...----------------...
Thẩm Mộng Chi nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng ta, nhíu mày hỏi - Rốt cuộc đã sẩy ra chuyện gì??
- Tỷ tỷ, cầu xin tỷ đừng không cần em!! - Thẩm Lan yếu ớt, che giấu giọt nước tràn đầy khóe mắt lấy hai bàn tay bịt lại.
Nhìn cô bé gái khóc lóc, ai mà chịu được.
Huống chi, Thẩm Mộng Chi rất thích trẻ con, bây giờ nhìn một cô bé đang khóc trước mặt mình, tim cảm thấy đột nhiên bị bóp nghẹn lại.
Thẩm Mộng Chi nắm lấy hai tay nàng ta kéo xuống, đầu chạm vào chán Thẩm Lan hỏi - Là ai làm!!!
Khuôn mặt của Thẩm Lan đỏ bừng nhưng lại không làm mờ vết đỏ thẫm hai bên má, tưởng trừng như bị người ta tát mấy chục cái vậy.
- Không có!! - Thẩm Lan đỏ mặt, lảng tránh câu hỏi của cô, quay đầu sang hướng khác trả lời.
Thẩm Mộng Chi vẫn không buông tha, nắm thật hai bàn tay của Thẩm Lan, kéo xuống giường.
- Đi theo tôi, mau lên!!
Cô vừa nắm thật chặt vừa đi thật nhanh xuống lầu, phòng Thẩm Mộng Chi ở tận tầng ba, đi xuống cầu thang thật sự rất mệt mỏi.
Cơ thể của Thẩm Mộng Chi vừa trải qua vật lý trị liệu nên rất yếu nhưng bước chân thoăn thoắt kia quả thực không tầm thường.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã xuống cầu thang.
Thẩm Mộng Chi mệt mỏi vuốt những giọt mồ hôi trên trán mà thở dài.
Thẩm Lan lại không để ý đến cô, cứ nhìn chằm chằm vào khoảng cách nắm chặt kia đỏ mặt.
Vừa bước xuống phòng khách, bà Thẩm nhìn thấy cô liền giật mình chạy tới, ôm cô vào lòng hỏi - Con gái sao vậy? Đổ mồ hôi nhiều quá, có phải quá nóng không?
- Bây giờ là vào thu, trời mát mẻ thấy nghiền, nóng chỗ nào? - Ông Thẩm cũng hấp tấp lại gần hai người, cúi xuống nói với cô - Con gái thấy không thoải mái trong người sao?
- Ba, mẹ!! Con có chuyện muốn nói!! - Thẩm Mộng Chi vừa nói vừa dáo dác nhìn xung quanh tìm người, thấy nữ quản gia liền đổi sắc mặt lạnh lùng nói - Trần quản gia, mau gọi tất cả người làm tới đây, bổn tiểu thư có chuyện cần nói.
- Vâng!! - Nữ quản gia liền lập tức đáp lại, cúi đầu đi ra ngoài.
Một lúc sau, nữ quản gia bước vào trong phòng khác, theo sau là vài người bước vào, trai gái già trẻ có đủ.
Thẩm Mộng Chi ngồi yên vị trên ghế, quét mắt nhìn tất cả bọn họ một cái đầy kiêu ngạo nói - Là ai đánh tiểu Lan?
Tiểu Lan là ai?
Tất cả bọn họ nhìn nhau rồi lắc đầu không biết ai là Tiểu Lan.
- Hừ!! - Thẩm Mộng Chi hừ lạnh một cái rồi nói - Thẩm Lan là em gái của bổn đại tiểu thư ta, là ai ra tay đánh nó??
Nữ quản gia ở bên cạnh thấy sắc mặt tiểu thư của mình có vẻ không vui, nhẹ nhàng bước tới gần nói - Tiểu thư, người bớt giận, cẩn thận sức khỏe ah!! Để tôi hỏi bọn họ!
- Uhm!! - Thẩm Mộng Chi nghe vậy thì vẻ mặt hoà hoãn gật đầu đồng ý.
Nữ quản gia đứng dậy, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hết đám người làm, đi đi lại lại hỏi từng người một nhận được cái lắc đầu không biết.
- Thẩm Lan tiểu thư, là ai ra tay đánh người!! - Nữ quản gia nhìn Thẩm Lan hỏi, nàng ta lại run rẩy không nói.
- Tiểu Lan lại đây!! - Thẩm Mộng Chi nhẹ nhàng gọi nàng, Thẩm Lan lập tức chạy tới bên cô như thường lệ luôn miệng gọi - Tỷ tỷ!!
- Là ai ra tay đánh em??
- Nhóc con, mau nấu cơm cho ta!!
Câu nói còn chưa hỏi xong thì đã bị một giọng nói chua ngoai vang lên từ phía sau bọn họ.
Thẩm Mộng Chi quay lại, tức giận đến đỏ mặt, gằn giọng mãi mới gọi được ba chữ - Tô Giai Kỳ!!!
Tô Giai Kỳ không phải là người của Thẩm gia, nhưng lại có chung huyết thống với Thẩm lão gia chủ - Thẩm Minh, ông ruột của cô.
Nói cách khác, Thẩm Mộng Chi theo như vai vế thì phải gọi Tô Giai Kỳ một tiếng "Cô nhỏ!!"
Hừ, bà đây không thích gọi loại trà xanh lẳng lơ sinh ra từ kĩ nữ là cô nhỏ? Bà phi!!
Mẹ của Tô Giai Kỳ là một con điếm, nhân lúc Thẩm lão gia chủ bị chuốc thuốc mà leo lên giường muốn làm phu nhân Thẩm gia.
Ai mà nghĩ được Thẩm lão phu nhân cũng không phải dạng dễ chọc, bà của Thẩm Mộng Chi thuê người rạch mặt ả, đuổi ả ra khỏi Phúc Hải.
Lúc đó, ba cô - Thẩm Hàn lúc đó mới chỉ học hết đại học biết tin rất tức giận, trách mắng ông rất nhiều.
Sau này, chuyện này dần lắng xuống, ba lấy mẹ sinh ra Thẩm Mộng Chi, mới biết tin mình còn có một cô em gái nhỏ tuổi hơn mình tận 20t.
Bà cô không chịu được kích động, nằm liệt giường nửa năm thì cũng mất.
Ông cô buồn bã, không muốn làm gì, suốt ngày chìm trong men rượu....!!
Ba cô tức giận bỏ nhà đi, sang thành phố Phúc Khiến làm ăn, mở một công ty nhỏ mô hình lớn mới có được tập đoàn Thẩm thị ngày hôm nay.
Rốt cuộc thì cô ả trà xanh này, sao có thể vào được đây.
Thẩm Mộng Chi nhìn nữ quản gia hỏi - Là ai cho ả điên này vào đây?
- Thưa tiểu thư, chúng tôi không biết! - mọi người cúi đầu đồng thanh.
- Nè!! - Tô Giai Kỳ bị bọn họ coi như không khí thì tức giận dậm chân nói - Các người không nhìn thấy tôi sao? Bản tiểu thư là....!!
Ả ta còn chưa kịp nói xong, thì bị một cái bình lao vụt tới, sợ hãi ôm mặt né tránh.
Chiếc bình đập vào đầu ả, rồi lăn xuống đất "Chát~!!!" vỡ tan tành.
Kèm theo giọng hét của Thẩm Mộng Chi - Cút, cút ra khỏi Thẩm gia ngay!! Ở đây không ai hoan nghênh cô!!
Tô Giai Kỳ ôm đầu, bịt miệng vết thương, tay chỉ chỉ về phía cô, miệng ấp úng mãi không lên lời.
Thẩm Mộng Chi dường như nghĩ ra cái gì đó càng tức giận, bước lại gần ả hỏi - Có phải cô đánh Tiểu Lan phải không?
- Phải!!! Chỉ là một con ở, cô muốn đánh nó cũng rất bình thường thôi! Ai bảo nó không nghe lời!! - Tô Giai Kỳ cúi xuống, cười.
Chát ~!!!
Tiếng chát giòn vang, xé tan thính giác của tất cả mọi người trong phòng khách.
Tô Giai Kỳ ôm mặt, ngã ra phía sau, mắt nhìn trừng trừng Thẩm Mộng Chi - Cháu thật hỗn láo, ta là cô của cháu đó.
- Cô xứng sao? Chỉ là một ả tiện nhân sinh ra từ bụng của đĩ điếm lấy cái danh gì mà bắt đại tiểu thư ta gọi cô là cô hả??
Ánh mắt giận dữ cùng với giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Mộng Chi khiến ả ta sợ hãi lùi lại phía sau - Đừng có qua đây?
- Đây là nhà tôi! Là Thẩm gia ở Phúc Khiến, chứ không phải ở Phúc Hải.
Bổn tiểu thư nói cho cô biết, muốn bước chân vào Thẩm gia sao? Cô.
Không.
Xứng !!
Thẩm Mộng Chi không những không lùi lại mà còn cầm luôn cây gậy đánh golf của ba Thẩm.
Trước ánh mắt sợ hãi của mọi người, cô cầm cây gậy giơ lên thật cao rồi vụt mạnh xuống tay chân của Tô Giai Kỳ, đánh liên tiếp như muốn chút hết sự giận dữ tích thụ trong lòng suốt thời gian qua.
Tô Giai Kỳ bị đánh đến thâm tím, bất lực khóc lóc cầu cô nương tay, nhưng đâu dễ dàng như vậy, Thẩm Mộng Chi đánh còn mạnh hơn vừa nói vừa chửi.
- Ai cho cô lá gan dám đánh vật nhỏ của tôi? Em ấy là em gái của bổn đại tiểu thư, chỉ có bổn đại tiểu thư mới có tư cách đáng em ấy!! Cô lấy tư cách gì mà dám hăm dọa em ấy, không những thế còn nói em ấy là con ở.
Em ấy mà là con ở thì cô là cái gì? Đồ bỏ đi? Hừ!!! Nói luôn cho cô biết, đừng tưởng dòng máu đang chảy trong người cô có chung huyết thống với Thẩm gia thì muốn một bước lên làm phượng hoàng trèo lên cành cao.
Cô chỉ là đồ hỏng không ai sử dụng, không ai động vào, càng không ai cần.
Mỗi lần, Thẩm Mộng Chi nói là từng cú đánh liên hoàn từ cây gậy golf rơi xuống người của Tô Giai Kỳ, ả ta đã bất động không ngừng run rẩy giật giật.
Xong xuôi, Thẩm Mộng Chi thở hổn hển rồi vứt cây gậy đi.
Quay ra nhìn mọi người cười tươi.
Cảnh tượng Thẩm Mộng Chi phát tiết trên người của Tô Giai Kỳ khiến tất cả người làm, nữ quản gia, ba mẹ Thẩm sợ hãi run rẩy không nói gì.
Thẩm Mộng Chi bây giờ không khác gì ác nữ, khuôn mặt trắng trẻo kia bị vài giọt máu đỏ như chu sa bắn lên thật hoàn hảo.
Bộ váy trắng tinh thì đã nhiễm máu đến đỏ rực tựa như ác quỷ hiện ra trước mắt bọn họ.
Thẩm Lan thì bụp miệng hoảng hốt, mắt ngân ngấn nước vui mừng lao tới ôm cô - Tỷ tỷ!!
- Ngoan, không khóc.
- Thẩm Mộng Chi xoa đầu, vui vẻ nói.
Nhìn bọn họ cảnh cáo - Sau này, Thẩm Lan chính là nhị tiểu thư của Thẩm gia, có ai không phục không?
- Chi Chi, con bé không có chung huyết thống với Thẩm gia?? - Ba Thẩm tâm trạng bình ổn hỏi cô.
Mẹ Thẩm cũng chen lời vào nói - Thẩm Lan chỉ là đứa con nuôi Thẩm gia nhận nuôi, đâu phải con không biết, con bé chỉ là công cụ sống truyền máu cho con.
- Hai người biết là nhận nuôi em ấy thì pháp luật đã xác định em ấy chính là con của hai người, là em của con, là nhị tiểu thư của Thẩm gia sao? - Thẩm Mộng Chi nhìn hai người, bịt hai tai của nàng lại mà nói.
- Chúng ta...!!!
Ba mẹ Thẩm còn chưa kịp nói, cô đã chen lời hỏi ngược lại bọn họ - Được rồi, cứ coi như em ấy là vật lấy máu truyền cho con thì ở trong Thẩm gia cũng phải có thân phận chứ? Không lẽ cứ để mọi người coi thường Thẩm gia nhận nuôi không cho danh phận?
Nếu mọi người không có ý kiến cứ coi Thẩm Lan như một phần của Thẩm gia, có làm thì mới có ăn.
Mọi người cũng phải giúp đỡ em ấy, không được bắt nạt, không được coi em ấy như người ngoài.
Đặc biệt, em ấy mang họ Thẩm.
Gọi là Thẩm Lan tiểu thư, nếu mọi người không muốn gọi nhị tiểu thư.
- Được, thưa đại tiểu thư!! - nữ quản gia cúi đầu đồng ý.
Nhẹ nhàng bước đến trước mặt hai người, vui vẻ hướng về Thẩm Lan nói - Thẩm Lan tiểu thư, sau này xin được chỉ giáo.
Thẩm Lan đỏ bừng mặt, vui mừng nở nụ cười tươi đáp lại - Trần quản gia, sau này xin bà giúp đỡ!!!
- Không có chi.
Những người làm nghe vậy cũng đều chạy tới gọi một tiếng - Thẩm Lan tiểu thư!!
Thẩm Lan bị bọn họ đồn vào giữa, mặt mày đỏ bừng khua tay nói - Tất cả mọi người bình tĩnh, từ từ ah~!!!
Thẩm Mộng Chi không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh ba mẹ Thẩm, nhìn thi thể tràn đầy màu nói - Hai người giải quyết làm sao cho ả ta biến mất khỏi mắt con đi.
- Nhưng cảnh sát tới thì phải làm sao?.