Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Đại Lão


Chu Vị dẫn Cố Sanh Sanh đến trước phòng, tác phong mở cửa chuyên nghiệp như một nhân viên gác cửa: “Tiên sinh đang ở trong phòng, cô vào đi ạ.”

Cố Sanh Sanh vừa đi, Chu Vị lập tức đóng cửa, chặn lại mấy chục đôi mắt tò mò phía xa xa.

Nữ thư ký cẩn thận thăm dò: “Trợ lý Chu, cô gái mới đến kia…”

“Đây không phải chuyện cô có thể hóng hớt đâu.” Chu Vị lạnh nhạt nói, “Gọi điện đặt ly trà sữa nóng với bánh ngọt đi.”

Thư ký hậm hực bỏ đi.



Văn phòng rộng rãi, màu sắc đơn điệu, khắp nơi toàn là tông màu lạnh lẽo của kim loại. Thẩm Vọng ngồi sau bàn làm việc, tầm mắt tập trung vào tài liệu, giọng nói lạnh lẽo: “Vào phòng sao không gõ cửa?”

Cố Sanh Sanh tằng hắng một tiếng: “Em mang trà đến đây.”

Thẩm Vọng lật sang trang khác: “Bỏ đó đi.”

Cố Sanh Sanh mừng thầm, ôm chặt bình nước ấm trong lòng từ từ đi tới thẳng bàn làm việc, Thẩm Vọng vẫn chưa ngẩng đầu lên.

Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh được thấy dáng vẻ làm việc của anh gần đến như vậy.

Thẩm Vọng mặc tây trang đen, mái tóc vuốt gọn ra sau, khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, bộ dáng chuyên chú tập trung hấp dẫn cực kỳ.

Thẩm Vọng lại lật sang trang tài liệu khác, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Cố Sanh Sanh.

Ngốc quá đi mất. Cố Sanh Sanh dùng khẩu hình miệng cười nhạo Thẩm Vọng, đắc ý chờ đợi biểu cảm kinh ngạc lúc anh ngẩng đầu nhìn thấy mình.

Trên tài liệu chi chít chữ, may mà thị lực của Cố Sanh Sanh tốt nên đọc được rõ ràng: “Công chúa Liên Tiên khẽ ngân một tiếng, cánh tay trắng nõn vùi đầu Long Ngạo Thiên vào ngực, hai người triền miên…”

Ấn phẩm tu tiên nam tần sử dụng từ ngữ đơn giản thô bạo, Cố Sanh Sanh đọc xong, vài chục giây sau đại não mới tiêu hóa kịp, sau lưng đột nhiên bị siết chặt.

“Á!” Cố Sanh Sanh vô lực ngã ngồi trong vòng tay của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng dán miệng bên tai cô, tiếng nói nham hiểm: “Cô không phải là nhân viên của công ty chúng tôi, trà trộn vào đây bằng cách nào?!”

Cố Sanh Sanh như nín thở: “Em, em cứ đến thôi.”

Thẩm Vọng xấu xa cắn cô một phát, vành tai trắng trẻo dưới ánh nhìn chăm chú của anh dần đỏ hồng lên: “Đột nhập vào đây làm gì? Câu dẫn tôi? Hay là trộm bí mật thương mại?”

“Gì vậy!” Cố Sanh Sanh không phục, vơ tài liệu trên bàn giơ lên trước mặt Thẩm Vọng: “Trong giờ làm việc mà đọc thứ gì đây! Anh hạ lưu quá đi!”

Thẩm Vọng bịt miệng Cố Sanh Sanh, lạnh giọng đáp: “Quả nhiên là đến xem trộm văn kiện cơ mật của công ty, đã đến nước này, không thể thả cô đi được nữa.”

Cố Sanh Sanh nhịn một bụng lời nói lại, tức giận kéo tay Thẩm Vọng cắn xuống, bị anh dùng cực hình cù lét cười đến chảy nước mắt: “Anh… ha ha ha dừng tay…”

Thẩm Vọng mở bình canh ra ngửi thử, lại phán đây là thiết bị nghe trộm mới nhất, tịch thu.

Khó khăn lắm Cố Sanh Sanh mới ngừng cười được, cô nghiêm mặt, phẫn nộ tuyên bố: “Không cho anh uống nữa!”

Thẩm Vọng một tay giữ Cố Sanh Sanh, tay khác bắt đầu sờ mó vòng eo mảnh mai của cô, Cố Sanh Sanh như bị điện giật, toàn thân run lẩy bẩy: “Ha ha ha… Đừng… đừng mà, anh làm gì đó!”

Tiếng Thẩm Vọng có hơi khàn: “Lục soát xem trên người cô còn đồ vật nguy hiểm nào khác không.”

“Chỉ… chỉ có một bình canh, không có thứ khác!” Cố Sanh Sanh đè tay Thẩm Vọng, vội vàng nói: “Em không phải là gián điệp! Em là người phe mình.”

“Nói dối.” Thẩm Vọng lạnh lùng nắm cằm Cố Sanh Sanh, “Tôi chưa từng thấy cô ở công ty.”

Cố Sanh Sanh rầu rĩ nhíu mày, vừa dừng lại, cánh tay của Thẩm Vọng lập tức luồn vào. Cô linh hoạt đáp: “Em là người mới!”

Thẩm Vọng nghe vậy liền ngẫm nghĩ: “Đến đây làm gì?”

Cố Sanh Sanh thuận miệng bịa chuyện: “Em là nhân viên quét dọn mới đến, bây giờ em phải ra ngoài rồi, bái bai… Á! Thả em ra!”

Cố Sanh Sanh định đứng dậy, Thẩm Vọng lại kéo trở về, cánh tay cường tráng giam cô trong lồng ngực.

Hai người náo loạn một hồi, Thẩm Vọng nới lỏng cà vạt, híp mắt chậm rãi đánh giá khuôn mặt Cố Sanh Sanh: “Em gái quét dọn, muốn thăng chức không?”

Cố Sanh Sanh nhập vai hỏi: “Thăng chức gì?”

“Trợ lý… bên cạnh tổng giám đốc.” Bờ môi xinh đẹp ẩm ướt của Thẩm Vọng nhấn mạnh hai từ “bên cạnh”, ý tứ cực kỳ mập mờ.

Ánh mắt Cố Sanh Sanh hoảng loạn, gò má nổi hồng, giọng cô mềm như sữa đặc tan chảy: “Nhưng anh đã kết hôn rồi, nếu vợ anh biết thì phải làm sao?”

Thẩm Vọng cười khẽ, đầu ngón tay vuốt ve sợi dây chuyền mảnh bằng bạc trên cổ Cố Sanh Sanh, sau đó nhìn xuống sâu hơn: “Cô ấy sẽ không biết…”

“Thẩm Thế Mỹ anh giỏi quá nhỉ! Nhân lúc em không có mặt ở công ty liền chim chuột, đúng là đồ không biết xấu hổ! Đánh chết anh đánh chết anh!” Cố Sanh Sanh bỗng nhiên trở mặt giơ móng vuốt lên.

Thẩm Vọng ngăn cô lại. Cố Sanh Sanh càng bùng nổ hơn, đấm bịch bịch Thẩm Vọng, giống như muốn đánh chết một tên đàn ông phụ lòng vậy.

Vở kịch tổng tài bá đạo phong lưu quyến rũ cô nhân viên quét dọn trong nháy mắt biến thành thảm án đổ máu, Thẩm Vọng bèn ôm chặt cô lại: “Anh đùa thôi mà, có em rồi, sao mà có ý đồ với người khác nữa. Ngoan nào…”

Cuối cùng mèo Sanh Sanh khóc lóc om sòm cũng chịu ngừng lại, cô mệt mỏi thở hồng hộc, vài sợi tóc dính lên má, hai mắt bốc lửa nhìn Thẩm Vọng hầm hầm: “Anh mà dám tìm người phụ nữ khác, em sẽ… sẽ cắn chết anh!”

Cố Sanh Sanh là người rất dễ chịu, cáu nhanh mà nguôi giận cũng nhanh. Chưa bao giờ Thẩm Vọng thấy cô bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như thế, tựa như một cành hoa hồng đâm thẳng vào trái tim anh.

