*Tuần trăng mật*
Cố Sanh Sanh cười cười nói nói vui vẻ trong phòng bệnh, dáng vẻ huyên náo hệt như mở tiệc trà cùng các chị em.
Cũng may nơi này là phòng bệnh đơn cao cấp, không thôi cái kiểu hớn ha hớn hở của các cô sẽ chọc tức đám người nhà bệnh nhân ở phòng bên mất thôi.
An Ba im lặng lắng nghe, nhìn con gái mình không rời.
Cơ thể ông tuy vẫn chưa được tốt lắm, nhưng lại không nỡ đi nghỉ.
Ông sợ lỡ như mình vừa nhắm mắt, con gái lại bị người ta kéo đi tiếp rượu nữa thì phải làm sao.
Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi cố ý đề cập đến hiện tại An Hà nổi tiếng bao nhiêu, giành được phim gì, còn mở video phỏng vấn và phim truyền hình cho ba An xem.
An Ba nhìn chằm chằm dáng vẻ hoàn mỹ của con gái cưng trên màn hình, cuối cùng trái tim cũng yên lại, mỉm cười ngủ thiếp đi.
Dỗ xong ba An ngủ, hội chị em Tranh Ninh cấp tốc chuyển địa điểm sang quán KTV.
Lý Cạnh phụ trách lái xe đưa đón, bên cạnh đó cũng gọi điện báo cho Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đã sớm biết Cố Sanh Sanh một khi được ra khỏi cửa là sẽ trở thành con ngựa mất cương, nên cũng không nói quá nhiều trong điện thoại, chỉ dặn dò Lý Cạnh để ý phu nhân, bắt buộc phải giữ an toàn cho cô.
Lý Cạnh tuân lệnh, đích thân đứng ra dẫn đầu các vệ sĩ canh giữ ở cửa phòng KTV.
Âm thanh trong phòng KTV rất to, ba cô gái gọi hai chai rượu, không khí náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay cảm xúc của An Hà tăng vọt, Tịch Tuyết Nhi càng điên cuồng hơn, hai người lôi kéo Cố Sanh Sanh vừa ca hát vừa nhảy múa, dẫm lên cả ghế nệm sa lon đắt đỏ.
Dù sao đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, không cần phải nghĩ đến chuyện bồi thường.
Nhưng thể lực của Cố Sanh Sanh không được tốt cho lắm, uống 2 ly rượu vang đỏ, cộng thêm âm nhạc hỗn loạn trong phòng làm cho hai tai bị ù, chưa đầy một lát sau đã ngồi phịch lên ghế.
An Hà cũng ngồi xuống cùng cô: “Không ổn rồi không ổn rồi, tớ phải nghỉ một chút…”
Tịch Tuyết Nhi vẫn còn phấn khởi, kéo tay Cố Sanh Sanh và An Hà: “Này các cậu! Đến uống rượu với tớ đi!”
Cố Sanh Sanh vùng vẫy: “Tớ hơi say rồi, tớ muốn về ngủ…”
Tịch Tuyết Nhi nắm chặt bả vai Cố Sanh Sanh, ánh mắt hết sức nham hiểm: “Sanh Sanh! Cậu có phải là chị em của tớ không?”
Cố Sanh Sanh chần chừ: “Hình như phải?”
Tịch Tuyết Nhi cắn răng: “Vậy thì giúp chị em một chuyện!”
…
Hành lang sâu hun hút trong KTV kẻ đến người đi, người đàn ông tinh anh mặc bộ trang phục nghiêm túc đứng đó trông thật nổi bật.
Anh đứng giữa hàng vệ sĩ áo đen, tay cầm ipad tập trung xử lý công việc.
Đằng sau cánh cửa không ngừng truyền ra tiếng hát cao vút và tiếng cười nhộn nhịp, nếu bị quay đưa lên Weibo, chắc chắn sẽ khiến cho ba nữ diễn viên đình đám này tèo ngay tại chỗ cho mà xem.
Ngay lúc Lý Cạnh vừa phân tâm, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Một cơ thể nồng nặc mùi rượu nhào thẳng đến anh.
Lý Cạnh vẫn chưa kịp thấy rõ chuyện gì đang xảy ra nên nhanh nhẹn tránh sang một bên.
Cô gái ngã nhào xuống đất, hét lớn một tiếng.
Sau đó Cố Sanh Sanh và An Hà cùng lao ra và kêu lên: “Tuyết Nhi!”
Tịch Tuyết Nhi té trên mặt đất không hề lên tiếng, Cố Sanh Sanh vừa kêu gào thảm thương, vừa ôm mặt Tịch Tuyết Nhi nói: “Tuyết Nhi! Cậu không sao chứ Tuyết Nhi?”
Tịch Tuyết Nhi bị đau, lại còn mất mặt, nhưng vẫn cố kiên trì phối hợp, cô từ từ nhắm mắt, vung loạn hai tay lên: “Đừng kéo tớ, tớ muốn hát tiếp!”
Cố Sanh Sanh đau lòng nói: “Không được! Cậu uống nhiều quá rồi, uống nữa ngất ra đó là bọn tớ mặc kệ luôn đấy! Mau tỉnh lại đi!”
Lý Cạnh mượn ánh đèn trong hành lang, thu hết bộ dạng nhỏ bé run rẩy cùng bàn tay nắm chặt của Tịch Tuyết Nhi vào trong lòng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, khoanh tay đứng nhìn.
Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi cùng nhau diễn kịch nửa ngày, nước bọt trong miệng đều sắp khô cả rồi, Lý Cạnh lại chẳng có chút phản ứng nào.
Cố Sanh Sanh mệt bở hơi tai, đang muốn tìm biện pháp nào đó, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Tiếng nói lạnh lùng của Thẩm Vọng lúc này tựa như tiếng từ trời: “Ra cổng, anh đến đón em.”
“Thẩm Vọng đến đón tớ rồi!” Cố Sanh Sanh đẩy Tịch Tuyết Nhi vào ngực Lý Cạnh, trong mắt cô bây giờ chỉ có một mình Thẩm Vọng: “Bái bai!”
An Hà cũng vội vàng chạy theo: “Sanh Sanh, chờ tớ với!”
“Phu nhân!” Lý Cạnh bị Tịch Tuyết Nhi ôm chặt cổ, hai tay không biết phải đặt ở chỗ nào, đành quay đầu nhìn An Hà cầu cứu.
“Trợ lý Lý, tôi phải quay về phim trường rồi, Tuyết Nhi giao cho anh nhé!” An Hà co chân bỏ chạy, “Sanh Sanh chờ tớ một chút!”
Lý Cạnh lộ ra vẻ luống cuống chưa từng thấy ở anh trước đó: “Phu nhân! An tiểu thư!”
…
Cố Sanh Sanh vừa lên xe đã lập tức chui vào lòng Thẩm Vọng, đá bay cả laptop trên đùi anh.
“Sao lại đến đón em thế?”
Cố Sanh Sanh cười cực kỳ ngọt ngào, trong hơi thở có mùi rượu nhàn nhạt.
Thẩm Vọng nhíu mày, nắm cằm Cố Sanh Sanh xem xét một vòng, chỉ thấy hai má cô hơi phiếm hồng, cặp mắt tròn xoe lấp lánh nước: “Em uống rượu?”
“Chỉ một chút xíu thôi à.” Cố Sanh Sanh chụm ngón cái và ngón trỏ lại minh họa, “Ba An Hà tỉnh rồi, chuyện vui lớn như vậy phải uống mừng một chút, anh không được tức giận đâu nhé.”
“Anh không có giận em.” Thẩm Vọng gật đầu, vuốt ve mặt Cố Sanh Sanh: “Là Lý Cạnh không chăm sóc em tốt.”
Nói xong, Thẩm Vọng mới phát hiện ra Lý Cạnh không đi theo cô: “Lý Cạnh đâu?”
“Em bảo cậu ấy đưa Tuyết Nhi về rồi.” Cố Sanh Sanh lắc lắc ngón tay, cười hì hì nói: “Hôm nay Tuyết Nhi uống nhiều lắm, là cơ hội tốt để bắt Lý Cạnh!”
Cố Sanh Sanh nói một cách thần thần bí bí, Thẩm Vọng không quan tâm trợ lý nhà mình sẽ bị “bắt” như thế nào, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ Cố Sanh Sanh tự cho là mình gian xảo rất đáng yêu, môi cô đỏ mọng, giống như nụ hoa hồng mới nở.
Muốn hôn quá đi mất.
Thẩm Vọng nắm cằm Cố Sanh Sanh, ngậm lấy cánh môi mềm mại kia, hương vị của rượu trái cây phút chốc trở nên ngọt ngào hẳn.
Nhưng Thẩm Vọng không thể hôn được lâu, Cố Sanh Sanh nghiêng đầu tránh sang một bên: “Khó chịu quá…”
Cố Sanh Sanh không thắng được sức mạnh của rượu, hai má cô đều nóng rực, còn cọ qua cọ lại lên áo sơ mi phẳng phiu của Thẩm Vọng, hưởng thụ mùi hương lạnh lùng đặc biệt, lầm bầm phàn nàn.
Thẩm Vọng nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trần của Cố Sanh Sanh để cô dễ chịu hơn một chút.
Anh mở chai sữa bò Vượng Tử đưa cho Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh được vuốt lông, lười biếng nằm trong lòng Thẩm Vọng uống sữa, lúc này mới nhớ ra mình chưa hỏi đến vấn đề này: “Chúng ta đi đâu thế?”
Thẩm Vọng: “Đi công tác.”
Cố Sanh Sanh lập tức không còn hứng thú nữa.
Thẩm Vọng cười nhẹ, bổ sung thêm: “Anh làm xong việc có một ngày rưỡi để nghỉ ngơi, có thể cùng em đi tắm biển.
Chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật đâu đó.”
Cố Sanh Sanh nghe thế liền vui vẻ lên, nói lơ mơ: “Phải về nhà lấy hành lý hả?”
Thẩm Vọng xoa tóc cô, tiếng nói trầm ấm phát ra một cách nghiêm túc: “Mang theo em là đủ rồi.”
Có lý.
Cố Sanh Sanh nắm chặt vạt áo của Thẩm Vọng, yên tâm nghiêng đầu đi ngủ.
Khi tỉnh lại thì đã về đến phòng khách sạn.
Phòng ngủ trang trí theo phong cách Miami, đầu giường có huân hương, phía xa xa còn có tiếng sóng biển dội đến.
Cố Sanh Sanh bước chân trần ra ngoài.
Phòng khách sạn cao cấp đều có bếp riêng, người đàn ông lạnh lùng cao quý đứng trước bàn bếp, đang chiên bò bít tết bằng chảo.
Áo khoác vest đã được cởi ra, hiện tại anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, tay áo vén lên cao, sắc mặt lãnh đạm chuyên tâm chẳng giống như đang nấu ăn mà giống như đang tỉ mỉ làm thí nghiệm hơn.
Anh nhấc mắt lên, phát hiện Cố Sanh Sanh đang đứng ngốc ra.
Thẩm Vọng: “Đói bụng rồi à? Sắp nấu xong rồi đây.”
“Lúc nãy không đói.” Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn đi qua, dính bên cạnh Thẩm Vọng, “Ngửi thấy mùi thơm mới thấy đói.
Lần đầu tiên thấy anh xuống bếp đó nha, trước giờ em không biết anh biết nấu ăn luôn đó.”
Thẩm Vọng tập trung canh lửa: “Lúc đi du học có học qua.”
Cố Sanh Sanh rất muốn hiểu thêm một chút về quá khứ của Thẩm Vọng, cô tò mò hỏi tiếp: “Ở nước ngoài anh không có giúp việc hay đầu bếp sao? Sao phải đích thân nấu ăn thế?”
“Em tưởng anh là đại gia à?” Thẩm Vọng bị Cố Sanh Sanh chọc cười, khóe môi có chút cong lên: “Hồi vừa xuất ngoại đi học, anh với ông nội chiến tranh lạnh, không hề có một đồng tiền nào trong người, cho nên anh phải viết code và làm thêm để kiếm sống, sống ở nơi loạn lạc nhất.
Có khoảng thời gian khó khăn đến nỗi anh phải đến siêu thị người Hoa để mua nguyên liệu về nấu cơm.”
Từ trước đến giờ Thẩm Vọng luôn kiệm lời, thế mà đối với Cố Sanh Sanh anh lại không hề giữ lại chút nào.
Nghe anh kể lại chuyện xưa, tim Cố Sanh Sanh đau như bị ai bóp nghẹt, cô rưng rưng nước mắt nói: “Khi đó anh đã chịu bao nhiêu đắng cay thế?”
Thẩm Vọng: “3 tháng sau, code anh viết được người ta mua lại.
Anh chuyển đến nhà trọ cao cấp trong trường, còn mua được xe thể thao.”
Cố Sanh Sanh thu lại nước mắt: “Làm phiền rồi.”
Thẩm Vọng nhếch môi, sự thật tất nhiên không hề dễ dàng như thế.
Trước khi bán được code, tình cảnh của Thẩm Vọng thật sự rất khó khăn, cộng thêm gặp vấn đề về hộ chiếu nên chẳng có chỗ đứng đắn nào dám tuyển anh, chỉ có một quán bar thấy ngoại hình của anh xuất sắc, nên mới nhận anh vào làm nhân viên phục.
Chỗ đó vàng thau lẫn lộn, một cậu trai trẻ như Thẩm Vọng quả thực là miếng mồi ngon cho đám thanh niên thác loạn người nước ngoài.
Anh đã phải trải qua vô số trận đánh nhau, sức chiến đấu nhờ đó mà tăng lên liên tục.
Về sau bị người ta trả thù, chặn trong hẻm cho một nhát dao, còn truyền đến cả tai của ông cụ Thẩm.
Mấy thứ này không cần nói cho Cố Sanh Sanh biết.
Thẩm Vọng nhất thời bị phân tâm, bò bít tết trên chảo bắt đầu bốc ra mùi khét.
Thẩm Vọng trở miếng thịt sang mặt kia.
Cố Sanh Sanh: “Cháy hết rồi!”
Thẩm Vọng căng mặt: “Thế thì em đừng ăn.”
“Ai nói không muốn ăn! Đây là bít tết Thẩm Vọng làm cho em chứ bộ! Thơm quá đi! Thẩm Vọng vừa cao vừa đẹp trai, biết kiếm tiền, còn biết nấu cơm nữa, có thứ gì mà Thẩm Vọng không làm được không? Thẩm Vượng Tử chính là báu vật của thế giới!”
Cố Sanh Sanh cười hì hì nhún nhảy nịnh nọt Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng cố đèn nén nụ cười trên mặt lại: “Sắp xong rồi.
Em lên sân thượng trước đi.”
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn đi lên sân thượng trước.
Gió đêm chầm chậm thổi trên sân thượng rộng rãi, ngay khi tia sáng cuối cùng vụt tắt, những ngôi sao lấp lánh lập tức phát sáng, như những viên kim cương rải rác trên tấm vải nhung màu đen.
Resort mà hai người ở có các hàng cây cọ và bãi biển tư nhân rộng lớn, đứng trên sân thượng có thể nhìn ra biển, lúc này đèn đóm khắp nơi đều đã được bật, cây cọ xanh mướt mát mẻ tỏ ra bóng râm hắt xuống mặt đất.
Chiếc bàn nhỏ trên sân thượng đã được trải khăn màu trắng, rượu vang ngâm sẵn trong xô đá, còn có vài cây nến nhỏ nhắn hết sức đáng yêu.
Thẩm Vọng bưng bít tết đi lên, nhắc nhở Cố Sanh Sanh: “Cẩn thận bị bỏng.”
Cố Sanh Sanh giúp anh bày dao nĩa, ngượng ngùng nói: “Lãng mạn quá đi, anh yêu à, cảm ơn anh đã chuẩn bị bữa tối lãng mạn này cho em.”
Thẩm Vọng đặt đĩa thịt bò xuống, lạnh lùng đáp lại cô: “Không nên cho đất ăn tối nhé.”
Cố Sanh Sanh không để ý đến lời nói gây mất hứng của anh, cô vui vẻ đốt nến, ánh nến chập chờn, có bít tết bên dưới lập tức sang trọng lên mấy phần.
Thẩm Vọng kéo ghế cho Cố Sanh Sanh: “Mời ngồi.”
Cố Sanh Sanh thanh lịch nhấc váy ngồi xuống, Thẩm Vọng đang định sang phía đối diện thì bị cô giữ lại: “Anh ngồi cạnh em đi.”
“Bám người.” Thẩm Vọng mắng yêu cô, cuối cùng vẫn chọn ngồi xuống bên cạnh Cố Sanh Sanh.
Ban đêm thật yên tĩnh.
Tiếng sóng biển rì rào, gió nam hòa quyện với hương thơm nồng nàn của hoa ngọc lan trắng.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng vai kề vai, thỉnh thoảng khuỷu tay hai người sẽ chạm vào nhau, tuy ngắn nhưng cũng đủ tạo ra những rung động khác biệt.
Cố Sanh Sanh nôn nóng cầm nĩa lên: “Thịt bò thơm quá! Em phải nếm thử tay nghề của Thẩm Vọng mới được.”
Thịt bò Angus thượng hạng tỏa ra mùi thơm đậm đà, một mặt hơi cháy xém, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự nghiệp ăn uống của Cố Sanh Sanh.
Cô cắt một miếng thịt, bỏ vào miệng trước ánh mắt thận trọng chờ mong của Thẩm Vọng.
Dáng vẻ nhai đồ ăn của Cố Sanh Sanh cực kỳ đáng yêu, hai bên má phồng lên trông y hệt như một con sóc.
Tốc độ nhai của cô bỗng chậm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ trầm tư.
Thẩm Vọng nhích lại gần cô, ân cần hỏi: “Hương vị thế nào?”
“Rất…” Cố Sanh Sanh nuốt thịt xuống, nở một nụ cười rạng rỡ: “Rất ngon!”
Thẩm Vọng có chút đắc ý, anh cầm dao nĩa lên, chuẩn bị nếm thử thành quả của mình.
Cố Sanh Sanh lập tức thả nĩa xuống, đứng dậy ngồi lên chân Thẩm Vọng, đè tay anh lại: “Chúng ta vẫn chưa cạn ly đó nha.”
Thẩm Vọng lạnh nhạt: “Em muốn uống say thêm lần thứ hai trong ngày?”
Cố Sanh Sanh sợ Thẩm Vọng sẽ lật lại nợ cũ nên vội vàng hôn lên môi anh một cái.
Thẩm Vọng nheo mắt, không hề có chút phản ứng nào.
Cố Sanh Sanh đành phải hôn tiếp, cô hôn dọc lên xương quai hàm sắc bén, đến cần cổ thon thả của anh, đôi môi giống như cánh hoa không biết điều chạm vào yết hầu.
Chỗ vừa được hôn qua tức khắc chuyển động.
Thẩm Vọng lên tiếng: “Anh thấy em không phải muốn uống rượu mà muốn ăn thứ khác nhỉ?”
Tai Cố Sanh Sanh liền đỏ lên, bây giờ cô đã rành chuyện đời, nghe là biết Thẩm Vọng sắp khai hỏa rồi! Cô tức giận trừng mắt Thẩm Vọng một chút, cuối cùng chủ động cắn môi anh.
Cổ họng Thẩm Vọng phát ra tiếng thở nặng nề, anh giữ gáy Cố Sanh Sanh, giành lại quyền chủ động trong tích tắc.
Từ sau khi ông cụ Thẩm chuyển vào biệt thự, hai người rất ít khi được tự do thân mật với nhau.
Hiện tại đang ở khách sạn xa lạ, rốt Cố Sanh Sanh cũng chịu phóng túng hơn.
Hai người hôn nhau dưới ánh sao đêm, ôm ấp, thân mật, Cố Sanh Sanh ngồi trên chân Thẩm Vọng, mặt kề mặt dây dưa không rời.
Sau một nụ hôn dài, ánh mắt của Cố Sanh Sanh đã mê man hẳn, mặt cô ửng hồng, chống đầu vào ngực Thẩm Vọng cố gắng hít thở.
Còn Thẩm Vọng thì không chút khó khăn, nút áo sơ mi vẫn cài kín, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đứng đắn như thường ngày.
Chỉ có giọng nói là hơi khàn, tỏa ra khát vọng mãnh liệt mà Cố Sanh Sanh đã quen từ lâu: “Sanh Sanh, có thể chứ?”
Cố Sanh Sanh liếc anh một cái, ánh mắt cô vừa thật thà lại vừa ngây thơ, giống như đang nói “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Thẩm Vọng liền ôm cô đứng lên.
Cơ thể bỗng nhiên bị nâng lên cao, Cố Sanh Sanh sợ hãi kêu lên, hai tay gấp gáp vịn chặt vai Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng…”
Cố Sanh Sanh thật sự không biết Thẩm Vọng muốn làm gì.
Cho đến khi anh đặt cô lên lan can sân thượng.
Khách sạn không quá cao, bên ngoài lan can của sân thượng cũng có vành đai bảo vệ, nhưng vẫn chưa đủ để Cố Sanh Sanh sợ độ cao cảm thấy an toàn.
Trong nháy mắt, cơ thể Cố Sanh Sanh lập tức căng lên, da gà nổi khắp người, cô thút thít nói: “Thẩm Vọng, chỗ này không được.”
“Đừng sợ, tin anh.” Thẩm Vọng chậm rãi trấn an Cố Sanh Sanh, đầu lưỡi cạy mở môi cô, mớm một chút rượu vang đỏ.
Cố Sanh Sanh sợ cao, phía sau bên dưới sân thượng là khoảng không ngút ngàn, từng đợt gió đêm xuyên qua tóc cô khiến cho cảm giác lạnh lẽo của mất trọng lượng được khuếch đại lên.
Cô căng thẳng đến cứng cả người, hai tay gắt gao vịn vai Thẩm Vọng, anh bảo cô há mồm thì cô há, ngoan ngoãn vô cùng.
Rượu vang trong miệng chảy ra, theo cằm Cố Sanh Sanh nhỏ xuống áo sơ mi trắng phau của Thẩm Vọng tạo thành vài chấm màu đỏ sậm.
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh, đút cô được nửa ly rượu, vòng eo nhỏ nhắn dưới tay vẫn chưa thể thả lỏng ra, đáng thương hết sức.
Thẩm Vọng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói vào lỗ tai mẫn cảm của Cố Sanh Sanh: “Về phòng thôi, ôm chặt anh một chút.”
Cố Sanh Sanh vội vàng quàng tay qua cổ Thẩm Vọng, hai chân cũng quấn chặt vòng eo thon gầy của anh, nói như sắp khóc đến nơi: “Thẩm Vọng à…”
Thẩm Vọng nâng Cố Sanh Sanh lên, hai người vừa hôn vừa đi về giường.
Cuối cùng cũng rời khỏi sân thượng đáng sợ, Cố Sanh Sanh dần dần bình tĩnh lại, tan ra như nước dưới cơ thể của Thẩm Vọng.
Điện thoại bị Cố Sanh Sanh vứt trên tủ đầu giường rung liên tục, cuộc gọi của “Ba” hiển thị trên màn hình.
Tiếc là không một ai để ý đến nó.
Pin bị dùng hết, cuối cùng chiếc điện thoại cũng hoàn toàn yên lặng..