Cảnh đầu tiên, Ninh Ca mặc một thân đồ đỏ, khí chất anh dũng quyến rũ, bị Ngụy Vô Song nhận nhầm là Sở Minh Phù.
Ninh Ca nghe thấy có người kêu mình thì quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn: “Sở Minh Phù là ai? Có đẹp hơn ta không?”
Một nụ cười kiêu ngạo xinh đẹp in dấu ấn sâu trong lòng Ngụy Vô Song từ đây.
Cảnh tượng lên sàn đầu tiên của Ninh Ca theo nguyên tác cực kỳ hoành tráng, khiến fan CP Ninh Ca Vô Song nhớ mãi không quên. Thì ra cái gọi là hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn là có thật.
Ninh Ca trong nguyên tác là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng vẻ ngoài và khí chất của Cố Vân Yên đều thiên về dịu dàng thuần khiết, hoàn toàn không hợp diễn Ninh Ca, mặt mũi càng là kiểu tầm thường.
Cộng thêm có Cố Sanh Sanh trấn ở đoạn trước, Cố Vân Yên cố gắng ra vẻ xinh đẹp càng giống bắt chước hơn.
Cũng không biết đạo diễn có ý gì mà lại biến đoạn Ngụy Vô Song nói câu “tướng mạo của cô thật giống một người quen cũ của ta” với ánh mắt hốt hoảng thành slow motion, trực tiếp biến Sở Minh Phù thành nhát dao chí mạng. Mặt Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên, haiz, thảm khốc quá đi…
Tập ngày hôm đó còn chưa chiếu xong, một bảng vote với tên “Đừng nhìn sang trái” được lan truyền khắp nơi, hình ảnh Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên vừa ngoảnh đầu vừa cười một cái đặt chung một chỗ, người so với người càng đau lòng hơn.
Fan hâm mộ của Tạ Tử Khanh thì bảo đây là tai nạn lao động, đang tập trung toàn lực an ủi anh nhà mình. Fan Ninh Ca càng kêu thảm thiết hơn, người sai không phải là Ninh Ca, có trách thì trách Cố Vân Yên không biết tự lượng sức mình, bôi đen hình tượng nữ thần trong lòng bọn họ.
Ekip và fan hâm mộ Cố Vân Yên liều mạng khống bình*, tiếc là đa phần người xem không phải fan của cô, chỉ đu phim đơn thuần, lên weibo tìm Ninh Ca xem thử, đa số bình luận đều là chửi bới.
*Khống bình: khống chế bình luận, đẩy cmt có lợi cho idol nhà mình lên top để dìm cmt của anti xuống.
Nói đến vui, chắc Tịch Tuyết Nhi là người vui sướng nhất: “Sao Cố Vân Yên vẫn chưa khóc lóc bán thảm trên weibo nhỉ?”
Tịch Tuyết Nhi mở weibo Cố Vân Yên ra dạo một chút, đa phần là mấy bài viết marketing.
Tịch Tuyết Nhi: “Em gái này thích bày trò lắm mà, không có lý nào lại nhịn được.”
An Hà nói: “Sau vụ lật xe lần trước, weibo của cô ta đã giao cho người đại diện quản lý rồi. Chắc là đang diễn ở nick phụ nào đó.”
Đúng thế thật.
Lúc này, Cố Vân Yên đang ngồi trong quán cà phê thút thít trước mặt một người đàn ông.
Từ khi Cố Vân Yên xuất đạo đã thuận buồm xuôi gió, dựa vào may mắn và kỹ thuật diễn xuất lấn át Cố Sanh Sanh chỉ có khuôn mặt, điều này đã cho cô sự tự tin rất lớn, vậy nên cô rất đặt nặng sự nghiệp của mình. Cố Vân Yên vì đi quay phim mà lạnh nhạt với Thẩm Đình Sâm, để có được những cảnh quay tốt nhất, cô đã không ngừng luyện tập hết lần này đến lần khác.
<Triều Ca> được Cố Vân Yên gửi gắm không biết bao nhiêu tâm huyết và mong chờ — thậm chí công ty còn nói cô có hi vọng lọt vào danh sách đề cử của năm nay. Chỉ cần giành được giải thưởng, nước lên thuyền lên, đến lúc đó chẳng cần sợ người nhà Thẩm Đình Sâm chướng mắt mình nữa.
Ai ngờ ở đâu lọt ra một An Hà cướp mất vai Chu Hàn Chỉ của cô, hại cô chỉ có thể nhận Ninh Ca không phù hợp với mình. Còn có Tịch Tuyết Nhi bỏ tiền mua hotsearch nói mình diễn Ninh Ca hợp hơn Cố Vân Yên cô nữa.
Mấy cô gái đó đều là bạn thân của Cố Sanh Sanh, nên suy ra từ đầu đến cuối là Cố Sanh Sanh nhắm vào mình.
Cố – thích ngược – Vân Yên chạy lên mạng đọc đánh giá về mình, cả người run lên, lập tức phẫn uất viết mấy bài văn tế ngắn, nhưng cũng không thể bày tỏ hết nỗi oan ức trong lòng cô.
Ngược lại câu được vài tên cẩu nịnh bợ, Tần Chỉ trước mặt là một trong số đó.
Tần Chỉ im lặng nghe cô than khổ, thỉnh thoảng an ủi vài câu hoặc là đưa khăn tay đến. Thấy Cố Vân Yên khóc, Tần Chỉ tàn nhẫn nói: “Người của anh vẫn luôn đi theo Cố Sanh Sanh, có điều lúc nào quanh cô ta cũng có vệ sĩ, không khai thác được gì hết.”
Cố Vân Yên thầm khinh thường trong lòng, mấy lời đồn về Cố Sanh Sanh mà Tần Chỉ tung lên mạng thời gian trước chẳng có chút đả kích hay hủy diệt gì. Cô rưng rưng nói: “Không nên làm vậy đâu, ba mẹ chị Sanh Sanh có ơn dưỡng dục em.”
Tần Chỉ nghe vậy càng cảm động hơn: “Em đúng là quá lương thiện mà. Cái cô Cố Sanh Sanh đó làm biết bao nhiêu chuyện xấu với em mà em còn bao che cô ta nữa.”
Cố Vân Yên cười nhẹ, trò chuyện với Tần Chỉ về vấn đề khác, đại loại là mấy chuyện tầm phào trong giới giải trí. Cô vừa cười vừa nói: “Bây giờ fan bạn gái đáng sợ lắm, chỉ là một minh tinh nhỏ thôi đó, gặp trúng Tạ Tử Khanh siêu hot, cô bé nào mà có quan hệ dính líu với anh ta chắc chắn sẽ bị fan hắc đến không ngóc đầu được luôn.”
Tần Chỉ nghe xong thì nheo mắt lại như có điều cần suy nghĩ.
Lòng Cố Vân Yên dễ chịu đôi chút, cô lau nước mắt, ra vẻ xấu hổ nói: “Em nói bậy rồi, anh đừng cười em nhé.”
Tần Chỉ nhìn cô chăm chú: “Sao mà nỡ cười được, chỉ có đau lòng cho em thôi.”
Gần đây Cố Vân Yên liên tục gặp khó khăn, vì chuyện của Cố Sanh Sanh mà cô và Thẩm Đình Sâm cãi nhau mãi, từ lúc trở về từ nhà họ Thẩm đợt tết, hai người vẫn chưa gặp lại nhau, ba Cố mẹ Cố cũng cắt đứt liên lạc với cô.
Lời nói của Tần Chỉ lần nữa sưởi ấm trái tim lạnh băng của Cố Vân Yên. Cô xúc động nói: “Trên thế giới này chỉ có mỗi anh tốt với em.”
Mắt Tần Chỉ lóe lên, hắn nắm chặt tay Cố Vân Yên: “Em đừng lo lắng nữa, ai dám ức hiếp em, anh sẽ thay em đòi lại tất.”
Bàn tay người đàn ông nóng bỏng, lòng Cố Vân Yên giật thót, cô lén nhìn lại khuôn mặt anh tuấn ranh mãnh của Tần Chỉ, trong đầu không khỏi đem hắn ra so sánh với Thẩm Đình Sâm.
Lúc Tần Chỉ đưa cô về phòng khách sạn, Cố Vân Yên vẫn từ chối nụ hôn của hắn.
Muốn để một người đàn ông trung thành với mình thì phải làm cho hắn cầu mà không có được. Cố Vân Yên hiểu rất rõ đạo lý này, có điều cửa phòng vừa đóng, không khí tĩnh mịch cô đơn lại dâng lên.
Phòng khách sạn tuy sạch sẽ nhưng không có hơi ấm, Cố Vân Yên nghĩ cô chỉ cần ở tạm vài hôm, Thẩm Đình Sâm sẽ vội vàng chạy đến đón cô về giống như trước kia. Nhưng ở được non nửa tháng rồi mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Ở khách sạn tốn rất nhiều tiền, vả lại giờ ba mẹ Cố đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, ngân sách hiện giờ chỉ còn tiền cát – xê, một tháng tiêu hơn 1 vạn đối với cô không phải là một con số nhỏ.
Cố Vân Yên đảo mắt, nhắn thử cho Cố Hậu Bách một tin nhưng ông không trả lời lại. Cố Vân Yên thành thạo đổi sang nick phụ, dạo một lượt vòng bạn bè của Cố Sanh Sanh.
Tần suất Cố Sanh Sanh đăng lên vòng bạn bè không nhiều, bình thường toàn là hình chụp đồ ăn, thỉnh thoảng có mấy bức hình kỳ quái: hai ly sữa đặt song song nhau, bóng đèn đường, mông của mèo hoang.
Mấy ngày gần đây, ngày nào Cố Sanh Sanh cũng đến những nhà hàng khác nhau. Cô dùng đầu mèo thay cho Thẩm Vọng, trách Thẩm Vọng không dành thời gian cho mình, chỉ có thể dẫn cô đi ăn bên ngoài, giọng nói có chút hờn dỗi pha lẫn ngọt ngào không cách nào giấu được.
Cố Vân Yên thăm dò từng li từng tí đời sống sinh hoạt của Cố Sanh Sanh, chỗ nào cũng có bóng dáng của Thẩm Vọng.
Lòng Cố Vân Yên lại mang Thẩm Vọng và Thẩm Đình Sâm ra so sánh.
Vẻ ngoài của Thẩm Đình Sâm rất được, nhưng vẫn thua kém Thẩm Vọng một bậc. Thêm nữa, cả người Thẩm Vọng lúc nào cũng toát ra khí chất lãnh đạo ung dung nhàn nhã, nếu phải so với Tạ Tử Khanh đẹp trai nhất nhì giới giải trí thì cũng là một chín một mười.
Những nơi mà Cố Sanh Sanh đi qua hằng ngày kia, Cố Vân Yên chưa từng được đặt chân đến, cô chỉ nhận ra duy nhất một nhà hàng. Nhà hàng này hoạt động theo chế độ hội viên, Thẩm Đình Sâm từng đưa cô đến một lần, lúc đó phải hẹn trước rất lâu.
Cố Sanh Sanh muốn ăn souffle đặc sản của chỗ đó, Thẩm Vọng lại có thể triệu hồi đầu bếp đến nhà làm vào nửa đêm.
Đây chính là điểm khác biệt giữa Thẩm Vọng và Thẩm Đình Sâm, có lẽ cả đời cũng không bắt kịp được.
Cố Vân Yên bị cảm giác đố kỵ ghen ghét giằng xe, vừa cuống cuồng thoát ra lại lỡ tay vỗ* Cố Sanh Sanh.
*Một chức năng trên wechat mà tui không biết phải để tiếng Việt như thế nào, khi nhấn vào ava của một người 2 lần, ava sẽ rung lên, đồng thời gửi thông báo “X đã vỗ Y” vào boxchat của hai người.
Tim Cố Vân Yên vọt lên cổ: “…”
Cố Sanh Sanh trả lời rất nhanh: “Làm gì đó? *Đầu mèo nghi hoặc.jpg*”
Cố Vân Yên còn đang bận suy nghĩ một đống lí do thoái thác, định giải thích lại, hệ thống gửi thông báo đến: “Cố Sanh Sanh đã vỗ bạn.”
Cố Vân Yên: “…”
Queen lướt web lại online, Cố Sanh Sanh học xong lập tức chạy qua vỗ Thẩm Vọng, nhưng hôm nay anh cực kỳ bận rộn, chỉ tập trung vào công việc. Cố Sanh Sanh lượn lờ quanh Thẩm Vọng mấy vòng liền bị anh kéo về hôn một cái, bảo cô ngoan ngoãn ngồi chơi bên cạnh.
Cố Sanh Sanh đành nằm dài trên ghế sa lông nhâm nhi trà sữa, vỗ bừa danh sách bạn bè, cuối cùng vỗ trúng An Hà và Tịch Tuyết Nhi, ba chị em Tranh Ninh điên cuồng vỗ nhau, sau đó khám phá ra một vài chức năng mới, chơi đến quên luôn giờ giấc.
Lúc Thẩm Vọng hoàn thành công việc, cầm điện thoại lên thì thấy: “Cố Sanh Sanh đã vỗ bạn.”
Thẩm Vọng nghiên cứu chức năng này một chút, rồi vỗ ngược lại Cố Sanh Sanh.
Hệ thống nhắc nhở: “Bạn đã vỗ cơ bụng tám múi của Cố Sanh Sanh và nói anh trai xx em đi.” ( =))))))))))) )
Thẩm Vọng: “…”
Thẩm Vọng nhấc mắt, nhắm thẳng chiếc điện thoại và Cố Sanh Sanh đang làm ổ trên sa lông đối diện.
Cố Sanh Sanh phun ngụm trà sữa, vẻ mặt khiếp sợ như bị sét đánh. Cô chầm chậm quay cái cổ cứng ngắc về phía Thẩm Vọng.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, cánh môi hồng đào bị dính chút trà sữa trăng trắng, vẻ mặt ngơ ngác như mèo con.
Ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Vọng quét qua môi cô, khóe môi cong thành một nụ cười, sắc mặt rất khó hiểu.
“Đến đây đi.”