Được chết trên người cô, có lẽ là vinh hạnh của cuộc đời anh.



Trong phòng nghỉ, thư ký mở hộp bánh ngọt, cẩn thận bày ra đĩa. Đến lúc pha trà, nhân viên bắt gặp liền thốt lên: “Bánh ngọt Quân Duyệt! Chị Lisa mới được thêm tiền thưởng hả?”

Thư ký bực bội đáp: “Ở đâu ra. Trợ lý Chu bảo tôi mua đấy.”

Nhân viên tò mò hỏi: “Cho cô gái mới vào phòng của boss sao? Người có thể khiến cho trợ lý Chu cúi mình, trừ boss ra chưa thấy người thứ hai đâu!”

“Trợ lý Khúc sắp bị chọc tức chết rồi.”

“Ha ha, ai biết được. Ánh mắt cùng dáng vẻ của cô gái đó ưu tú biết bao! Có khi nào người ta là ngôi sao không?”

Bất thình lình sau lưng vang lên âm thanh: “Trong giờ làm việc mà to nhỏ gì đó?”

“A, trợ lý Khúc!” Đám người tản ra như chim bay.

Nữ thư ký kia chạy không thoát, nơm nớp lo sợ giải thích: “Trợ lý Chu bảo tôi chuẩn bị điểm tâm, tôi đi trước đây ạ.”

Khúc Mi đảo mắt qua trà sữa và đĩa bánh tinh xảo, ánh mắt lóe lên: “Đưa tôi đi, tôi mang vào cho.”



Hôm nay Cố Sanh Sanh tức giận không hề nhẹ, song Thẩm Vọng không ngừng ôm hôn cô, lại thủ thỉ dỗ dành một lúc lâu, nộ khí của Cố Sanh Sanh cũng lui dần, sau đó nhận ra mình có hơi làm quá thì lập tức ngại ngùng, quay mặt không cho Thẩm Vọng hôn nữa.

Cố Sanh Sanh đẩy bình canh đến: “Em mang canh đến này, đừng để bị nguội.”

Thẩm Vọng nhìn chòng chọc môi cô, muốn hôn thêm mấy phát.

Đúng lúc này có người gõ cửa.

Cố Sanh Sanh đẩy mặt Thẩm Vọng ra, định đứng lên rời đi.

Thẩm Vọng liền ôm cô lại: “Là Chu Vị, không sao đâu.”

Cố Sanh Sanh tủi thân chỉ khuôn mặt nham nhở của mình.

Thẩm Vọng hiểu ra, hất cằm hướng về bên kia phòng: “Bên đó có toilet.”

Cố Sanh Sanh dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy. Toilet diện tích không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi. Cố Sanh Sanh nhìn cặp mắt đỏ au của mình trong gương, vốc nước rửa mặt, rồi lướt một vòng đồ vật trên kệ.

Dao cạo râu, sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam giới. Còn có khuy măng sét, cà vạt, áo sơ mi, tất tần tật mọi thứ đều đủ, có thể thấy người chuẩn bị rất có tâm ý.

Cố Sanh Sanh tựa như con mèo đánh hơi thấy mùi của kẻ địch trong địa bàn, không hiểu sao lông toàn thân đều dựng đứng lên.

Ngay lúc đó, một giọng nữ truyền đến, chính là Khúc Mi.

Khúc Mi đang báo cáo công việc với Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh dán mặt vào cửa chờ đến mỏi nhừ hai chân vẫn chưa thấy cô ta đi.

Cố Sanh Sanh mất kiên nhẫn, đẩy cửa ra ngoài.

Khúc Mi đã sớm biết Cố Sanh Sanh ở trong phòng, nhưng thấy cặp mắt ngấn nước và cánh môi đỏ ửng của cô, lời đến đầu lưỡi liền tan biến thành từng mảnh vụn: “… Phu nhân.”

Thẩm Vọng không nhận ra mùi khói súng nồng nặc giữa hai cô gái, anh vươn tay ra hiệu Cố Sanh Sanh đến bên cạnh mình: “Có bánh với trà sữa cho em này.”

Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Thẩm Vọng, bưng trà sữa hút một hớp, nghe anh và Khúc Mi tiếp tục bàn chuyện.

Khúc Mi vẫn mặc đồ công sở giống trước kia, vóc dáng nóng bỏng, trang điểm kỹ lưỡng, khắp người toát ra sức quyến rũ của một người phụ nữ chuyên nghiệp. Những gì mà cô nói với Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh chẳng hiểu một chữ nào.

Ánh mắt Cố Sanh Sanh liên tục đảo qua đảo lại giữa Thẩm Vọng và Khúc Mi, trà sữa trong miệng bỗng nhiên đắng chát, uống không nổi nữa.

Thẩm Vọng liếc Cố Sanh Sanh, thấy cô hệt như cá nóc xì hơi, xung quanh toàn là không khí buồn bã, anh cắt ngang lời Khúc Mi: “Còn lại qua bàn bạc với Chu Vị và Lý Cạnh đi, rồi trình phương án cụ thể lên cho tôi.”

Khúc Mi mặc dù không thỏa mãn nhưng buộc phải gật đầu: “Vâng ạ.”

Khúc Mi chậm chạp thu dọn tài liệu lung tung trên bàn, thấy cái ly trống rỗng, trong lòng liền không khỏi vui mừng. Cô làm như vô ý nói: “Tổng giám đốc, tôi pha thêm chén trà khác cho anh nhé?”

Cố Sanh Sanh lập tức chuyển ánh mắt sang.

Thẩm Vọng thu hết biểu cảm của cô vào mắt, anh mỉm cười: “Không cần. Vợ tôi nấu canh cho tôi rồi.”

Giọng điệu tràn ngập ý tứ khoe khoang.

Khúc Mi ráng chống đỡ, nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, gật gù lui ra. Vừa ra khỏi phòng liền lạnh mặt, lại đụng phải Chu Vị.

Chu Vị căng thẳng nói: “Cô vào đó làm gì? Phu nhân đang ở trong, cô không chọc ghẹo gì cô ấy chứ?”

Khúc Mi cười lạnh, bỗng nhiên nhìn thấy cái ly quen thuộc, nước trà màu vàng nhạt, còn có cánh hoa cúc và quất vàng nổi lềnh bềnh: “Làm sao anh có ly trà này? Ai cho phép anh uống? Đưa cho tôi!”

Chu Vị tránh ra, cười hề hề: “Boss thấy tôi hết lòng vì công việc nên ban thưởng đó.”

Họng Khúc Mi như có khúc xương cá kẹt lại.

Trong văn phòng.

Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh trong lòng, nâng đĩa bánh đến trước mặt cô: “Đừng uống trà sữa không thế, nhân viên nữ làm văn phòng thích bánh của chỗ này lắm, từ lâu anh đã muốn mang về cho em ăn thử rồi.”

Cố Sanh Sanh cắn một miếng bánh tart trứng, phần nhân tart sốt phô mai béo ngậy, hai mắt cô tỏa sáng, lập tức chia sẻ với Thẩm Vọng: “Thơm quá! Là sốt phô mai đó, anh thử chút đi.”

Điện thoại Thẩm Vọng reo lên, anh đọc chữ trên màn hình rồi bảo Cố Sanh Sanh im lặng, tiếp theo mới bắt máy.

Cố Sanh Sanh lật đật bụm miệng.

Thẩm Vọng nói tiếng Anh với đối phương một hồi, anh cúp máy, hỏi Cố Sanh Sanh: “Em mới nói gì?”

“Em nói bánh tart trứng…”

Điện thoại trên bàn lại reo lần nữa. Thẩm Vọng nghe xong, ánh mắt run lên, lập tức gọi điện thoại nội tuyến, mắng nhân viên nào đó một trận.

Thẩm Vọng mắng người không hề có một từ ngữ thô tục nào, nhưng từng câu một đều cay độc sắc bén như đao.

Không biết ai xui xẻo như thế, Cố Sanh Sanh chỉ nghe không cũng thấy sợ đến khóc thét rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui