường một chuyến đi!”
Tạ Tùy giật mình: “Có phải Anh Đào xảy ra chuyện gì không?”
“Anh Tạ, anh đừng lo, Tạ Anh Đào không sao, nhưng cô bé đánh nhau với bạn khác ở trường.”
….
Tạ Tùy cúp điện thoại, không dám trễ nãi, khởi động máy, vô cùng lo lắng chạy tới trường học.
Trong văn phòng, Tạ Tùy nhìn thấy Tạ Anh Đào, khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bím tóc cũng bị xổ ra.
Tạ Tùy bước nhanh tới chỗ con gái, kéo cô bé qua, ôm mặt cô bé kiểm tra một chút, vội vàng hỏi: “Ai đánh con vậy? Có bị thương không?”
Tạ Anh Đào nhìn thấy ba mình, có hơi sợ với chột dạ, không dám nhìn vào mắt anh.
Cô giáo Tăng giải thích: “Là Tạ Anh Đào và Hứa Gia Viện xảy ra mâu thuẫn đánh nhau, cô bé không sao, nhưng bạn Hứa Gia Viện bị cô bé đánh hai lần.”
Tạ Tùy nghe nói con gái mình không sao thì khẽ thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía bé gái cạnh cô, cô bé cũng đỏ mặt, đang hu hu lau nước mắt.
Tạ Tùy vỗ ót Tạ Anh Đào, nhẹ giọng trách cứ: “Con học được bản lĩnh rồi ha, nhỏ như vậy đã đi đánh nhau rồi.”
Tạ Anh Đào quệt miệng: “Cái này gọi là hổ phụ sinh hổ tử.”
Anh bưng mặt cô bé, cũng không có ý trách cứ, ngược lại mặt tỏ vẻ cưng chiều: “Con lại còn hổ phụ sinh hổ tử, sao con không lên trời luôn đi.”
Cô giáo Tăng húng hắng một tiếng nói: “Bạn nhỏ Tạ Anh Đào, hẳn là con đánh bạn trước, mau xin lỗi bạn Hứa Gia Viện đi.”
“Con không xin lỗi, con không sai.”
“Con đánh bạn là có lỗi rồi.” Tạ Tùy xụ mặt, dữ dằn dạy dỗ: “Con đánh bạn nữ yếu đuối làm gì, có đánh thì đánh con trai, đánh thắng được mới gọi là có bản lĩnh.”
“Con đánh thắng được.”
“Vậy con đi đi.”
Cô giáo Tăng nhíu mày: “Anh Tạ, sao anh có thể dạy trẻ con như thế chứ.”
Tạ Tùy còn trẻ, vẫn còn mang chút tâm tính thiếu niên, thường ngày quen cãi nhau với Tạ Anh Đào, suýt chút nữa quên mất mình phải bày ra dáng vẻ làm cha.
“Mau nói, sao lại đánh nhau?”
Tạ Anh Đào căm giận chỉ vào Hứa Gia Viện: “Bạn khinh thường con.”
“Bạn khinh thường con thế nào?”
Mũi Tạ Anh Đào cay cay, tay nắm chặt góc áo, cúi xuống không nói một lời.
“Nói đi, sao vậy?”
Cô bé thì thầm: “Con con không nói.”
Tạ Tùy ngẩng đầu hỏi Hứa Gia Viện, “Aiz, bé con, sao con lại khinh thường Anh Đào nhà chúng ta vậy?”
Hứa Gia Viện chỉ lo khóc, không nói gì.
Hai đứa bé đều không chịu mở miệng, cô Tăng cũng hết cách, chỉ đành nói: “Các con đều có lỗi, Tạ Anh Đào đánh bạn là không đúng, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân, Hứa Gia Viện nói chuyện làm bạn buồn, cũng không đúng, cho nên hai con xin lỗi nhau.”
Cô giáo đã nói như vậy, hai cô bé đành bất đắc dĩ xin lỗi nhau, lại nắm tay làm lành, chuyện này mới tính là xong.
Tạ Tùy đưa Tạ Anh Đào về nhà, trên đường đi hỏi dò cô bé rốt cuộc là chuyện gì không chỉ một lần, nhưng cô nhóc này cắn chặt răng không chịu mở miệng, chỉ nói Hứa Gia Viện không có tố chất.
Tạ Tùy đặt tay lên đầu cô bé: “Con chỉ là một cô nhóc, con có biết hai chữ tố chất viết làm sao không? Bày đặt nói tố chất.”
Tạ Anh Đào ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy, cất cao giọng nói: “Không ỷ mạnh, không hiếp yếu, ngửa đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, là đạo lập thân lập thế của quân tử.”
Tạ Tùy lộ ra chút kinh ngạc: “Ai dạy con thế?”
“Tiểu Bạch dạy, mẹ nói ba chính là người như vậy.”
Tạ Tùy nhìn đôi mắt trong veo của cô bé, tuy chỉ trong chốc lát, ấn đầu cô vào lòng vuốt vuốt, “Không ỷ mạnh, không hiếp yếu, Tiểu Bạch nói đúng, con hẳn sẽ trở thành người như vậy, còn tốt hơn cả ba.”
“Vừa rồi con còn có chút không phục, nhưng giờ con thấy xin lỗi Hứa Gia Viện cũng không có gì.” Cô bé bĩu môi nói: “Hừ, bạn đó chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, chỉ biết khóc, chỉ biết méc cô giáo, con mạnh hơn bạn, con không thèm so đo với bạn.”
“Rốt cuộc là bạn nói xấu gì con?”
“Ui, không có gì, mấy cái con gái nói xấu, con không thèm để ý.”
Tạ Tùy khẽ gật đầu: “Vốn định giáo huấn con một trận, có điều con đã biết nhận sai nên không phạt nữa.”
“A, ba thiệt là tốt.” Tạ Anh Đào hưng phấn hôn mặt Tạ Tùy một cái: “Ba của con là ông ba tốt nhất trên đời.”
Tạ Tùy ghét bỏ lau nước bọt trên mặt, vào bếp nấu cơm cho cô bé ăn.
Lúc Tạ Anh Đào đang làm bài tập, Tạ Tùy về phòng đóng cửa lại, gọi điện thoại cho cô giáo Tăng.
“Anh Đào nhà chúng tôi mới chuyển tới trường học, có thể là bạn bè cùng lớp sẽ xa lánh bé, mong cô quan tâm nhiều hơn, đừng để bé chịu oan ức.”
Cô Tăng cũng là lần đầu tiên thấy một ông bố không yên lòng như vậy, theo lý thuyết thì những chuyện như vậy không phải mẹ sẽ quan tâm hơn sao.
Cô Tăng vẫn đồng ý với Tạ Tùy, sẽ tìm hiểu rõ vì sao Tạ Anh Đào lại đánh nhau, sau đó sẽ gọi điện cho anh.
Giữa trưa hôm sau, Tạ Tùy nhận được điện thoại của cô Tăng: “Tôi có hỏi mấy bạn học khác, chuyện xảy ra đúng là như vậy, Hứa Gia Viện quả thật có nói không tốt, Tạ Anh Đào nhất thời nóng giận liền ra tay đánh bạn, thực ra cũng không trách bé.”
Tạ Tùy sốt ruột hỏi: “Vậy cô bé đó rốt cuộc nói với bé nhà tôi những gì?”
Cô Tăng do dự trong chốc lát, vẫn nói: “Nguyên văn của Hứa Gia Viện là mặt mày cậu xinh đẹp thì có ích lợi gì, ba cậu là tài xế taxi, ba tôi là sếp lớn, tôi mới là tiểu công chúa.”
Tạ Tùy im lặng.
Cô Tăng lập tức nói: “Tôi sẽ nghiêm khắc phê bình Hứa Gia Viện, anh Tạ không cần để trong lòng.”
“Tôi sẽ không để tâm.” Tạ Tùy trầm giọng nói: “Chỉ hi vọng cô Tăng có thể quan tâm tới Anh Đào một chút.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lúc Tạ Tùy định cúp điện thoại, cô Tăng bỗng nhiên nói: “Anh Tạ, anh không muốn biết lúc đó con gái mình nói gì sao?”
“Con bé nói gì?”
“Con bé nói, cho dù ba tôi là sếp lớn hay là tài xế taxi đều là người ba tốt nhất của tôi.
Ông ấy dạy tôi bất kể là nghèo hay giàu, đều phải làm một người lương thiện, nên mấy cậu không có tư cách cười nhạo ba tôi!”
Tạ Tùy im lặng rất lâu không nói
Cuối cùng cô Tăng nói: “Anh Tạ, anh dạy con gái rất xuất sắc.”
“Bé giống mẹ bé.”
———–
Buổi chiều Tạ Tùy không chạy xe, anh gọi một cuộc điện thoại cho Đái Tinh Dã: “Đề nghị lần trước của cậu, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi tham gia.”
Buổi tối, Đái Tinh Dã liền mang bản hợp đồng tới nhà Tạ Tùy.
Tạ Tùy cho Tạ Anh Đào đi ngủ từ sớm, ra thương lượng với Đái Tinh Dã chuyện cổ phần.
Sau khi nhà Đái Tinh Dã phá sản, anh dùng số tiền còn lại cộng thêm phần giúp đỡ tài chính của Tạ Tùy, mở một cửa hàng 4S.
Hiện cửa hàng làm ăn không tệ, Đái Tinh Dã chuẩn bị mở rộng chi nhánh, nhưng anh không nghiên cứu xe giỏi như Tạ Tùy, nên muốn kéo Tạ Tùy nhập bọn.
Nhưng sau khi Tiểu Bạch rời đi, Tạ Tùy thương tâm muốn chết, sớm đã quên đi chuyện này.
Mà bây giờ, anh một lần nữa muốn nhập bọn, đương nhiên Đái Tinh Dã hân hoan không thôi, buổi tối liền vội vã chạy đến thương lượng với anh.
“Nếu như cậu muốn gia nhập, tôi liền chuẩn bị mở thêm một chi nhánh, làm ăn lớn một chút.”
Tạ Tùy ngồi bên bàn trà, tay anh cầm bản kế hoạch, cẩn thận xem xong kinh ngạc nói: “Cậu cho tôi 50% cổ phần?”
“Đúng vậy, hiện tại anh em mình chia đôi, về sau có ai gia nhập thì tính sau.”
“Số tiền tôi đưa cậu chưa đủ mua nửa cổ phần của cậu.”
“Tiền tuy không nhiều nhưng lúc đó mà nói là toàn bộ gia tài của cậu rồi, phần nhân tình này là cả một đời anh em.” Đái Tinh Dã vỗ vỗ vai anh, “Hơn nữa cậu cũng không chiếm tiện nghi của tôi bao nhiêu cả, bây giờ kỹ thuật của cậu nhập với tụi tôi, về sau chúng ta sẽ làm rất tốt, miếng bánh này chắc chắn không chỉ có những thứ này.”
Tạ Tùy lấy bút ra, ký tên lên bản hợp đồng.
“Tùy ca, trước đó mấy lần gọi cậu đều không hứng thú, sao giờ đột nhiên lại nghĩ tới rồi?”
Tạ Tùy để bút xuống, bình tĩnh nói: “Tôi muốn cho Anh Đào một cuộc sống tốt hơn.”
Đái Tinh Dã hiểu, cha mẹ yêu con cái là kế sách sâu xa.
Cha anh lúc đó vì bồi dưỡng anh, sao lại không dốc cạn tâm huyết.
Anh kiên định nói: “Chúng ta làm rất tốt, chắc chắn sẽ khiến tiểu Anh Đào tương lai trở thành thành phú nhị đại!”
Tạ Tùy nhìn lên bóng đèn treo trên trần, lẩm bẩm nói: “Không biết lúc nào thì con bé sẽ rời đi, tôi luôn có cảm giác không được lâu.
Chỉ cần con bé ở cạnh tôi một ngày, tôi sẽ mang đến điều tốt nhất cho nó, để sau này mỗi lần nó nhớ lại, sẽ cảm thấy ba trẻ cũng không bết bát như vậy.”
Đái Tinh Dã nhìn Tạ Tùy: “Tùy ca, tôi cảm thấy cậu thế nào chỉ trong vòng một đêm liền như một người cha vậy?”
Tạ Tùy cũng không biết, anh còn quá trẻ, sao tình thương của người cha lại tràn lan như vậy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt cô nhóc kia, anh đều nghĩ tới Tiểu Bạch.
Đáy lòng Tạ Tùy phun trào tình yêu thương nóng bỏng thiết tha, dùng một loại phương thức khác, toàn bộ tặng lại cho con gái của bọn họ..