Edit: hanthy915
Sợ nhất là lúc không khí đột nhiên yên tĩnh.
Cố Sanh Sanh kinh ngạc mở to mắt nhìn Thẩm Vọng, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng “meo” kia.
Thẩm Vọng cũng giật thót bởi chính câu nói của mình, chẳng qua đường đường là một tổng giám đốc bá đạo oai phong lẫm liệt, vẻ mặt anh vẫn rất bình đạm, lặng thinh đối mặt với Cố Sanh Sanh.
Chỉ cần anh không xấu hổ, người khác bắt buộc phải lúng túng.
Thật luôn. Biểu cảm của Thẩm Vọng quá mức bình tĩnh, đến nỗi Cố Sanh Sanh bắt đầu nghi ngờ có phải cô đã nghe nhầm không.
Cùng lúc đó, người xem đồng loạt yên lặng trong chớp mắt, rồi bùng nổ ra:
【Tôi mới nghe cái gì đây!!! Aaaaa chết tôi rồi.】
【Cái âm thanh này, hơi chua à nghe.】
【Thì ra chủ phòng có mèo thật hahaha.】
【Lúc nãy chủ phòng chạy sang bên trái, là chồng hay bạn trai vậy?】
【Ôi cái âm thanh mê người này, chết tôi rồi, tiếng của nam thần tổng tài bá đạo đó!】
【Tôi chụp màn hình bàn tay đó rồi nhé! Mẹ ơi con yêu rồi, yêu giữa livestream mỹ thực nhà người ta!】
【Anh trai meo tiếng nữa được không!】
【Không, tôi muốn gọi ba ba cơ!】
【Chủ phòng! Cầu xin cô cho mèo lên sóng đi mà!】
Lượt bình luận trong phòng livestream tăng đến cực đại, toàn là tiếng dân chúng kêu than.
Lần đầu tiên phòng livestream của Cố Sanh Sanh gặp sự cố, ban đầu cô căng thẳng đến nỗi tim sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Kết quả người xem đều mơ tưởng Thẩm Vọng, cô tức tối nhìn bình luận một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại.
Nhưng vẫn nhịn không nổi tò mò nên đã lấy điện thoại Thẩm Vọng xem thử.
Từ lúc bàn tay kia xuất hiện, chủ phòng đột nhiên rời khỏi, chắc chắn đã có biến xảy ra. Cuộc thảo luận trong phòng livestream vẫn chưa ngừng lại, mọi người đang suy đoán về thân phận của người đàn ông, còn có fan mới nghe chuyện mò vào.
Cũng có fan hâm mộ Cố Sanh Sanh gào khóc:
【Tôi đã nhận ra từ tám đời rồi! Giọng chủ phòng hôm nay kì lạ lắm, cứ quay về bên trái mãi thôi. Chắc chắn bên đó có người!】
【Tôi ngửi được mùi vị yêu đương chua chát, chủ phòng đang yêu đương đúng không?!】
【Mẹ không cho phép nhé con gái!】
【Trả mèo lại cho tôi đi! Chủ phòng đừng yêu mà!】
Cố Sanh Sanh ông bụng tức giận nửa ngày trời mới nhào đến Thẩm Vọng: “Tại… tại anh hết đó! Giờ phòng livestream của em loạn cào cào lên rồi kìa.”
Thẩm Vọng khiêm tốn nhận lỗi: “Lỗi tại anh. Cần anh giải quyết không?”
Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi: “Được rồi, dù gì em cũng không lộ mặt.”
Thẩm Vọng lơ đễnh tắt điện thoại, thấy Cố Sanh Sanh vẫn còn phồng má, anh nói: “Đừng giận mà, anh bảo đầu bếp làm bánh merigue cho em nhé?”
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, ý nói cô đang cực kỳ tủi thân, có bánh hạnh nhân cũng không dụ được cô đâu, trừ khi…
Thẩm Vọng nhíu mày: “Trừ khi gì?”
Cố Sanh Sanh liếc mắt, nhích người ngồi lên chân Thẩm Vọng, hôn anh một cái.
Thẩm Vọng nhàn nhã giữ sau gáy cô hưởng thụ nụ hôn, nhưng chưa được bao lâu, Cố Sanh Sanh đã trốn ra sau, nũng nịu bày tỏ mục đích thật sự: “Anh meo tiếng nữa đi.”
Thẩm Vọng mặt không biến sắc nhìn cô.
Cố Sanh Sanh đạp chân lung tung: “Lúc nãy anh meo cho người ta nghe, có phải cho em nghe đâu!”
“Không được giả khóc.” Thẩm Vọng đẩy xe lăn, Cố Sanh Sanh hoảng sợ lật đật ôm cổ anh lại.
Thẩm Vọng mang Cố Sanh Sanh đến trước bàn, dáng người anh cao cao, ngồi cũng rất vừa tầm. Anh cầm hũ đường gây tai họa, nói với Cố Sanh Sanh: “Giúp em làm mứt trái cây, không giận nữa nhé.”
Cố Sanh Sanh xụ mặt xuống, hai mắt ướt nước rầu rĩ xem Thẩm Vọng cho đường vào mứt dâu, thấy anh thêm 3 muỗng lớn rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng tay, cô cũng không nhắc nhở anh.
Thẩm Vọng lại lấy dao cắt chanh. Tinh dầu chanh từ vỏ bắn ra, hương thơm tràn lan bốn phía, một trái chanh màu vàng bị cắt thành mấy miếng nham nhở, nước chảy lênh láng.
Chứng cưỡng chế của Thẩm Vọng phát tác, anh nghiến răng cắt chanh thành mấy miếng nhỏ, muốn cho chúng đều nhau một chút, cuối cùng thu được cả đống nước chanh.
Cố Sanh Sanh che miệng cười.
Ánh mắt lành lạnh của Thẩm Vọng lập tức quét đến, lạnh hơn cả lưỡi dao trong tay anh.
Cố Sanh Sanh nghiêm mặt: “Chanh để vắt lấy nước, cắt cho đẹp làm gì.”
Sắc mặt Thẩm Vọng giãn ra, tiếp tục cắt làm đôi hết đống chanh, thả vào mứt dâu tây. Lực tay anh lớn đến nỗi vắt ra cả tinh dầu chanh, nước cốt bắn tung tóe, bắn lên cả áo quần của Cố Sanh Sanh và chính mình.
Cố Sanh Sanh giận lắm mà không nói gì, cô muốn tự thân vận động. Thẩm Vọng không cho, tỏ ý hôm nay phải thể hiện tài năng với Cố Sanh Sanh, đáy mắt lóe lên tia không chịu khuất phục yếu ớt.
Tổng tài bá đạo mấy người hiếu thắng quá đi!
Cố Sanh Sanh bất đắc dĩ phải chỉ đạo anh: “Giờ bưng nồi bỏ lên đó đi.”
Thẩm Vọng dùng một tay bưng nồi đặt lên bếp lửa cái cạch.
Cố Sanh Sanh uống no nước trái cây.
“… Anh dùng sức lớn thế làm gì! Ghét quá ưm… Đừng liếm đừng liếm!”
Mặt Cố Sanh Sanh ướt nhẹp, bất lực tựa vào lòng Thẩm Vọng, cô phải lo bảo vệ mặt cẩn thận mới được, không thôi lại bị anh phá hỏng mất: “Anh nghe em này, mở lửa nhỏ thôi, lửa nhỏ! Dùng thìa khuấy liên tục, đừng để mứt dính nồi.”
Mặc kệ cô nói thế nào, tư thế của Thẩm Vọng vẫn rất tốt, sắc mặt anh bình tĩnh, vừa ôm người đẹp trong tay còn có thể nấu ăn, người không biết rõ tình hình nhất định sẽ cho anh là một trù tiên tuyệt đỉnh.
Nếu không nói đến cái bàn lộn xộn trước mặt.
Dâu tây đỏ trong nồi sủi bọt ùng ục, vị chua của chanh bay hơi, dần dần hòa quyện với mứt dâu, biến thành một mùi thơm ngọt ngào.
Thẩm Vọng ung dung nhìn nồi mứt.
Cố Sanh Sanh nhắc anh: “Đầu bếp, tắt lửa được rồi.”
Thẩm Vọng tắt lửa, tiện tay vặn nút một vòng.
Cố Sanh Sanh: “…”
Vị đầu bếp này phá của quá.
Cũng may là mứt dâu trông không tệ, đổ vào bình thủy tinh vẫn ngộ nghĩnh chán.
Cố Sanh Sanh giơ cao bình thủy tinh cho ánh nắng chiếu xuyên qua, mứt trong bình ánh lên màu đỏ thẫm, chất mứt dinh dính, còn có mấy mảnh xác dâu bé nhỏ.
Hai người quan sát một lúc, Thẩm Vọng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm.
Cố Sanh Sanh lớn tiếng biểu dương: “Đây là tác phẩm mứt dâu đầu tiên của Vượng Tử, phải cất kỹ mới được!”
Khóe môi Thẩm Vọng hơi cong lên, không thèm so đo với Cố Sanh Sanh to gan gọi anh là “Vượng Tử”, nói: “Mai mốt làm thêm cho em, cứ ăn đi.”
Cố Sanh Sanh: “…”
Lần đầu tiên Thẩm Vọng xuống bếp, không được đả kích anh ấy. Cố Sanh Sanh mặc niệm trong lòng 100 lần, sau đó cười ngọt ngào lấy lệ, quệt ít mức bỏ vào miệng.
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh mờ đi, thậm chí còn có chút quẫn bách.
Thẩm Vọng hờ hững nhìn cô, ánh mắt hơi chờ mong: “Thế nào?”
Cố Sanh Sanh ôm gương mặt tuấn tú của Thẩm Vọng, nhiệt tình cổ vũ anh: “Lần đầu làm được thế này đã là giỏi lắm rồi.”
Thẩm Vọng nghe xong liền nếm thử chút mứt dâu, bất chấp sự ngăn cản của Cố Sanh Sanh.
Vẻ mặt cứng đờ ngay tức khắc.
Cố Sanh Sanh đã chuẩn bị từ sớm, đưa một chai nước cho Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng cầm lấy mở ra, ngửa đầu uống ừng ực hơn nửa bình mới thở mạnh một hơi. Cảm giác đắng chát trên đầu lưỡi tản bớt, cuối cùng mới thấy được vị ngọt.
Ngọt đến phát ngấy.
Hèn gì lúc anh cho đường vào, Cố Sanh Sanh cứ lén lút cười như con mèo ăn vụng.
Cô còn chặt thêm một dao: “Anh cho đường còn nhiều hơn dâu nữa, sau này mứt đông lại chắc thành cục đường to mất.”
Cuối cùng Thẩm Vọng buộc phải thừa nhận quyết sách sai lầm của mình, bây giờ anh chỉ muốn đi hái dâu tây làm mứt lại lần nữa thôi.
Cố Sanh Sanh không ngừng ôm cổ anh vuốt đuôi: “Ngành nào chuyên nghiệp ấy*! Mấy chuyện làm mứt này không thích hợp với người có khí chất cao quý như anh đâu!”
*Nguyên văn là 术业有专攻 – Thuật nghiệp hữu chuyên công: người làm ngành nghề nào thì có chuyên môn riêng của nghề đó.
Dưới những lời khích lệ ngon ngọt của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng rốt cuộc cũng chịu gác đại nghiệp làm mứt trái cây sang một bên, hoàng thượng muốn về phòng tắm rửa thay đồ.
Cuộc chiến vừa kết thúc, toàn thân hai người đều có mùi dâu tây ngọt ngào, cộng thêm mùi chanh thơm phức, hệt như một quả chanh thành tinh.
Mặc dù không làm được mứt dâu tây, đi tong cả một buổi trưa, nhưng cả hai đều thấy rất vui vẻ. Cố Sanh Sanh ngồi lì trên chân Thẩm Vọng không chịu xuống, để anh lái xe lăn đưa mình về phòng.
Người làm và vệ sĩ trong nhà đều không còn bị sốc nữa, ai cũng hiểu chuyện cúi đầu, nhưng cũng có khi trộm liếc mắt hóng chuyện.
Bây giờ bọn họ không cần xem mấy bộ phim thần tượng nữa, Cố Sanh Sanh xinh đẹp kiều diễm, Thẩm Vọng anh tuấn lạnh lùng, hai người ngày nào cũng dính vào nhau, ngọt đến nỗi cách xa chục mét cũng nhìn thấy được sự hường phấn. Phim thần tượng nào có diễn viên đẹp mắt cỡ đó chứ.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đã dịu hơn, Cố Sanh Sanh tắm xong xõa mái tóc ướt ngồi trên thảm đánh cờ với Thẩm Vọng.
Cờ đen trơn bóng như ngọc, hắt lên đầu ngón tay phiếm hồng của Cố Sanh Sanh trông thật vui mắt. Móng vuốt nhỏ lặng lẽ đổi vị trí của một quân cờ, lại bị Thẩm Vọng bắt tại trận.
Thẩm Vọng hạ một quân xuống, từ từ nhặt vài quân đen của Cố Sanh Sanh đi, cũng lấy luôn bánh hạnh nhân trong đĩa của Cố Sanh Sanh.
Hai người có hai đĩa bánh riêng biệt, đĩa của Cố Sanh Sanh đã trống không.
Cố Sanh Sanh thẹn quá nổi giận: “Ông nội nói anh theo ông học chơi cờ từ nhỏ, còn khen anh nức nở nữa. Không công bằng!”
“Thế chơi gì mới công bằng?”
Cố Sanh Sanh đảo mắt, gạt hết quân cờ sang một bên: “Cờ ca rô đi! Em đi trước!”
Thẩm Vọng cười khẽ.
Cờ ca rô dễ chơi, người đi trước có phần thắng rất lớn, Cố Sanh Sanh tràn đầy tự tin hạ cờ xuống.
…
10 phút sau.
Hạn mức ăn bánh hạnh nhân tháng sau của Cố Sanh Sanh cũng bị thua sạch.
Thẩm Vọng nhìn khuôn mặt sa sầm của Cố Sanh Sanh, tốt bụng nói có thể cho cô chơi lại.
Cố Sanh Sanh quả quyết từ chối: “Xem phim đi, phim đêm qua chưa xem hết nữa.”
Dù sao đĩa bánh kia của Thẩm Vọng kiểu gì cũng lọt vào bụng cô, Cố Sanh Sanh vẫn còn sáng suốt lắm.
Kịch bản phim có hơi nhàm chán, chủ yếu ghi điểm ở hình ảnh tinh xảo, ngoại hình diễn viên cũng rất hợp mắt.
Hai người không quá chú ý vào phim, từ khi Thẩm Vọng khôi phục thân thể quay lại công ty làm việc, cả hai hiếm khi có được khoảng thời gian rảnh rỗi cùng nhau. Chỉ im lặng quấn quýt chung một chỗ như thế này cũng là ngọt ngào lắm rồi.
Cố Sanh Sanh lười biếng lăn vào lòng Thẩm Vọng, luôn miệng bình luận trang phục của các nhân vật nữ, Thẩm Vọng giảng giải cho cô: “Đó là sườn xám.”
Cố Sanh Sanh liền nói: “Em cũng muốn mặc sườn xám, mua cho em đi.”
Thẩm Vọng nhìn cô gái mặc sườn xám trên màn hình, tưởng tượng đến lúc Cố Sanh Sanh mặc nó lên, hơi thở hơi chậm lại: “Bảo Chu Vị tìm thợ lấy kích thước may cho em.”
Nhắc đến quần áo mới, Cố Sanh Sanh lập tức vui vẻ lên, cô ríu rít miêu tả kiểu sườn xám mà mình thích, bao gồm cả chất vải và màu sắc, vừa nói vừa lén ăn cắp bánh hạnh nhân trong đĩa.
Thẩm Vọng không vạch trần cô, chỉ nhắc nhở một câu: “Đừng để vụn bánh rơi lên quần áo của anh, em biết hậu quả thế nào rồi đó.”
“Anh dám hù em!” Cố Sanh Sanh tức giận đập lên ngực Thẩm Vọng, không dấu vết phủi sạch vụn bánh trên đó.
Hai người bên này thảnh thơi, hoàn toàn không biết bên weibo đang ầm ĩ như thế nào.
Ảnh chụp cánh tay vô tình xuất hiện của Thẩm Vọng và video tiếng “meo” đã được chia sẻ khắp weibo.
Người đầu tiên đăng tải là một fan hâm mộ nhỏ của Vượng Tử không nghe lời, weibo chỉ có vài trăm người follow, đa phần để share tin tức từ các ngôi sao.
@Ăn nhiều rau xanh: Đến chết cũng không nghĩ mình sẽ bị một bàn tay quật ngã! Đính kèm video và ảnh chụp màn hình.
Camera của Cố Sanh Sanh rất nét, một cánh tay thon dài từ phía trái màn hình vươn ra, trên tay bưng một hũ đường.
Còn video thì được cắt ra từ livestream, tiếng nói trầm thấp mỹ miều thuộc về đàn ông trưởng thành, mang theo khí chất rất khó diễn tả, thế mà lại phun ra chữ “meo”, sự tương phản dữ dội tập kích xuyên tim.
Kết hợp với bàn tay thon thả điềm tĩnh, vừa nhìn là biết không phải người bình thường rồi.
Ăn nhiều rau xanh đăng xong thì chạy sang livestream liếm màn hình, đến khi quay lại liền bị lượng chia sẻ và bình luận dọa bật ngửa.
【Đây là ư! Mau nói tôi biết đi!!!】
【Trước khi mở video tôi đã đánh cược, không ngờ lại thất bại lớn như vậy.】
【Không ngờ có ngày tôi vì một bàn tay mà yêu một người.】
【Tiếng “meo” này, aaaaa chơi chết em đi.】
【Ớ, đây là chồng tôi mà, chủ blog nhất định phải nói cách thức liên hệ của anh ấy cho tôi nhé!!!】
Mấy ngàn lượt bình luận đầu đều tranh nhau hỏi chủ nhân của bàn tay, có phải cắt ra từ nào đó hay không.
Ăn nhiều rau xanh vội vàng đính chính: “Cái này lấy từ một blog tôi theo dõi, Vượng Tử không nghe lời vô tình lọt vào ống kính, hẳn là… mèo của chủ phòng.”
Trong đó cũng có vài bình luận hot làm chứng cho Vượng Tử không nghe lời:
【Tôi làm chứng nhé! Hôm nay chủ phòng livestream làm mứt trái cây, bỗng nhiên bàn tay này đưa đường cho cô ấy, không cẩn thận lọt vào khung hình hahaha.】
【Tôi cũng xem livestream nè! Còn meo nữa chứ, gϊếŧ chết tôi rồi huhuhu.】
【Tôi có bản “meo” đã qua edit, thù lao pm kín nhé.】
【Mua liền mua liền!】
Khi biết đây không phải là , cư dân mạng càng nhiệt tình hơn, có cả đại v chia sẻ, lượt chia sẻ của weibo nhanh chóng chạm đến con số 10 vạn.
Mọi người truyền tai nhau “Vượng Tử không nghe lời” là thiên kim tiểu thư thích chơi cổ phiếu, trong nhà có mấy vườn hoa, nấu cơm bằng nước giá ba chữ số.
Bởi vậy suy ra “Meo” tiên sinh hẳn là rất đặc biệt.
Có mấy cư dân mạng bị Holmes nhập, từ nút tay áo bằng sapphire, suy đến sơ mi được đặt may riêng với chất liệu đắt đỏ, từ đó suy ra giá trị phi phàm của anh, cách lớp vải cũng có thể nhìn ra đường cong cơ bắp cánh tay hoàn mỹ.
Thậm chỉ thông qua độ dài ngón tay và đủ các chi tiết cho ra phán đoán rất chuyên nghiệp: anh chàng này rất cao.
Cả đám lại ồn ào lên.
Tóm tắt bằng một chữ: Đỉnh!
Đến cả Tịch Tuyết Nhi cũng phải chia sẻ vào group chat của chị em Tranh Ninh: “Tớ có thể! Tớ lại có thể rồi!”
An Hà: “Tớ cũng có thể! Tiếng “meo” này đáng yêu chết tớ rồi, giọng trầm thấp như thế này mà meo một cái, đúng là một sự tương phản ngốc nghếch mà.”
Tịch Tuyết Nhi: “Ngốc, cậu dám nói ngốc hả?”
Cố Sanh Sanh: “…”
Tịch Tuyết Nhi: “Sanh Sanh có chồng rồi, không được nhìn nữa.”
Cố Sanh Sanh: “Các cậu cũng không được nhìn!!! *Mèo nhỏ gào thét.jpg*”
Tịch Tuyết Nhi: “Cậu là kẻ no trai không biết đến người thiếu trai. Còn cấm tớ thèm body đàn ông nữa?”
Nói xong, Tịch Tuyết Nhi gửi một tấm ảnh chụp màn hình đến, cùng An Hà hò hét inh ỏi.
Cố Sanh Sanh trợn mắt nhìn màn hình, tức đến nỗi thở phì phò. Thẩm Vọng đang chú tâm xem phim, đột nhiên cảm giác trong lòng có cái máy kéo nhỏ.
Cúi đầu thì thấy khắp mặt Cố Sanh Sanh toàn là phẫn nộ.
Thẩm Vọng vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói: “Bộ này kết thúc không hay, chúng ta đổi phim hài đi.”
Cố Sanh Sanh hậm hực bắt lấy tay Thẩm Vọng, quan sát tỉ mỉ một phen.
Thẩm Vọng: “Hửm?”
Đúng… đúng là đẹp thật. Cố Sanh Sanh vô thức sờ lên cánh tay thon dài rắn chắc của anh.
Đám cư dân mạng kia làm sao biết được Thẩm Vọng không chỉ có tay đẹp, mà cả cơ bụng cũng đẹp, cơ ngực càng miễn bàn, phía sau còn có rãnh lưng căng tràn, lúc tắm rửa bọt nước men dọc theo da thịt bóng bẩy, cuốn hút gần chết.
Nghĩ đoạn, Cố Sanh Sanh đột nhiên đắc ý, cọ mặt vào ngực Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng của Sanh Sanh.”
Thẩm Vọng đáp lại rất mãnh liệt.
Mãi cho đến tối, Cố Sanh Sanh tỉnh lại, Thẩm Vọng đã không còn ở đây.
Chị Lý mang một khay bữa tối vào phòng, nhưng không dám nhìn thẳng về phía giường ngủ. Hôm nay người làm phụ trách dọn dẹp truyền tin lại, bảo tiên sinh và phu nhân tắm chung, không lẽ nước tràn ra phòng ngủ nữa sao?
Chị Lý đặt đồ ăn xuống, lúc quay người lại, Cố Sanh Sanh yếu ớt ngồi dậy, đang dụi dụi hai mắt.
Chị Lý nói: “Phu nhân, tiên sinh đang bàn công việc trong thư phòng với trợ lý. Cô ăn chút gì đó trước đi ạ.”
Cố Sanh Sanh rầm rì: “Lại tăng ca, thế mà nói hôm nay ở với người ta.”
Chị Lý cười: “Trước kia tiên sinh bận lắm, bận đến nỗi không về nhà được luôn đó. Tiên sinh rất thương phu nhân mà.”
Cố Sanh Sanh biết Thẩm Vọng bộn bề công việc, có thể dành ra một ngày chơi với cô đã là khó lắm rồi. Nghe chị Lý nói xong, khuôn mặt nhỏ liền lộ ra ý cười, chợt cô hỏi: “Trong nhà có kim chỉ không chị?”
Chị Lý: “Dạ?”
Quần áo của Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đều là hàng đặt may riêng, đồ nhiều đến nỗi mặc không hết, còn cần may vá làm gì nữa, tất nhiên cũng không chuẩn bị kim chỉ khâu. Chị Lý phải đến phòng người làm tìm mới đào ra được một bộ.
“Rách chỗ nào thế phu nhân? Để tôi làm cho, cô đừng để bị thương, tiên sinh sẽ trách tội đó.”
Cố Sanh Sanh nói: “Chị đừng quan tâm, có tôi đây rồi. Ra ngoài mau mau.”
Chị Lý đành phải đi ra.
