Sau 1 hồi oán thán , tức giận , la hét đủ kiểu cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh lại , cô thở dài :
- Thôi kệ ! Đằng nào cũng đã thế này rồi , dù có oán trách lão Thiên cũng đâu có thay đổi được gì.
Bây giờ mình nên lập ra kế hoạch đối phó với cái đám nam , nữ chủ đó mới được .
Sau đó cô bước ra khỏi nhà vệ sinh trở về giường ngồi và bắt đầu nhớ lại tình tiết câu chuyện.
Trong truyện , nữ chủ tên là Nguyễn Thu Liên , xuất thân trong 1 gia đình bình thường nhưng vì học lực xuất sắc nên được nhận vào 1 ngôi trường quý tộc nơi mà các nam chủ , nữ phụ Hoàng Nguyệt Ánh trong nguyên tác cũng theo học.
Từ khi nữ chủ buớc vào trường thì luôn bị các bạn đồng học khác ức hiếp , bắt nạt , lăng nhục , đánh đập nhưng có lẽ là do hào quang của nữ chủ quá mạnh mẽ nên được các nam chủ để ý và giúp đỡ.
Khi thấy nữ chủ tuy yếu đuối nhưng rất kiên cường , dũng cảm đối mặt với mọi thứ thì các nam chủ dần nảy sinh ra hứng thú đối với nữ chủ và muốn chinh phục.
Theo thời gian , đúng với cái câu " mưa dầm thấm đất " , các bạn nam chủ của chúng ta đã từ hứng thú chuyển sang yêu luôn nữ chủ , xem nữ chủ như bảo bối mà bảo vệ , yêu thương nói chung là theo cái kiểu " nâng như trứng , hứng như hoa " ấy.
Trong trường , hễ có ai dám bắt nạt nữ chủ hay thậm chí là làm trầy xước da của nữ chủ thì người đó sẽ nhận được 1 tấm vé đi du lịch Âm phủ dạo chơi miễn phí và những người đó đã " một đi không trở lại " nữa.
Nhớ đến đoạn này , cô cảm thấy cái đám nam chủ đó thật vô lý hết sức , chỉ có làm trầy da nữ chủ thôi mà đã không nói không rằng cho con người ta thăng Thiên luôn ! Thật đúng là bị khùng mà , cô ta cũng là con người chứ đâu phải là bong bóng xà phòng chạm 1 cái liền vỡ tan.
Đúng là bọn thần kinh !
À mà thôi không nhắc tới bọn kia nữa , càng nghĩ càng bực mình , giờ thì chuyển qua nữ phụ nào ! Nữ phụ tên là Hoàng Nguyệt Ánh , là Đại tiểu thư của nhà họ Hoàng , ba của nữ phụ tên là Hoàng Việt Hùng , ông ấy là chủ tịch của tập đoàn Hoàng thị lớn nhất cả trong nước và ngoài nước chỉ đứng thứ 2 xếp sau 1 tập đoàn nào đó mà theo cô biết thì hình như tập đoàn đó thuộc quyền sở hữu của 1 trong các nam chủ thì phải.
Còn mẹ của nguyên chủ thì tên là Lương Ngọc Lan , trước đây bà ấy là 1 nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trên toàn thế giới nhưng sau khi kết hôn và lập gia đình thì từ bỏ nghề nghiệp yêu thích của mình.
Vì nguyên chủ là con gái duy nhất trong nhà nên được ba mẹ hết mực yêu thương , cưng chiều , chắc cũng bởi vì 1 phần lý do này mà tính cách của nguyên chủ trở nên kiêu ngạo , xem thường người khác nhưng đó chỉ là đối với người ngoài thôi còn đối với ba mẹ hay người làm trong nhà thì đều rất vui vẻ , hoạt bát , thân thiện.
À nguyên chủ còn có 1 người bạn thanh mai trúc mã kiêm luôn chức " vị hôn phu " nữa , tên này với nguyên chủ từ lúc còn nhỏ chơi rất thân với nhau cho tới lúc lớn , 2 người dường như cũng có tình cảm với nhau chỉ là vẫn chưa có thổ lộ ra thôi nhưng mọi chuyện sẽ diễn ra thật êm đẹp nếu như không có giữa đường bỗng dưng nhảy ra 1 " Trình Giảo Kim " cản đường hay nói đúng hơn là " kẻ thứ 3 " nữ chủ đại nhân !!! Đúng vậy ! Chính là do nữ chủ của chúng ta đã rất " vô duyên " chen vào giữa nguyên chủ và tên kia khiến cho hắn bỗng nhiên quay phắt 180° qua yêu nữ chủ và lạnh nhạt với nguyên chủ.
Có lẽ chính vì lý do này mà khiến cho nguyên chủ bị sốc nên đã dẫn tới tính cách bị đại biến trở thành 1 nguời phụ nữ lẳng lơ , đanh đá , chua ngoa , chuyên câu dẫn đàn ông và đặc biệt là các nam chủ khiến cho tất cả mọi người đều chán ghét.
Hơn nữa , nguyên chủ thường hay bày kế hãm hại nữ chủ nhiều lần nhưng không thành và bị các nam chủ bắt được đem đi tra tấn bằng nhiều loại hình thức đau đớn nhất khiến cho nguyên chủ lâm vào trạng thái sống dở chết dở , sau khi nguyên chủ chết đi liền ném xuống biển cho cá mập ăn.
Mới nghĩ đến đoạn này thôi cô bỗng cảm thấy rùng mình , cái bọn nam chủ này thật đúng là không phải là con người nữa mà , sao có thể xuống tay tàn độc như thế chứ ? Thật không hổ danh là nam chủ , luôn luôn hành động khác người , giờ cô mới biết được cái bọn này không chỉ bị khùng , não " ngắn " , thần kinh mà còn là 1 đám biếи ŧɦái , bệnh hoạn !!! Ôi mới nghĩ đến đã cảm thấy sợ rồi , thôi tốt hơn hết là cô nên tránh xa cái đám nam chủ kia ra để tránh rước họa vào thân , còn nữ chủ thì cô sẽ từ từ chơi với cô ta nhân tiện trả thù cho nguyên chủ vì dù gì cô ấy cũng cho cô muợn thân xác này mà nên đương nhiên cô phải có trách nhiệm thay cô ấy làm những chuyện mà cô ấy vẫn chưa thể thực hiện được .
Suy nghĩ vừa dứt , cô cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hẳn đi , cô mỉm cười , chắc là nguyên chủ đã đi rồi , cũng tốt , như vậy cô ấy có thể đi đầu thai và sống 1 cuộc sống mới và không còn khổ đau nữa.
Nghĩ nãy giờ , cô bỗng cảm thấy khát khô cổ họng , haizz hồi nãy la hét nhiều quá nên bây giờ mới khát nước như vậy.
Cô thở dài rồi từ từ đứng dậy đi tới bên bàn rót 1 cốc nước để uống , mới uống được 1 ngụm thì ...
" RẦM "
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra không thương tiếc
1 bóng dáng vụt chạy vào trong phòng ...!
~~~Hết chương 4~~~
Mời mn đón đọc chương sau nhé ^^