Sau khi bày bừa xong, cả ba hớn hả chạy nhanh ra ngoài cổng trường ,đến ngã ba cả ba chào tạm biệt nhau.
Do Linh Lan thích khám phá thành phố này nên không gọi tài xế riêng đến đón.
- Về cẩn thận nha
Đồng thanh nói với nhau rồi cũng đã đi khuất xa dần.
Ban đêm nơi đây thật đẹp, cũng không uổng công để đến nơi này một lần.
Đi qua một con hẻm, bỗng nhìn thấy một đám thanh niên đang bắt nạt một cậu bé, nhìn thật ngứa mắt mà.
- Mấy tên kia muộn rồi còn không về đi đứng đây la cà cái gì??
Mấy thằng con trai nhìn thấy một chị gái xinh đẹp ban đầu cũng hơi sợ nhưng chỉ có một mình, đã áp đảo được tỉ số nên không hối lỗi lại còn ngông cuồng
- Không phải việc của chị mời chị biến dùm cái.
Linh Lan liếc mắt nhìn thấy cậu bé mặt mày đã bị sứt chảy máu ra, e rằng việc này là thường xuyên.
Trông thật đáng thương và tội nghiệp.
Máu đã đến não, bây giờ mấy tên thanh niên này coi như số đen rồi.
Đây như là tấm đệm để thỏa mãn chân tay, giãn gân cốt vậy.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à.
Nhìn thấy khí thế bức người của Linh Lan đám này cũng bắt đầu sợ xanh mặt, liền gọi tên bên cạnh nói : mày lên trước đi , cả đám chán run run đứng không vững, nhưng mặt của đàn ông giờ không lên không được.
Bàn tay của tên này liền giơ trước mặt Linh Lan nhưng đâu có dễ, chỉ một nắm đấm vào mặt đã kay out rồi, thêm một cú đá ở ngã ba khiến hắn ôm người mà khóc nóc xin tha.
Mấy tên kia định bỏ của chạy lấy người mà không thành công.
Bị Linh Lan dạy cho một bài học, xếp thành hàng đứng ở kia
- Mấy đứa , dơ hai tay lên đầu hẳn hoi xem nào thích bị đánh nữa không.
Giờ tiểu Lan đã có vũ khí trong tay, chính là cây thước mà hắn đã dùng cho cậu bé kia.
Bấy giờ im lặng một hồi lâu, cậu bé chứng kiến toàn bộ sự việc liền trầm trò tấm tắc khen ngợi không ngớt.
- Oa chị giỏi quá đi
- chị là nữ thần trong lòng em
- tại hạ bái phục.
Nghe thấy lời khen của tên nhóc đó mà Linh Lan liền nổ cả mũi, sướng hết cả người.
Tiếp thêm động lực để hãnh diện.
- Lần sau còn như thế nữa không??
- Dám bắt nạt ai nữa chị mày gặp ở đâu đánh ở đó
- Lần này chị tha cho nhớ là không có lần sau đâu đấy
- Mau chóng về nhà đi.
Mấy đứa con trai nghe thấy thế liền bỏ quên cặp sách mà nhanh nhanh chạy về nhà.
- Nè! Quên cặp sách ở đây rồi này còn không mau mang đi
Nghe vậy, một thằng con trai cao khỏe liền quay lại nhặt lấy rồi cũng mất tăm mất tích.
Linh Lan cũng không để ý lắm đến mấy thứ vô bổ.
Bây giờ quan tâm cậu bé xem có bị thương nặng không mới là quan trọng.
- Cậu bé em có bị đau ở đâu không.
- Em không đau đâu.
Em mạnh lắm.
Nghe thấy lời ngây ngô như thế cũng khiến tiểu Lan phải bật cười một tràng lớn.
Quên mất đi bao muộn phiền.
- Mà chị gái xinh đẹp ơi! Em họ Hồ tên Bảo Lâm.
Chị gọi em là tiểu Lâm là được rồi.
- Còn chị họ Mạc tên Linh Lan.
Em gọi chị Linh Lan là được.
- Vậy em sẽ gọi chị là Chị Linh Lan xinh đẹp tuyệt trần
- Cái thằng quỷ xứ này.
Nhưng mà chị thích hehe
Cuộc đối thoại rút ngắn ngủi nhưng trong cái thăng trầm phồn hoa của thành phố, đâu đó trong con hẽm nhỏ này lại chứa đầy ấm áp và yêu thương.
Bất ngờ bụng của tiểu Lâm kêu réo lên.
Xem ra là chưa được ăn gì rồi.
May quá hôm qua mẹ có đưa ví và đút tiền với thẻ vào trong không thì cũng toang cả lũ với nhau.
- Cậu bé liền lên tiếng nói” chị Linh Lan ơi, em đói rồi
- Đi! Để chị Linh Lan xinh đẹp tuyệt trần này dẫn em đi ăn đồ ngon
- Oa thích quá đi
Thế rồi cả hai người dắt nhau đi đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn, không hiểu vì sao cậu bé bé tí như này lại mua nhiều đồ như thế.
Nhưng không sao chị đây nhiều tiền mà.
- Tiểu Lâm! Em mua nhiều đồ như thế có phải muốn tặng cho ai không??
Linh Lan liền trêu đùa cậu bé khiến mặt của bé đỏ bừng lên vì ngại.
Không dám lấy nữa mà để lại chỗ cũ.
Linh Lan nhận ra điều đó, để cậu bé đi trước rồi liền lấy hết đồ bỏ vào trong giỏ hàng.
Đã lấp đầy khoảng bụng của cả hai, giờ Linh Lan liền đưa cậu bé về, nghe cậu tâm sự cô mới biết mình thật hạnh phúc biết bao, bởi cậu là mồ côi sống trong cô nhi viện.
Hoá ra vừa nãy lấy nhiều đồ là muốn cầm về cho các bạn của mình nữa.
- Tiểu Lâm à! Chị hứa lần sau đến chơi với emnhiều hơn rồi mua thật nhiều quá hơn nhé
- Em cảm ơn chị Linh Lan xinh gái tuyệt trần này nha
Đã đến nơi ở của Tiểu Lâm, viện trưởng ra đón cậu bé, rồi trách cứ sao nay về muộn vậy khiến bà phải đi tìm khắp nơi.
May sao không bị thương ở đâu là được rồi.
Thế rồi cậu bé nói:
- Hoá ra thiên thần là có thật bà ạ! Chính là chị này này.
Chị còn mua cho con nhiều đồ ăn nữa nè.
- Viện trưởng liền nói bà cảm ơn con , không có con tìm thấy thằng bé chắc bà chết mất
- Dạ không có gì đâu ạ
Thế rồi tiểu Lâm liền giới thiệu với các bạn về chị Linh Lan, cả đám chạy ồ ra để chơi với chị.
Ngày hôm nay thật tuyệt vời vì đã giúp được bao bạn trẻ ở đây.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn.
Mấy đứa trẻ cứ sụt sịt vì sắp phải tạm biệt chị Linh Lan.
- Khi nào chị rảnh nhớ đến chơi với tụi em nha.
Bọn em sẽ giới thiệu anh đẹp trai cho chị.
- Ha ha rồi khi nào rảnh nhất định chị sẽ ghé chơi, còn phải gặp anh đẹp trai của mấy đứa nữa.
Muộn rồi chị phải về đây.
Cả đám cứ quấn quýt lấy nhau mãi mới buông ra, bóng dáng khuất dần, trại trẻ xem hôm nay như một lễ hội của những bữa ăn ngon.
Ngày hôm nay sẽ không thể nào quên được.
Cả Linh Lan cũng vậy.
_____________
Mãi một lúc sau mới về tới nhà, bỗng thấy có mấy đôi giày ở cửa trông thật lạ.
Nhưng Linh Lan cũng không nghĩ nhiều liền chào to:
- Ba mẹ con về rồi đây ạ!
Bước vào trong nhà, nhìn thấy gương mặt thân quen chính là tên Trương Tuấn Khang cùng ba mẹ của cậu.
Linh Lan thể hiện dấu hỏi chấm to đùng trên đầu sao tên này lại ở nhà mình.
Cắt đứt suy nghĩ, bố mẹ Linh Lan liền lên tiếng:
- Linh Lan chào hai bác đi con.