Cố Sanh Sanh lấy chỉ màu xanh đậm xỏ vào lỗ kim, bắt đầu bận rộn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Thẩm Vọng về phòng thời gian đã khá trễ, sợ Cố Sanh Sanh giận dỗi còn đặc biệt mang cho cô một miếng bánh kem nhỏ.
Anh đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, ánh đèn trong phòng sáng trưng, Cố Sanh Sanh ngồi trên giường đưa lưng về cửa ra vào, không biết đang làm chuyện gì: “Chưa ngủ à?”
“Ơ? Sao anh lại về rồi!” Cố Sanh Sanh hốt hoảng giấu quần áo trong tay đi.
Thẩm Vọng liếc mắt qua thứ đồ giấu sau lưng Cố Sanh Sanh, là áo sơ mi của anh. Thẩm Vọng đẩy xe lăn đến gần, thuận miệng nói: “Lại ngửi đồ của anh sao?”
Má Cố Sanh Sanh lập tức đỏ lên: “Ai thèm chứ! Anh bớt tự luyến lại đi.”
Thẩm Vọng cười một tiếng: “Em không thế ư?”
Lông tơ trên người Cố Sanh Sanh nổ tung: “Chỉ có hai lần đó thôi, anh còn định cười em đến khi nào!”
Dạo này Thẩm Vọng thường xuyên vắng nhà, Cố Sanh Sanh hút không được nhiều viêm dương khí, bèn ngửi tạm quần áo của Thẩm Vọng, nào ngờ bị anh bắt quả tang, cứ lôi chuyện này ra chọc cô mãi.
Thẩm Vọng thấy Cố Sanh Sanh xù lông thì duỗi tay lấy đồ sau lưng cô ra.
Cố Sanh Sanh vội cướp lại: “Trả em! Chưa làm xong mà, anh không được nhìn!”
Thẩm Vọng đã trải thẳng đồ, một chiếc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ thoang thoảng mùi nước giặt, sau tên thêu tay trên cổ áo nhiều thêm ba chữ: “Của Sanh Sanh.”
Mới thêu được một nửa.
Thẩm Vọng nhìn ba chữ này, đầu ngón tay chạm nhẹ lên, cảm xúc thật bay bổng.
Cố Sanh Sanh trông yếu đuối thế nhưng tài năng thêu thùa rất được.
Sợi chỉ màu xanh đậm thêu rất chắc chắn, chữ viết có chút mũm mĩm, xiêu xiêu vẹo vẹo dính lại một chỗ, thẳng thừng tuyên bố quyền sở hữu thuộc về Cố Sanh Sanh.
Mặc dù kế hoạch đã bị Thẩm Vọng phát hiện, Cố Sanh Sanh cũng không mắc cỡ, cô quỳ thẳng lên nhìn Thẩm Vọng từ trên cao: “Vốn muốn cho anh một bất ngờ nhỏ.”
Thẩm Vọng nở nụ cười, như gợn sóng dần dần lan rộng ra, anh ôm eo Cố Sanh Sanh, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh thích lắm, em mau thêu hết đi.”
Cố Sanh Sanh rụt rè hất cằm lên, vui vẻ đến cong cả mắt: “Để xem em có hứng không đã.”
Thẩm Vọng kéo tay Cố Sanh Sanh hôn lấy hôn để, dư vị chanh lúc trưa vẫn chưa tan hết. Sau đó anh an tĩnh ngồi cạnh Cố Sanh Sanh xem cô thêu hết chữ cuối cùng.
Tài thêu thùa của Cố Sanh Sanh chắc chắc không sánh bằng khả năng bếp núc, nhưng cô làm rất chăm chú, cố gắng thêu tên mình thật đẹp. Rồi cô giũ ra thưởng thức trong chốc lát, còn tự phê bình bản thân: “Có hơi thụt lùi rồi, chờ em tập chút nữa, sau này thêu cho anh một con mèo.”
Thẩm Vọng uyển chuyển từ chối đề nghị này.
Cố Sanh Sanh không vui, mắng Thẩm Vọng là con mèo thối, giây sau liền bị anh đè xuống chăn nhào nặn đến kêu meo meo lên, phải hứa thêu tên lên tất cả áo sơ mi của Thẩm Vọng thì anh mới bỏ qua.
Mấy ngày nay Cố Sanh Sanh không mở livestream, chỉ cần vừa online là lại có người pm đến hỏi thăm bàn tay kia là của ai.
Chuyện hot trên weibo nhiều vô số kể, cư dân mạng nhanh chóng tìm được dưa mới, liền giải tán đi. Đôi khi weibo đó bị chia sẻ lại, lúc Cố Sanh Sanh đến công ty của Thẩm Vọng cũng sẽ nghe nhân viên nữ bàn tán về chuyện này.
Cố Sanh Sanh trêu chọc anh: “Nhiều người thèm khát cơ thể anh quá nhỉ.”
Thẩm Vọng phớt lờ đi, anh không hay lên mạng, càng không quan tâm về đánh giá của kẻ khác. Huống hồ việc trong công ty chất đống như núi, anh một lòng tập trung làm việc, chỉ muốn tan làm thật sớm để được ở cùng Cố Sanh Sanh.
Có người gõ cửa phòng, Cố Sanh Sanh lên tiếng: “Vào đi.”
Khúc Mi đẩy cửa vào, thấy trong văn phòng chỉ có Cố Sanh Sanh liền thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn dâng đồ vật trong tay lên: “Phu nhân, đây là bản thiết kế sườn xám của cô, mời cô xem qua kiểu dáng một lượt ạ.”
Cố Sanh Sanh lười biếng nhận lấy, trên cánh môi hồng hào còn dính chút nước dâu, trông hết sức kiều diễm.
Khúc Mi nhìn Cố Sanh Sanh lâu thêm một chút, cưỡng ép bản thân không được hỏi cô dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, chỉ tập trung ghi lại ý kiến để đưa cho thợ sửa chữa.
Cố Sanh Sanh trả thiết kế cho Khúc Mi, cô nhận lấy rồi vội vã ra ngoài.
Cố Sanh Sanh bỗng gọi cô lại: “Gần đây cô vất vả lắm sao?”
Chuông cảnh báo của Khúc Mi reo lên: “Không… không vất vả ạ, công việc là chức trách của tôi.”
Bây giờ Khúc Mi không còn ở bên cạnh Thẩm Vọng, toàn phải chạy nghiệp vụ bên ngoài, mặc dù có Chu Vị và Lý Cạnh hỗ trợ nhưng cũng ăn không ít khổ, lúc đó cô mới nhận ra bản thân trong quá khứ đã sai lầm như thế nào.
Đàn ông là cái thá gì chứ? Có quan trọng bằng công việc và tiền bạc không?
Bây giờ Khúc Mi trước mặt Cố Sanh Sanh hết sức tận tâm, tuyệt đối không dám tiếp cận đến Thẩm Vọng nữa. Sao tự dưng Cố Sanh Sanh lại hỏi mình vấn đề này? Mình lại làm sai chỗ nào nữa ư?
Cố Sanh Sanh hỏi tiếp: “Cô chạy bên ngoài không mệt hả?”
Khúc Mi chỉ hận không thể dập đầu xuống đất, thề với trời cao cô tuyệt đối không mệt, cộng thêm phát biểu một bài diễn thuyết để bày tỏ lòng cảm kích và yêu quý của mình.
Cố Sanh Sanh mở to mắt, cô cực kỳ tán thành với thái độ tích cực làm việc này của Khúc Mi, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Khúc Mi nhanh chân rời khỏi văn phòng, lúc này mới nhận ra bản thân sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Cố Sanh Sanh vẫn chưa yên tâm lắm, cô hỏi Chu Vị: “Khúc Mi nói không mệt, không muốn đổi vị trí công tác. Hiện tại cô ấy chỉ một lòng nghĩ đến công việc.”
Chu Vị: “… Thế ạ, phiền phu nhân quá.”
“Không phiền không phiền.” Cố Sanh Sanh khoát tay, đột nhiên cô hỏi anh: “Lý Cạnh có bạn gái chưa?”
Tài liệu trong tay Chu Vị rơi ra.
Cố Sanh Sanh lại nói: “Tôi hỏi giùm một người bạn.”
Chu Vị vô thức gắn thêm một câu: Người bạn là cô phải không?
Anh mới để Lý Cạnh thay mình có hai ngày thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!!! Nháy mắt, trong đầu Chu Vị nhảy ra vô vàn suy nghĩ, thậm chí còn thầm thắp cho Lý Cạnh ba nén nhang.
Cuối cùng, Chu Vị đành phải nói bóng nói gió Lý Cạnh, ám chỉ anh có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, một tuần thay bạn gái một lần, chuyên môn lừa gạt các thiếu nữ ngây thơ, bảo Cố Sanh Sanh chuyển lời cho bạn cô phải tránh xa người này ra.
Cố Sanh Sanh nghe xong xanh cả mặt: “Biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Sau đó mở điện thoại, giọng điệu rất nghiêm trọng: “Tuyết Nhi, có tin xấu phải báo cho cậu biết, cố gắng sống sót nhé…”
Đến chiều, Lý Cạnh gõ cửa tiến vào báo cáo công việc và lịch trình đi công tác cho Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng thanh lãnh kiêu ngạo ngồi thẳng, Cố Sanh Sanh tựa vào vai Thẩm Vọng bấm điện thoại, bộ dạng lười nhác uể oải vô cùng. Khung cảnh này buộc Lý Cạnh phải suy nghĩ khác đi, có vẻ người trong lòng boss nhà mình không phải là mỹ nhân, mà là một con mèo kiểng thì đúng hơn.
Lý Cạnh báo cáo công việc xong, đưa Cố Sanh Sanh một ly nước uống: “Cao ốc Vân Hạc mới mở quán cà phê, rất nổi tiếng với món cà phê mashmellow nóng.”
Cố Sanh Sanh hít thử, thấy mùi thơm đậm đà liền nổi hứng thú lên: “Cảm ơn nhé.”
Lý Cạnh khiêm tốn cười đáp lễ, tiếp theo báo với Cố Sanh Sanh chuyện khác: “Thủ tục chuyển viện cho ba của An tiểu thư đã sắp xếp xong xuôi.”
Bệnh tình ba An Hà đã có khởi sắc, nhưng công việc của An Hà rất bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc được. Thành phố A có một bệnh viện chuyên về phục hồi chức năng cho người thực vật, trình độ rất cao, có điều không có quan hệ chắc chắn sẽ không đăng kí được. Cố Sanh Sanh có lòng giúp cô, nên đề nghị với Thẩm Vọng, không ngờ nhanh như thế đã sắp xếp thỏa đáng.
Cố Sanh Sanh cười: “Lần này An Hà yên tâm được rồi.”
Cách trực tiếp và hiệu quả nhất để lấy lòng Thẩm Vọng chính là làm Cố Sanh Sanh vui vẻ.
Thẩm Vọng thản nhiên nói: “Lần này đi công tác, cậu đi với tôi.”
Lý Cạnh sững sờ: “Nhưng lần nào tiên sinh đi công tác cũng là Chu Vị đi theo…”
Thẩm Vọng: “Cậu không muốn đi?”
Lý Cạnh quả quyết: “Tất nhiên muốn ạ! Cảm ơn tiên sinh đã coi trọng, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cẩn thận.”
Chờ Lý Cạnh đi khuất, Cố Sanh Sanh bỗng nhiên nói: “Không được đưa cậu ta đi công tác.”
Thẩm Vọng: “Hả?”
Cố Sanh Sanh quay mặt đối diện với Thẩm Vọng, lặp lại: “Anh đừng đưa cậu ta đi công tác nhé.”
Bình thường Cố Sanh Sanh rất dễ tính, chẳng bao giờ can thiệp vào công việc của Thẩm Vọng, hôm nay thái độ lại có phần khác thường.
Thẩm Vọng hỏi: “Cậu ấy chọc em giận sao?”
“Không có.” Cố Sanh Sanh lắc đầu, “Chỉ là…”
Thẩm Vọng: “Chỉ là cái gì?”
Cố Sanh Sanh nói thầm: “Cậu ta… em sợ cậu ta dạy hư anh.”
Thẩm Vọng kinh ngạc: “Hửm?”
Cố Sanh Sanh đan tay thành cái loa nhỏ chĩa vào tai Thẩm Vọng, nói một mạch tin tức nghe được từ chỗ Chu Vị cho anh nghe. Bị hơi thở mềm mại của cô len lỏi vào tai, Thẩm Vọng dù có hơi phân tâm nhưng vẫn nghe được đầu đuôi câu chuyện.
Thẩm Vọng lấy ly cà phê nóng cắm ống hút đưa cho Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh hút trực tiếp trên tay anh, cà phê nóng hương vị đậm đặc, hai mắt cô lập tức phát sáng: “Cái này uống ngon quá.”
Ăn của người rồi thì phải giúp người ta, Cố Sanh Sanh đành thỏa hiệp: “Anh đưa Lý Cạnh đi công tác đi. Nhưng không được để cậu ấy dạy hư, cũng không được đi cùng cậu ấy đến mấy quán ăn đêm kỳ quặc!”
Thẩm Vọng bật cười: “Lý Cạnh không phải loại người như vậy, trong lòng anh biết rõ.”
Cố Sanh Sanh luôn tin tưởng Thẩm Vọng 100%, cô nói: “Đi một tuần mới về sao?”
Cố Sanh Sanh đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi, lần nào nghe xong khóe môi của Thẩm Vọng cũng cong lên rất sâu: “Đúng hạn về nhà, anh hứa với em.”
Cố Sanh Sanh yên tâm, tiếp tục uống cà phê.
Thẩm Vọng nhìn cô uống cà phê nóng, cánh môi hồng hào dính màu nâu đậm càng tăng thêm phần ngây thơ.
Đúng là tạo hóa thật thiên vị, cho cô một khuôn mặt xinh đẹp quá phận, sợ cô không biết tự vệ lại thưởng thêm tính cách yếu đuối đơn thuần như trẻ con, độc trùng không chích, mãnh thú không theo, chim muông không tranh giành, khiến cho người không kiềm được muốn giấu cô dưới đôi cánh, để yêu thương và nuông chiều bằng bất cứ mọi giá.
Thẩm Vọng lau vết cà phê trên môi Cố Sanh Sanh, rồi tiến sâu vào trong miệng cô. Đôi môi hồng hào non mềm quá mức, tựa như cánh hoa đào đầu tiên nở ra giữa mùa xuân.
Cố Sanh Sanh gạt tay anh ra, Thẩm Vọng thở hổn hển nói: “Một tuần không được hôn đó.”
Cố Sanh Sanh nháy mắt, động tác từ chối có chút chần chừ, ấp a ấp úng nói: “Thế… thế thì hôm nay hôn nhiều thêm một chút.”