Thẩm Mộng Chi ngồi phòng khách, đeo kính cận mở tờ báo ra đọc vô cùng chăm chú.
Một lúc sau, Thẩm Lan cũng bước ra ngoài, ngồi đối diện hỏi cô - - Tiểu thư, có chuyện gì sao?
Thẩm Mộng Chi gấp tờ báo, cởi kính để hết trên bàn, vắt chéo chân rồi nói - Tôi có chuyện cần thông báo!!
Thẩm Lan ngạc nhiên, nói - Dạ??
Thẩm Mộng Chi nói - Em hiện tại đang học ở trường nào??
Thẩm Lan đáp - Dạ thưa tiểu thư, em học ở trường Đại học Long Thành.
Hiện tại đang học năm ba khoa Quản lý khách sạn, năm sau là có thể ra trường làm việc được rồi!!
Thẩm Mộng Chi hỏi - Vậy em có thỉnh thoảng đi làm thêm ngoài giờ không?
Thẩm Lan cười cười, gãi đầu đáp - Cũng thỉnh thoảng nhưng tiểu thư yên tâm, em vẫn học một cách chăm chỉ, không bỏ sót một buổi nào.
Thường xuyên đi làm thực tập sinh tại khách sạn gần đó, chắc chắn sẽ không làm tiểu thư thất vọng!!
Thẩm Mộng Chi lại hỏi - Vậy em có muốn tìm thân thể thật sự của mình không??
Thẩm Lan đáp - Không muốn!! Em không muốn tìm cha mẹ ruột, họ bỏ rơi em rồi, em không muốn tìm họ đâu??
Thẩm Mộng Chi nói - Vậy nếu như họ có lỗi khổ riêng, hoặc....!?
Thẩm Lan chặn lại lời cô định nói - Em không cần biết!! Em chỉ biết là lúc em tuyệt vọng nhất, lúc em cần người thân nhất, họ không có ở bên?
Lúc đó chỉ có một người, một chị gái lớn hơn em một tuổi chịu dang rộng cánh tay của mình ra âu yếm em, nói với em "Đi với chị nha!! Về nhà chị, chị sẽ chăm sóc em!!"
Mặc dù biết rõ chị ấy chỉ muốn lợi dụng mình, nhưng lại không kiềm chế được muốn lại gần, muốn ở bên cạnh chị ấy!!
Cho dù bị rút máu, cho dù bị hắt hủi ghẻ lạnh, ánh mắt chán ghét của bà mẹ nuôi nhìn mình vẫn chỉ muốn ở bên cạnh chị ấy!!
Thứ em có chỉ duy nhất một thứ, đó chính là chị!! Thẩm Mộng Chi!!! Chị có hiểu không??
Thẩm Lan vừa nói vừa khóc, Thẩm Mộng Chi dau lòng lắm nhưng đành nuốt nước mắt vào trong nói - Vậy chỉ cần là thứ tôi yêu cầu, em đều sẽ làm chứ??
Thẩm Lan ngẩn ngơ một lúc, gạt đi giọt nước mắt còn sót lại rồi gật đầu đồng ý.
Thẩm Mộng Chi nói - Sau này đừng có gọi tôi là Tiểu thư, cũng đừng có gọi thẳng tên tôi, gọi Mộng tỷ!!
Thẩm Lan gật đầu, gọi - Mộng tỷ, có chuyện gì cần dặn dò nữa không??
Thẩm Mộng Chi nói - Còn một chuyện nữa, là....
Cô hàn huyên một chút chuyện rồi đứng dậy đi lên lầu, Thầm Lan dọn dẹp xong cũng về phòng ngủ.
...****************...
Trường Trung học Trùng Khánh!!!
Tại phòng hiệu trưởng....!!!
Thẩm Mộng Chi ngồi ghế sofa, đối diện với một người đàn ông trung niên, ăn mặc vô cùng lịch lãm.
Trong mắt của Thẩm Mộng Chi, ông ta không khác gì mấy lão già háo sắc, hai tay đan chéo vuốt vuốt, cười tà mị.
Đó không ai khác mà chính là Hiệu Trưởng trường - Lâm Quyết!!
Tiền kiếp, ông ta bị một nữ sinh tố tụng vì quấy rối tình dục mình, bị mọi người sỉ nhục, bị người thân xa lánh ghét bỏ.
Vì quá đau lòng vì không có ai chịu tin lời ông nói, Lâm Quyết đã nhảy lầu tự vẫn tại trường.
Sau khi ông chết, không một ai tiếc thương còn nói là ông sợ tội tự sát.
Cô gái đó cũng phát điên, bị đưa vào trại tâm thần rồi cũng mất luôn trong đó!!!
Thẩm Mộng Chi tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu sự thật thực hư về nó, chứ thật tình cô không tin Lâm Quyết lại làm ra điều đồi bại đó!!
Lâm Quyết ở ngành nhà giáo này đã hơn nửa tuổi xuân, công hiến sức lực và tuổi trẻ với trường này cũng cúc cung tận tụy với nó.
Như vậy làm sao có thể làm chuyện đó mà hủy hoại tiền đồ mà ông xây dựng bấy nhiêu năm được??
Chắc chắn trong đây còn có chuyện gì đó, nhất định là hiểu lầm!!
Tươi cười nói chuyện với cô, Lâm Quyết nói - Thẩm tiểu thư đích thân đến chỗ chúng tôi dạy học, thật là quý hóa quá!! Không biết tiểu thư có yêu cầu gì không??
Thẩm Mộng Chi nhìn, khoanh tay nói - Sau này không cần quá coi trọng tôi đâu, cứ đối xử như các giáo viên khác!! Tốt nhất là đừng để ai biết tôi tới đây dạy học thì càng tốt, đỡ ồn ào!!
Lâm Quyết vui vẻ đồng ý, bởi vì ông biết đại tiểu thư của Thẩm gia ở đây dạy học mà để đám thiếu gia, tiểu thư biết chắc chắn sẽ chạy tới làm quen.
Đến lúc đó, trường của ông chẳng khác gì giới giải trí, người ra người vào khác gì chợ vỡ!!
Lâm Quyết đứng dậy, dẫn đường cho cô.
Thẩm Mộng Chi bước theo sau, tự nhiên khựng lại nhìn mọi thứ trong phòng, có chút sợ hãi.
Lâm Quyết vừa bước ra khỏi cửa, quay lại nhìn thì...
Thẩm Mộng Chi đóng sầm cửa lại, Tiểu Điệp chui ra từ dây chuyền Huyết Linh Châu đeo cổ, bay lên nói - Mộng tỷ, em cảm nhận được ở đây có rất nhiều âm khí!!
Thẩm Mộng Chi sợ hãi, run rẩy dựa vào cánh của nói - Tiểu Điệp, em nói ở đây có...?
Tiểu Điệp gật đầu một cái, đồng ý với suy nghĩ của cô, nói - Là một hồn ma háo sắc, hắn chết vì bị một cô gái đánh vào cái, cái chỗ đó đó, rồi!!
Tiểu Điệp làm ra dáng vẻ che chỗ đó rồi chết, Thẩm Mộng Chi nhìn nó mà có chút sợ hãi nói không nên lời.
Tiểu Điệp khôi phục hình dạng nói - Hình như hắn ta muốn nhập vào ông hiệu trưởng kia, toàn thân tràn đầy dương khí kia thế mà!! Đến em còn muốn tìm cơ hội hù dọa rồi nhập vào!!
"Hóa ra là vậy!!"
Thẩm Mộng Chi cuối cùng cũng hiểu nguyên do, bật cười.
Tiểu Điệp đột nhiên thấy cô cười có chút khó hiểu, nghĩ là cô cười mình quá trẻ con.
Thẩm Mộng Chi không cười nữa, nhìn nó đang giận dỗi mới nói - Chị không có cười em, chị đang nghĩ có nên bắt hắn ta làm việc cho chị không??
Tiểu Điệp không giận nữa, cười nói với cô một lúc mới chui vào trong Huyết Linh Châu.
Khi mở cửa bước ra, Thẩm Mộng Chi thấy Lâm Quyết ở đó đứng nhìn mình có chút kì quái.
Thẩm Mộng Chi ho khụ khụ, né tránh nói - Thật xin lỗi, vừa nãy có chút hiểu lầm!! Ha ha!!
Lâm Quyết vui vẻ, mời đi - Cô Thẩm, chúng ta tới Hội trường thôi!!! Nhanh lên cho kịp giờ, lễ bế mạc ngày khai giảng đầu năm học, có lẽ sẽ giúp cô gặp mặt các đồng nghiệp để quen biết ah!
Thẩm Mộng Chi gật đầu - Được!! Bây giờ, chúng ta đi thôi!!
Lâm Quyết dẫn tới một căn phòng lớn ở lầu hai, bước vào trong liền nhìn thấy tất cả học sinh mặc đồng phục vô cùng nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng có vài học sinh ở phía dưới chúi đầu vào nhau nói chuyện cười đùa gì đó.
Thẩm Mộng Chi ngồi xuống nhìn toàn cảnh có chút khó tin, phòng này quả thật to bằng cái giảng đường ở Đại học ah??
Lâm Quyết giới thiệu cho cô các giáo viên bộ môn, họ đều rất vui vẻ chào hỏi với Thẩm Mộng Chi.
Chẳng mấy chốc đã chị chị em em ngọt sớt, rất hòa hợp.
Lễ bế mạc diễn ra trong hai tiếng, các học sinh đã ể oải dần.
Xong liền theo giáo viên chủ nhiệm về nhận lớp, hội trường cũng dần có vài học sinh được sắp xếp ở lại dọn dẹp.
Thẩm Mộng Chi vốn dĩ được Lâm Quyết sắp xếp dạy ở lớp 10a1 nhưng lại xin dạy lớp 10 F, cái lớp toàn thành phần bất hảo, không ai dám dạy.
Lâm Quyết mặc dù không muốn nhưng cô cứ khăng khăng muốn dạy, đành nhận lời dẫn Thẩm Mộng Chi tới đó nhận lớp.
...****************...
Lớp 10F.
Trong lớp có vài học sinh tập trung học bài, còn lại tất cả đều đang tụ tập bàn tán.
Một nam sinh đứng lên trên bàn, ngồi xuống nói - Tạo mới nghe lớp bên cạnh nói, trường mới tuyển một giáo viên mới?? Mà người này hình như được chỉ định là giáo viên của lớp chúng ta!!
Cô gái ngồi bên dưới, đầu tóc nhuộm ba màu cười nói - Vậy, đại ca muốn chúng em xử cô ta như những giáo viên trước không??
Nam sinh kia, có chút khoái trí chậc một cái gật đầu đồng ý.
Nữ sinh kia ra hiệu năm sáu người lại gần rồi nói gì đó, nghe xong bọn họ lập tức cười một cách bỉ ổi.
Thẩm Mộng Chi được đưa tới trước cửa, định bước vào thì bị Lâm Quyết ngăn lại - Thẩm đại tiểu thư của tôi ơi, cô suy nghĩ lại đi!!
Lớp này là không ai dạy nổi, học sinh thì nhuộm tóc, tai đeo ba sáu khuyên tai, trông rất giang hồ.
Trước đây có rất nhiều giáo viên bị bọn nó lên kế hoạch trêu chọc rồi đuổi, người trụ được đến cuối thì bị nhập viện, nói sau này sẽ không làm giáo viên nữa....!!
Thẩm Mộng Chi chấn an ông, nói - Hiểu trưởng, bình tĩnh!! Tôi tự có cách khiến bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời mà học tập!
Lâm Quyết định nói gì đó thì bị cô ngăn lại rồi rất tự nhiên mà đẩy ông đi, ông ngoảnh đầu nhìn theo Thẩm Mộng Chi bước vào mà có chút khó nói.
Thẩm Mộng Chi thấy ông đã đi xa, tự tin bước vào cửa lớp.
Cô vừa mở cửa bước vào thì trên đầu....
Một chậu nước lạnh đổ xuống, Thẩm Mộng Chi nhanh chân tiến lên hai bước tránh được nó.
Chậu nước đổ thẳng xuống sàn, chậu nhựa bị đập mạnh mà vỡ thành ba mảnh, nhìn bọn chúng cười cợt nói - Cũng có chút thông minh, để chậu nước cao như vậy là ý kiến của ai vậy??
Nam sinh kia đứng lên, nói - Là em!! Nếu cô sợ thì đi ngay đi nếu không...!không tránh được thương tích đầy mình!! Ha ha ha ~~!!!
Nam sinh kia cười, cả lớp cùng vui vẻ cười theo.
Thẩm Mộng Chi không buồn không vui hỏi - Bạn nam này, em tên gì?
Nam sinh kia ngừng cười đáp - Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!! Lăng Thiên, là tên em!!
Thẩm Mộng Chi nhắc lại - Lăng Thiên??
Lăng Thiên càng cười lớn hơn, Thẩm Mộng Chi mặc kệ mở cuốn sổ trong túi ra mở ra đọc một lượt - Lăng Thiên, 15t học lớp 10 F.
Năng lực học tập thuộc dạng bình thường, không quá giỏi cũng không dốt!!
Hiện tại đang làm đội trưởng đội bóng đá ở trường Trung học Trùng Khánh, chiều cao 1m7, cân nặng 50kg là hotboy khối 10.
Thẩm Mộng Chi gấp lại, nhìn Lăng Thiên nói - Rõ ràng là thiên tài, sao lại lẩn trốn trong bầy hưu bầy gà vậy chứ??
Lăng Thiên đáp - Thiên tài, đừng có đùa!! Cả trường này đều nghĩ lớp 10F này không thể mài dũa thành kim được, cô chỉ vừa mới tới lấy tư cách gì??
Thẩm Mộng nói - Tư cách sao? Tư cách là giáo viên chủ nhiệm của lớp này.
Cô ổn định lại trang phục, nói - Xin chào, cô là Thẩm Mộng Chi, giáo viên chủ nhiệm của lớp 10F.
Cả lớp có chút đứng hình, im lặng nhìn Thẩm Mộng Chi như người điên.
Một nữ sinh đập bàn đứng dậy, hung dữ nói - Cô đừng có dùng bộ dạng thiện lương nghĩa hiểu ý đó, chúng tôi không mắc lừa đâu?? Chúng ta....!đi!!!
Nữ sinh kia vừa xách túi bước ra khỏi lớp, cả lớp cũng xu dọn đồ đi ra theo.
Lăng Thiên nhìn cô một lúc cũng đi ra theo.
Thẩm Mộng Chi không quan tâm, đi lên bục giảng đứng nhìn xung quanh lớp chỉ còn lưa thưa một vài bạn.
Cô vẫn dạy, tan học liền trở về nhà.
...****************...
Thẩm Lan nhìn thấy cô mệt mỏi ngồi ghế vặn vẹo từ nãy giờ, bước tới bóp vai hỏi - Mộng tỷ, ngày đầu tiên dạy học có gì vui không??
Thẩm Mộng Chi nói - Trong lớp có ba, bốn người có vui không??
Thẩm Lan ngạc nhiên hỏi ngược lại - Lớp học gì mà chỉ có ba bốn học sinh trong lớp học??
Thẩm Mộng Chi nói - Tôi hôm nay tới nhận một lớp học có thành tích be bét nhất trường, lúc đầu chỉ nghĩ bọn chúng không thích học thôi nhưng dường như bọn chúng còn có chuyện gì đó khó nói??
Thẩm Lan cười nói - Có lẽ không ai chịu dạy chúng học một cách nghiêm túc, nên bọn chúng tâm sinh ra ý thức không muốn học nữa??
Thẩm Mộng Chi không hiểu hỏi - Vậy là có ý gì??
Thẩm Lan nói - Không có học sinh dốt chỉ có học sinh không muốn học!! Không có giáo viên giỏi chỉ có giáo viên không biết cách dạy sao cho phù hợp với học sinh!!
Thẩm Mộng Chi đột nhiên hô lên, vui vẻ bật dậy nói - Đúng ah!! Tại sao bây giờ mình mới nghĩ đến chứ?? Là bọn chúng không chịu học? Là giáo viên không biết cách dạy chúng??
Thẩm Lan vừa bóp vai vừa nói - Uhm ~~!!
Cô lạnh lùng trầm ngâm suy nghĩ rồi nói - Vậy em nói xem, tôi phải làm gì mới có thể hòa nhập với lớp này?? Dù có chân thành tới đâu, không thể dạy bọn chúng chỉ tổ phí công vô sức!?
Thẩm Lan đáp - Thì chị dùng đạo lý ngày xưa, nói ví dụ điển hình, nhiều khi vì nó bọn chúng hiểu ra thì sao?? Không có chân thành thì có chân tâm mà, vội gì chứ!
Thẩm Mộng Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói - Uhm, cũng mong như em nói!! Dùng chân tâm đối đãi với bọn chúng, mong bọn chúng hiểu ra ý nghĩa của việc học.
Cô buồn chán quá, đột nhiên gọi - Thẩm Lan, chán quá!! Hát một bài cho tôi giải tỏa stress đi!!
Thẩm Lan ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng chịu mở miệng hát một bài.
Giọng nàng nhẹ nhàng, lưu loát khiến cô chìm vào trong đó thoát khỏi buồn phiền của ngày hôm nay.
"Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Không ai biết được
Nobody ever knows
Không ai từng thấy
Nobody ever sees
Tôi đã rời bỏ tâm hồn mình
I left my soul
Về đó bây giờ tôi quá yếu đuối
Back there now I'm too weak
Nhiều đêm anh cầu mong em về nhà
Most nights I pray for you to come home
Cầu nguyện với Chúa
Praying to the Lord
Cầu nguyện cho linh hồn tôi
Praying for my soul
Giờ xin em đừng đi
Now please don't go
Nhiều đêm tôi khó ngủ khi ở một mình
Most nights I hardly sleep when I'm alone
Bây giờ xin đừng đi, ôi không
Now please don't go, oh no
Anh nghĩ về em mỗi khi anh cô đơn
I think of you whenever I'm alone
Vì thế xin đừng đi
So please don't go
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Ừm, ừm, ừm
Hmm, hmm, hmm
Vì tôi không bao giờ muốn biết
'Cause I don't ever want to know
Đừng bao giờ muốn thấy mọi thứ thay đổi
Don't ever want to see things change
Vì khi tôi sống một mình
'Cause when I'm living on my own
Tôi sẽ muốn lấy lại nó và bắt đầu lại
I'll wanna take it back and start again
Nhiều đêm anh cầu mong em về nhà
Most nights I pray for you to come home
Cầu nguyện với Chúa
Praying to the Lord
Cầu nguyện cho linh hồn tôi
Praying for my soul
Giờ xin em đừng đi
Now please don't go
Nhiều đêm tôi khó ngủ khi ở một mình
Most nights I hardly sleep when I'm alone
Bây giờ xin đừng đi, ôi không
Now please don't go, oh no
Anh nghĩ về em mỗi khi anh cô đơn
I think of you whenever I'm alone
Vì thế xin đừng đi
So please don't go
Tôi gửi rất nhiều tin nhắn mà bạn không trả lời
I send so many messages you don't reply
Anh phải tìm ra điều anh đang thiếu em yêu
I gotta figure out what am I missing babe
Hát bây giờ ồ ồ ồ
Singing now oh oh oh
Và bây giờ anh cần em, anh cần tình yêu của em oh oh oh
And I need you now, I need your love oh oh oh
Giờ xin em đừng đi
Now please don't go
Nhiều đêm tôi khó ngủ khi ở một mình
Most nights I hardly sleep when I'm alone
Bây giờ xin đừng đi, ôi không
Now please don't go, oh no
Anh nghĩ về em mỗi khi anh cô đơn
I think of you whenever I'm alone
Vì vậy làm ơn đừng
So please don't
Làm ơn đừng đi
Please don't go
Làm ơn đừng đi
Please don't go
Làm ơn đừng đi ôi không
Please don't go oh no
Anh nghĩ về em mỗi khi anh cô đơn
I think of you whenever I'm alone
Vì thế xin đừng đi
So please don't go."
(tham khảo bài Please Don't Go - Bài hát của Joel Adams).