Làm Ơn! Để Nàng Yên


Gió phất nhẹ trên tà áo, sương nhẹ rơi, từ phía đằng đông mặt trời bắt đầu ló dạng, lạnh một đêm rất lạnh trên nền cát kia trong rừng còn mang chút máu của người đó. Tuyết Tình đứng trên cửa sổ nhìn khung cảnh đón bình minh, nàng không biết bình minh nơi thôn dã này thất đẹp đến thế, chắc lúc trước có một người đã che đi khung cảnh ấm áp này. Xoay người. Nhìn thức ăn trên bàn vẫn là những món ăn đó vẫn là mùi vị đó, sao hôm nay lại buồn nhỉ? Đã ba ngày trôi qua rồi đúng không? Sao nàng chờ lâu thế nhỉ, mùa đông đã sắp sang rồi, sức nàng yếu làm sao khiên củi về đây? Thức ăn không đủ đâu, nếu người kia không có nàng sẽ làm thịt bọn thỏ đói ngoài chuồng mất
_Khụ khụ…._trong phòng truyền ra tiếng ho khan, cùng chiếc cửa cọt kẹt mở ra
_ ngươi tỉnh?_xoay người đem cốc nước đưa cho người kia_ngươi đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đây!!!!
_Tiểu Tình…muội…._Tuyết Tư mơ hồ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn đang mơ sao? muội muội của hắn
_lại ngồi xuống bàn, ta có đem cháo đến rồi ăn nhanh_bưng bát cháo đặt trước mặt hắn, rồi cũng ngồi xuống gắp đồ ăn. Trong thâm tâm lại như nhảy múa, thuốc nàng có tác dụng, có thể trị được rồi. HẮn không biết hắn đã nuốt công sức của nàng thế nào đâu!!!!
_..._đưa muỗng cháo vào miệng hương vị đắng chát từ đầu lưỡi, cháo ngon nhưng là mắt hắn nhoà đi
_ngươi khóc sao?_đem tay áo lau trên mặt hắn_đã bao lâu rồi ngươi không khóc?
_tiểu…..
_gọi như thường ngày đi!
_Tiểu Tình muội…..không phải…..
_tại ngươi không nghe lời!
_.....
_ta đã bảo để phụ thân ngươi đâm ngươi, ai bảo ngươi tự đâm mình? Giờ thì hay rồi vết thương may không trúng tim, tim xây xát nhẹ, hiện tại thật khó lành. Mùa đông này chết đói
_muội……ta…..
_chỉ là cái kế thôi
_ta…..không hiểu..
_đêm đó ta đã nghe hết rồi…..sau ngươi ngất cha ngươi cũng đã nói cho biết về sự thật. Đúng là ông ấy có lỗi, nhưng trong thời gian qua ông ấy đã day giứt như thế thì là hình phạt của lão ta. Hiện tại lão cần đền tội với người khác chứ không phải ta. Nếu lão đền tội với ta thì ta có lựa chọn khác…..
_....là ta sao?
_ân, vì thế từ nay cố gắng thay cha mình nhận tội đi, cho ngươi chết thế thì quá dễ dãi rồi. Hiểu chưa?
_ân_Tuyết Tư có chút ngở ngàng sau lại kéo nàng ôm vào lòng_đa tạ_đền mặt nàng vùi vào ngực mình chính mình lại tham lam hít thật sâu mùi thơm trên người nàng, rất thơm, rất lạnh, nhưng lại có chút ngọt ngào lại có chút mùi của con mưa rào
_....._đển mặt cho Tuyết Tư ôm, chính nàng cũng không biết mình đã lưu luyến cái mùi vị này từ bao giờ, cái ôm ôn nhu này, hiền hoà này, nàng muốn nó ở bên cạnh mãi, “chỉ trách ngươi không nghe lời”. Không biết cái này là nói với người khác hay chính mình nữa rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui