Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Đại Lão


Lễ tết trôi qua, chớp mắt đã đến lập xuân. <Triều Ca> phát sóng 1 tuần 2 tập, không ngừng tạo hotsearch nóng trên mạng, tỉ lệ người xem ngồi vững vàng ở vị trí đầu bảng.

Trong tập hôm nay, Ngụy Vô Song vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Sở Minh Phù và sư huynh mới biết được Sở gia thu nhận mình chỉ để lừa gạt bí tịch gia truyền trong tay hắn, mà trong lòng Sở Minh Phù, Ngụy Vô Song chẳng có chút trọng lượng nào.

“Tên tiểu tử đó vừa ngốc nghếch vừa đần độn, ngày nào ta cũng phải tươi cười với hắn. Thật sự chịu hết nổi rồi!”

Tiếng nói trong trẻo ngọt ngào như mật ong chứa đầy sự chán ghét.

Ngụy Vô Song chấn kinh, không cẩn thận đạp gãy cành cây tạo ra tiếng động, bị Sở Minh Phù và sư huynh phát hiện, truy đuổi đến tận vách núi.

Lúc đầu Sở Minh Phù còn dùng lời nói hoa mỹ để dụ dỗ Ngụy Vô Song, nhưng hắn nào còn nghe lọt tai nữa, đỏ mắt hét lớn: “Cô là kẻ lừa đảo! Ta không trở về đâu!”

Sư huynh Sở Minh Phù sợ bị phụ thân chỉ trích nên dứt khoát quyết định, hoặc không làm, hoặc là làm cho trót, hắn muốn giết Ngụy Vô Song diệt khẩu, lại bị Ngụy Vô Song lỡ tay tước mất mạng sống.

Cầm thanh kiếm máu chảy nhỏ giọt trên tay, Ngụy Vô Song bước từng bước đến trước Sở Minh Phù: “Những lời cô nói với ta mấy ngày qua… có chỗ nào là thật không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Sở Minh Phù thoáng chốc trắng bệch, ánh mắt sợ sệt ngấn nước đảo liên tục, hai chân lui về phía sau: “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

Cậu thiếu niên với đôi mắt đỏ ngầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc gần trong gang tấc, khẩn khoản lên tiếng: “Nói đi, những lời cô nói với ta kia, không phải hoàn toàn gạt ta đúng không? Cô…”

Sở Minh Phù gắt gao dán mắt vào thanh kiếm đẫm máu trong tay hắn, hoảng sợ bước lui đến bên vách núi. Bỗng một chân bị trượt, khối tuyết lớn sụp đổ, cả người rơi xuống: “Á!”

Tà áo đỏ tung bay trong gió tuyết tựa con diều đứt dây.

“Cẩn thận!” Lòng mến mộ Sở Minh Phù lấn át tất cả, trong lúc nguy cấp Ngụy Vô Song đã nhoài ra cứu người theo bản năng.

Ngụy Vô Song ôm Sở Minh Phù, đâm kiếm vào vách đá giữ không cho hai người rơi xuống dưới.

Giữa vách núi cheo leo, gió lớn thổi phần phật, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Sở Minh Phù toàn là nước, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ sợ hãi thật khiến người ta thương hoa tiếc ngọc.

Cô thấp giọng nói: “Vô Song… ta xin lỗi.”

Vì một câu nói mà ánh mắt của Ngụy Vô Song lại bén lửa bừng bừng, giọng hắn run rẩy: “Phù tỷ…”

Tích tắc, Sở Minh Phù chưởng vào ngực Ngụy Vô Song, mượn lực bay lên vách núi.



Tình thế xoay chuyển như chong chóng, mặc dù đã biết trước kịch bản nhưng khán giả vẫn bị khiếp sợ.

Trong <Triều Ca>, việc Ngụy Vô Song bị đẩy xuống núi chính là bước ngoặt trọng đại, có ý nghĩa phá vỡ hình tượng thiếu niên ngây ngô khí phách Ngụy Vô Song, từ đây chính thức bước chân vào giang hồ gió tanh mưa máu.

Diễn xuất tự nhiên của Tạ Tử Khanh giúp anh nhận được rất nhiều lời khen, nhưng ở phần cuối tập này, diễn xuất của Cố Sanh Sanh có phần nhỉnh hơn.

Nhất là sau khi Ngụy Vô Song bị đẩy xuống, Sở Minh Phù nằm trên vách đá một lúc lâu mới từ từ thò người ra nhìn cảnh tượng phía dưới.

Vực sâu đen kịt, làm gì còn bóng dáng của cậu thiếu niên kia nữa?

Khuôn mặt diễm lệ của cô dường như có chút mê man và thẫn thờ, nước mắt ngưng đọng lại nhưng không chảy ra.

Một blogger thích chỉnh sửa video nào đó tung đoạn phim này lên, rất nhanh liền được nhiều đại v chia sẻ.

“Nhìn ánh mắt của Sở Minh Phù kìa, tôi còn tưởng cô ấy hồi tâm chuyển ý yêu Ngụy Vô Song cơ đấy.”

“Làm tôi sợ muốn chết, mỹ nhân ác độc!”

“Lúc sau cùng nhìn xuống vách núi, trong mắt của Sở Minh Phù có nước mắt đó nha! Có khi nào trong một khoảnh khắc đó cô ấy cảm thấy hối hận không?!”

“Đẹp xỉu đẹp xỉu, Ngụy Vô Song nguyện ý chết vì cô ấy cũng không có gì lạ. Đây mới là bạch nguyệt quang có giá trị nhan sắc nè!”

“Biết rõ cô ấy ác độc nhưng vẫn động lòng, phải làm sao đây… Nếu cô ấy có thể liếc tôi một lần, không cần đẩy, tôi đây tình nguyện nhảy.”

“Lầu trên lùi lại xếp hàng nào, tôi nhảy trước nhé!”

Lượt chia sẻ video nhanh chóng đạt đến trăm vạn, fan hâm mộ trên weibo của Cố Sanh Sanh cũng tăng lên.

Còn có fan CP cắt ghép video Sở Minh Phù và Ngụy Vô Song, hai người đều là những nhân vật có nhan sắc đứng đầu ngành giải trí, ghép thành một cặp khiến nhóm nhan khống cực kỳ thích thú, trong chốc lát, nhiều người không theo dõi <Triều Ca> cũng phải đắm chìm vào sắc đẹp của Cố Sanh Sanh.

Cư dân mạng hào hứng chờ đợi sự thể hiện tiếp theo của Sở Minh Phù, nhưng lại không nỡ xem — qua tuần sau vai Sở Minh Phù sẽ hạ màn, đến gần kết thúc mới có thể ra sân lại.

“Sở Minh Phù đẹp như vậy, mấy nhân vật nữ tiếp theo đều phải theo tiêu chuẩn này mà xét rồi.”

“Người khác không nói, nhưng vẻ ngoài của Ninh Ca và Sở Minh Phù có 3 phần giống nhau, đều là những tuyệt thế mỹ nhân. Ảnh hậu trường của Cố Vân Yên… hmmm…”

Cố Sanh Sanh triệt để nâng cao thước đo thẩm mỹ của khán giả, Cố Vân Yên lên sàn ngay phía sau hiển nhiên cảm nhận được áp lực.

Chuyện Cố Vân Yên làm trà xanh với xem truyện lậu trước kia vừa mới lắng xuống. Có điều bộ phim mới phát sóng gần đây của cô cũng có chút hot, ekip dồn hết sức lực nâng cô lên, cuối cùng cứu vớt được khá nhiều khán giả.

Nhóm fan hâm mộ của Cố Vân Yên không ngừng tuyên truyền trên weibo: “Mọi người yên tâm, đừng nóng, xin hãy chờ đón Ninh Ca Cố Vân Yên vào cuối tuần này.” Đính kèm ảnh hậu trường đã qua photoshop ánh sáng ngời ngời.

Cư dân mạng xem ảnh, tuy là không xinh bằng Cố Sanh Sanh nhưng vẫn có thể chờ đón được.

Song ekip của Cố Sanh Sanh bên này lại không có tác dụng gì mấy. Công ty giải trí Tranh Ninh vốn chẳng đặt kỳ vọng vào Cố Sanh Sanh, người đại diện của cô một lúc quản lý mười mấy người, thế mà lại không biết lợi dụng sức nóng lần này để đẩy cô lên.

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên bị bê lên hotsearch mấy lần, ngoại trừ nhiều thêm mấy chục vạn fan hâm mộ trên weibo cũng không được lời lãi gì.

Mà bản thân chính chủ lại chẳng có chút hứng thú với hotsearch gì đó, ngày xuân đẹp trời, Cố Sanh Sanh đeo khẩu trang mang canh đến công ty cho Thẩm Vọng.

Thời gian này Thẩm Vọng bận rất nhiều việc, thường xuyên đến công ty trước khi Cố Sanh Sanh thức giấc, mãi cho đến khi cô ngủ rồi mới về nhà.

Chị Lý trấn an cô: “Trước kia tiên sinh bận việc cũng thường ở lại công ty, mười ngày nửa tháng không về nhà.”

Mới đầu Cố Sanh Sanh còn cảm thấy rất tự do, liên tiếp ba ngày sau tỉnh dậy với cái gối ôm trong lòng lập tức không vui, ồn ào gọi điện than vãn với Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng, em đau bụng.”

“Em là đói bụng thì có, cho phép ăn thêm một miếng bánh kem.” Thẩm Vọng vạch trần trò khôn vặt của cô, “Ngoan, hôm nay anh hơi nhiều việc.”

Cố Sanh Sanh tức tối cắn bánh kem, như một chú mèo đang làm nũng lật ngửa bụng: “Nhưng em muốn nói chuyện với anh mà.”

Giọng Thẩm Vọng có phần ấm lên: “Dính người quá đi.”

Cửa phòng bị gõ, Khúc Mi đẩy cửa vào xin chỉ thị: “Tiên sinh, bảng báo cáo tài vụ của quý trước đây ạ.”

Thẩm Vọng chạm tay lên tai nghe, chần chừ trong chớp mắt.

Cố Sanh Sanh lầm bầm: “Anh phải làm việc sao? Vậy em cúp máy đây.”

Nhõng nhẽo quá. Thẩm Vọng thấp giọng nói: “Em ngoan một chút, đừng lên tiếng.”

Cố Sanh Sanh ra sức gật đầu “dạ” một tiếng, vui vẻ ôm gối nghe Thẩm Vọng bàn công việc.

Giọng Thẩm Vọng cực kỳ mê người, lúc làm việc tỏa ra sự quyết đoán mạnh mẽ xa lạ. Với tông giọng này, mặc dù những con số anh nói ra Cố Sanh Sanh chẳng hiểu gì, nhưng trái tim cô vẫn đập bịch bịch loạn nhịp.

Thẩm Vọng đúng là rất bận, có rất nhiều chuyện đang chờ anh quyết định. Lúc bàn xong, giọng Thẩm Vọng có hơi khàn đi.

Trời xuân độ ẩm thấp, Cố Sanh Sanh định nấu một nồi canh thanh nhiệt chờ Thẩm Vọng về nhà uống thì nghe đầu bên kia có giọng nữ truyền qua: “Tiên sinh, đây là trà quất hoa cúc, giúp thanh họng ạ.”

Thẩm Vọng không đáp lại, chỉ có âm thanh lạch cạch của chén sứ va chạm vào mặt bàn gỗ.

Chờ người ra ngoài hết rồi, Thẩm Vọng nghỉ một chút rồi chạm tai nghe trên tai: “Sanh Sanh?”

Không ai trả lời.

Cố Sanh Sanh nào có chịu ngồi yên, lúc Thẩm Vọng họp luôn nghe thấy tiếng cô đi tới đi lui, hoặc là sột soạt ăn gì đó, giờ phút này lại yên tĩnh bất thường.

Thẩm Vọng dỗ vài câu, lấy điện thoại ra xem thử thì phát hiện đã bị cúp máy từ khi nào.

Thẩm Vọng gọi lại cho Cố Sanh Sanh nhưng không có ai bắt máy. Anh nhíu mày, gọi về trong nhà, nghe người làm nói Cố Sanh Sanh đang nấu canh trong bếp liền yên tâm, nghĩ chắc là cô chán quá nên ngắt máy.

Chu Vị gõ cửa: “Tiên sinh.”

Thẩm Vọng giãn mày: “Vào đi.”

Chu Vị đưa văn kiện cho Thẩm Vọng ký tên, sau đó lấy thêm một xấp tư liệu ra: “Tiên sinh, đây là nội dung lần trước anh muốn tôi sửa lại.”

Thẩm Vọng nhìn tập tài liệu dày cộm, bình tĩnh lật ra. Không hổ danh là trợ lý vàng, đến mục lục cũng làm rất kỹ lưỡng.

Thẩm Vọng lướt nhanh xuống dưới, cặp mắt phượng hơi nhếch lên: “Đây là cái gì?”

Chu Vị khiêm tốn nói: “Cái này dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của tôi, liên quan đến song… khụ khụ. Tuyệt đối không tìm thấy chỗ thứ hai làm được chi tiết như tôi đâu.”

Thẩm Vọng nhéo nhéo mi tâm, quăng chồng tài liệu đầy mờ ám kia ra: “Cậu rất hiểu những thứ này?”

“À…” Chu Vị trộm nhìn phản ứng của boss, dè dặt nói: “Chắc là… hiểu?”

Thẩm Vọng liếc anh.

Chu Vị: “Tôi hiểu ạ!”

Thẩm Vọng trầm mặc chốc lát, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.

Xem ra boss đã mắc kẹt ở vấn đề này rất lâu. Chu Vị nghĩ thầm.

“Song tu sẽ chết người sao?”

“Dạ?” Chu Vị nuốt một đống dấu chấm hỏi xuống, lập tức trả lời: “Chỉ cần không phải để thải bổ, bình thường song tu sẽ chỉ…”

Một mớ từ ngữ trần trụi.

Thẩm Vọng yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thắc mắc vài chỗ.

Cuối cùng, anh thấp giọng hỏi: “Cho nên, song tu sẽ không chết? Ngược lại có chỗ tốt?”

“Có thể nói như vậy.”

Chu Vị dốc hết kiến thức ăn học cả đời, nói đến khô họng. Anh lén lút nhìn sắc mặt của boss, thấy chân mày boss không còn dồn lại một chỗ nữa, khóe môi cong lên.

Chu Vị giật mình thon thót, người ta là nam thẳng, nam thẳng đó! “Tiên sinh, không còn gì nữa, tôi ra ngoài trước ạ.”

Thẩm Vọng gật đầu.

Chu Vị liền bước đến thu dọn tập tài liệu trên bàn.

Một chén trà được đẩy đến ngăn trước tập tài liệu.

Chu Vị nhìn Thẩm Vọng đầy mờ mịt.

Thẩm Vọng thản nhiên nói: “Tôi thấy cậu khô họng rồi, uống cho thanh giọng.”

Chu Vị được sủng mà sợ, hai tay bưng chén, ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn tiên sinh!”

“Ra ngoài đi.”

Chu Vị hoảng hốt mang chén trà ra ngoài.

Ngoài cửa có tiếng xôn xao, Chu Vị trong nháy mắt lấy lại vẻ nghiêm nghị, mặt mày cứng rắn nói: “Ồn ào cái gì? Bên ngoài phòng làm việc của ông chủ cũng dám làm ồn à?”

Chu Vị là trợ lý đứng đầu của Thẩm Vọng, người trong công ty đều phải kính nể anh: “Trợ lý Chu, cô gái này đến tìm tổng giám đốc, nhưng không có hẹn trước.”

Giọng nói dịu dàng chen vào: “Thẩm Vọng nói tôi muốn đến thì đến, không cần hẹn trước.”

Nữ thư ký tiếp tân liền mỉa mai: “Cô là vợ giám đốc à? Không đi tôi gọi bảo vệ đến đấy.”

Người bị chặn lại nghiêng đầu, Chu Vị tập trung nhìn thử, suýt chút nữa ném chén trà trong tay đi, anh vội vàng đi đến đuổi người: “Người này là… là khách quý của Thẩm tiên sinh! Ai cho cô cản cô ấy?!”

Đám người tản ra, Chu Vị lập tức biến thành kẻ hầu nhỏ, thấp giọng nói: “Phu nhân, sao cô lại đến đây thế?”

Cố Sanh Sanh giơ cái bình trong tay, đôi mắt sau khẩu trang trong veo sáng ngời: “Tôi đến đưa canh. Thẩm Vọng đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui