Làm Ơn Tránh Xa Ta Ra Đi! Để Ta Yên


Hoàng Nguyệt Ánh nhìn cái ' thi thể ' đang nằm bất động trên mặt đất mà gương mặt từ từ đen lại.

Cô cũng không ngờ số mình xui như vậy ! Tuỳ tiện chạy ra cứu người cũng trúng phải 1 tên nam chủ , đúng là không còn gì xui xẻo hơn được nữa !
Cơ mà tại sao cái tên nam chủ này vẫn còn chưa chịu dậy , chẳng lẽ tính nằm ăn vạ ở đó suốt luôn sao ?
Nghĩ rồi cô ngồi xổm xuống lấy tay vỗ vỗ mặt cái người vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự :
_ Này Triệu Tử Diệp ! Mau dậy đi ! Anh còn tính nằm vạ đến bao giờ nữa hả ? Dậy , dậy !
Theo mỗi lần cô gọi thì lực đạo ở tay cũng dần dần mạnh lên và cuối cùng nó cũng hoá thành những tiếng vang chát chúa.

Chát !
Chát !
...
Sau khi tra tấn con trai nhà người ta n+ lần cô cuối cùng cũng dừng tay lại.

Nhìn 2 bên má trắng nõn bị chính mình ' dày vò ' đến sưng đỏ của Triệu Tử Diệp , cô thấy trong lòng hơi áy náy , aida , hình như cô ra tay hơi nặng thì phải  ?
Nhưng mà rốt cuộc cái tên này bị làm sao vậy nhỉ ?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy kì lạ , đưa mắt nhìn thân thể Triệu Tử Diệp từ trên xuống dưới , cố gắng căng mắt lên nhìn xem tên này có cái gì đó bất thường hay không.

Cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề cô mới ngẩng mặt lên nhìn thì thấy gương mặt tên nào đó đỏ ửng lên 1 cách khác thường.

Không lẽ là bị sốt ?
Để chắc chắn , cô thử đặt tay mình lên trán Triệu Tử Diệp rồi vội vàng rút ra.

Thôi chết ! Đúng là cái tên này bị sốt thật rồi !
Làm sao đây ? Về nhà cô ? Không được ! Ở nhà có 2 cái tên phiền phức kia đã đủ mệt rồi , giờ mà còn thêm cái tên này nữa ...!chắc cô chết ! Về nhà hắn ? Cũng không được ! Cô có biết địa chỉ nhà hắn đâu.

A ! Đúng rồi ! Bệnh viện ! Chỉ cần ' quăng ' cái tên này vào bệnh viện là xong !
Đang đắc ý với suy nghĩ của mình thì trong đầu bỗng hiện lên 1 gương mặt khiến cô giật nảy mình.

Suýt chút nữa thì quên , cái tên Dương Hàn Phong chết tiệt cũng đang làm ở bệnh viện ! Còn đáng chết hơn nữa là quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cái bệnh viện của hắn là gần đây thôi !
Trời ạ ! Cô thật sự không muốn đi vào đó 1 chút nào hết , càng không muốn gặp phải cái bản mặt đáng ghét của cái tên đó !

Thế nhưng ...
Nghĩ tới đây cô lại cúi xuống nhìn cái người vẫn đang nằm im từ nãy đến giờ mà thở dài.

Thôi kệ ! Giúp người thì phải giúp cho trót , chứ cứ để mặc hắn ở đây 1 mình thì cô cảm thấy không nỡ cho lắm.

Quyết định vậy đi !
Sau đó cô bước tới đỡ anh dậy rồi dìu anh lên 1 chiếc taxi đang đỗ sẵn gần đấy.

Lên xe , cô để anh ngồi xuống , đầu dựa vào vai mình.

Dù sao bây giờ tên này cũng đang bị bệnh , cô cũng nên đối xử với hắn nhẹ nhàng 1 chút.

_ Tiểu thư ! Cô muốn đi đâu  ? - Người tài xế hỏi.

_ Anh chở tôi đến bệnh viện XXX , cảm ơn.

***
Bệnh viện XXX .
Phòng 102.

_ Oáp ! Mấy giờ rồi nhỉ ?
Hoàng Nguyệt Ánh vừa nói vừa đánh 1 cái ngáp thật to trông rất mất hình tượng.

Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường thì phát hiện bây giờ là 6h30 , không ngờ cô ngủ lâu đến vậy.

Nghĩ rồi cô trừng mắt nhìn người nằm trên giường đang ngủ vô cùng ngon lành kia , nếu không phải vì cái tên này thì chắc cô đã về nhà từ lâu rồi.

Nhớ lại hồi chiều , lúc làm thủ tục nhập viện , linh tinh các thứ cho tên này xong cô cũng không còn lí do gì để nán lại đây nữa.

Đang định rời đi thì đột nhiên bàn tay cô bị ai đó giữ chặt , quay đầu lại thì thấy Triệu Tử Diệp đang nắm chặt lấy tay cô , mày nhíu chặt , trong miệng liên tục phát ra tiếng nói mơ hồ không rõ , cái gì mà " đừng đi , đừng đi ".


Cô cố gắng rút tay ra nhưng mà không được , rõ ràng tên này đang bị bệnh thế mà sức thì khoẻ như trâu ấy.

Sau nhiều lần lôi lôi kéo kéo mà không có kết quả , cuối cùng cô cũng đành bỏ cuộc , ngồi ngẩn người và ngủ quên luôn lúc nào không hay.

Đấy ! Mọi chuyện chính là như vậy.

" Haizz , thôi bỏ đi ! Dù sao mình mới không thèm đi chấp nhặt với 1 người bệnh tật.

Coi như anh may mắn , đồ phiền phức ! " - Vừa nghĩ cô vừa lườm cái tên nằm trên giường bệnh 1 cái  , nhẹ nhàng rút tay ra , sửa sang lại 1 chút rồi đi ra ngoài.

Ngay sau khi cửa phòng bệnh vừa mới đóng lại thì người trên giường nguyên bản vốn đang nhắm mắt nay lại đột ngột mở ra.

Ánh mắt nhìn về phía cánh cửa có chút phức tạp.

Triệu Tử Diệp có nằm mơ cũng không ngờ rằng người cứu anh thoát khỏi bọn khốn đó lại là cô.

Điều này làm cho lòng anh có rất nhiều cảm xúc khác nhau : có không thể tin , có vui sướng , có rung động , ...!, tất cả đều khiến tâm anh ấm áp lạ thường.

Nghĩ đến những việc cô làm , anh lại bất giác mỉm cười.

Cứ đợi đó ! Đợi đến khi tôi khoẻ hẳn , tôi nhất định hảo hảo báo đáp em ~
Ân nhân cứu mạng của tôi a~
***
Biệt thự Hoàng gia.

Hoàng Nguyệt Ánh vừa mới bước vào nhà đã cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường.

Đang khi cô còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng 1 giọng nói trầm thấp vang lên phá tan đi không gian tĩnh lặng :

_ Cô đi đâu giờ này mới về ?
Giọng điệu này ...!nghe sao cũng giống như 1 bà vợ đang tra khảo chồng mình tại sao lại về nhà trễ ...!Ấy ! Bậy nào ! Sao cô lại có cái ý nghĩ kì quái như vậy chứ ? Thật là !
Trở lại việc chính , cô nghe thấy giọng nói thì quay sang nhìn , đập vào mắt cô là cảnh tượng 1 chàng trai tuấn mỹ đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha , ung dung đọc báo uống trà.

Đôi mắt phượng màu bạc khẽ liếc cô , đáy mắt nhìn không ra cảm xúc.

Người có khí chất điềm tĩnh  , tao nhã duy nhất trong cái nhà này không ai khác là Bạch Mặc Vĩ.

Nghe anh hỏi , cô chỉ thản nhiên mỉm cười rồi trả lời :
_ À , tôi có chút chuyện nên về trễ.

Anh có việc gì không ?
Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô 1 cách chăm chú , nhìn đến mức cả người cô mất hết tự nhiên , đang định lên tiếng thì anh đột nhiên đứng dậy xoay người đi lên lầu , trước khi đi còn bỏ lại 1 câu :
_ Không có gì đâu ! Cô mau lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm.

Tôi đã nhờ chị giúp việc hâm nóng lại đồ ăn cho cô rồi.

Vậy nhé , tôi đi trước.

Xong , đi luôn.

Còn cô chỉ biết trố mắt nhìn bóng anh đi mất mà không kịp nói thêm câu nào.

_ Cái tên này hôm nay bị cái gì vậy ta ? Thật kì lạ !
Khẽ lắc đầu , cô cũng đi về phòng mình.

------------------ta là đường phân cách tuyến------------------
Nửa đêm.

Hoàng Nguyệt Ánh đang ngủ thì đột ngột tỉnh giấc , cảm thấy cổ họng khát khô , cô trèo xuống giường đi tìm nước uống.

Uống nước xong cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn bèn xoay người lờ đờ đi lên lầu.

Đến trước 1 căn phòng cô đẩy cửa bước vào.


Không hiểu sao từ lúc vào căn phòng này cô luôn cảm giác có điều gì đó không đúng nhưng cơn buồn ngủ ập đến không cho cô được nghĩ nhiều , cô nhanh chóng leo lên giường nằm phịch xuống , không bao lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.

...
Sáng hôm sau.

Hoàng Nguyệt Ánh đang ngủ ngon thì bị ánh nắng buổi sáng sớm chiếu thẳng vào mặt làm cho tỉnh ngủ.

Cô nhíu nhíu mày , lại kéo chăn lên trùm đầu đồng thời đưa tay ôm chặt 1 vật ấm áp bên cạnh.

Ưm ~ cái gối ôm này vừa ấm mà lại vừa thơm nữa chứ nhưng mà hình như không được mềm mại cho lắm thì phải a ~ Mà thôi cũng không sao , có cái để ôm là được rồi ~
Vừa nghĩ cô vừa ra sức dụi dụi , nhắm mắt lại định ngủ tiếp.

Còn cái người được gọi là ' gối ôm ' kia thì mặt đã sớm đen kịt như đít nồi , mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm vào cô.

_ Hoàng - Nguyệt - Ánh ! Cô dậy ngay cho tôi !!!
Giọng nói như rít qua từng kẽ răng khiến người nghe rùng mình nhưng mỗ nữ nào đó không thèm để ý đến vấn đề này , bây giờ cô chỉ thắc mắc 1 điều là : gối ôm biết nói chuyện ư ?
Hơn nữa cái giọng nói này nghe có điểm quen tai , hình như là ...
Nghĩ tới đây cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn , đúng lúc chạm phải 1 đôi mắt phượng màu bạc hiện đang ngập tràn lửa giận nhìn chằm chằm cô .
Thế giới chợt yên lặng.

Á Và tình trạng này sẽ còn tiếp tục diễn ra cho tới khi ...
.
.
.
.
.
.
.
.
_ Á Á Á Á !!!! TẠI SAO ANH LẠI Ở TRONG PHÒNG TÔI HẢ ??? TÊN Biếи ŧɦái NÀY  !!!!
BỐP !
RẦM !!!
_ Á đau ! Cô làm gì thế ???
~~~Hết chương 30~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận