...******Thứ ba**********...
Ngày thi cuối cùng cũng đến, Thẩm Mộng Chi cũng được phân công làm giám khảo coi thi lớp 11.
Vẫn như thường ngày, Thẩm Mộng Chi mặc một bộ đầm nhạt màu dạo bước trên hành lang đến thẳng phòng thi.
Vừa bước vào, cô đã sắp xếp chỗ ngồi theo mã số thí sinh rồi mới cho học sinh bước vào.
Sau khi học sinh đã ổn định chỗ ngồi, Thẩm Mộng Chi bắt đầu phát đề, miệng thì nói quy tắc trong phòng thi.
Phát xong thì chuông bắt đầu cũng reo lên, các học sinh đều chăm chú đọc đề rồi làm bài.
Thẩm Mộng Chi nhìn dáo dác xung quanh không ai quay cóp thì yên tâm làm việc của mình.
Thời gian thi trôi không quá nhanh cũng không quá chậm, chỉ một cái nháy mắt đã gần hết giờ.
Thẩm Mộng Chi nhìn các em học sinh đang miệt mài làm bài, có em thì đã làm xong đang xoát lại lỗi chính tả.
Chuông hết giờ réo lên, các em học sinh lần lượt theo mã số mã đứng dậy nộp bài, Thẩm Mộng Chi ngồi riết cũng rảnh rỗi không có việc gì làm thì cầm tất cả bài thi xếp gọn lại.
Vô tình cô nhìn thấy một bài thi có nét chữ vô cùng đẹp, trình bày cũng rất sạch sẽ.
Thẩm Mộng Chi nhìn tên, hỏi - Đỗ lỗi, lớp 11A7 là ai vậy??
Một nam sinh đang cất đồ vào trong cặp, không hiểu chuyện gì đột nhiên bị cô gọi cũng đáp - Là em!! Có chuyện gì không cô!!
Thẩm Mộng Chi đáp - Không có gì! Chỉ là nét chữ em rất đẹp, trình bày bài thi cũng rất sạch sẽ nên hỏi thôi.
Đỗ Lỗi ngại ngùng gãi gãi đầu nói - Em chỉ là lúc học cấp hai có thi cuộc thi viết chữ đẹp, chứ không có gì lạ cả!!
Thẩm Mộng Chi tấm tắc khen - Được khen mà không kiêu, tố chất tốt!! Sau này, sẽ thành công về sự nghiệp lẫn tình duyên, cố gắng lên.
Đỗ Lỗi được cô khen vui vẻ cảm ơn, đám bạn ở bên cạnh cũng chúc mừng cậu, cậu cười cười rồi xách cặp ra ngoài.
Thẩm Mộng Chi sau khi sắp xếp xong cũng ra ngoài, Lăng Thiên đã đứng đợi ngoài cửa từ bao giờ, vừa nhìn thấy cô thì vui vẻ đưa hộp thức ăn cho Thẩm Mộng Chi nói - Có lẽ cô không chưa ăn sáng, em có làm chút cơm trứng cuộn.
Nếu cô không chê, có thể nếm thử!?
Thẩm Mộng Chi cầm lấy hộp thức ăn, rồi nói - Vậy có chút không tốt nha ~!! Ai đời lại để học sinh phải làm cơm mời giáo viên chứ?
Lăng Thiên đáp - Không có vấn đề gì đâu cô, em rảnh rỗi mới làm thôi.
Cô là người đầu tiên ăn món do đích thân em nấu đó!!
Thẩm Mộng Chi cười cười, xoa đầu Lăng Thiên nói - Được, em đợi cô tí!! Cô cất bài thi vào trong tủ rồi ra ăn với em!!
Lăng Thiên cầm hộp cơm nói - Vậy em chờ cô ở khu vực cantin, xong liền chạy ra luôn nhé? Cơm để lâu sẽ nguội, ăn không ngon!!
Thẩm Mộng Chi gật đầu chạy đi đến phòng của mình, cất vào trong tủ rồi chạy ra cantin.
Lăng Thiên đã dành chỗ ngồi cho hai người, ngó nghiêng xung quanh như đang tìm ai đó.
Thẩm Mộng Chi ngồi đối diện nói - Em chờ lâu không?
Lăng Thiên đáp - Dạ, không lâu đâu ah!! Em cũng chỉ vừa mới dành được chỗ này thôi, cô mau ăn đi kẻo nguội thì không ngon.
Thẩm Mộng Chi nhìn cậu cười cười rồi mới mở hộp cơm ra nói - Uhm~!! Thơm quá đi!! Vẫn còn nóng này, em làm sao giữ được nhiệt độ này vậy?
Lăng Thiên đỏ mặt, nói - Em để trong cặp, còn dùng hộp giữ nhiệt.
Thẩm Mộng Chi múc một miếng lên ăn, gật đầu nói - Cơm mền mền, trứng giòn tan, đủ thập cẩm rất là ngon!! Nói chung, em rất có tài nấu ăn.
Chẳng bù cho cô, từ nhỏ đến lớn không biết nấu ăn, ngay cả món nấu mỳ ăn liền còn không biết làm.
Lăng Thiên vui vẻ nói - Nếu cô không phiền thì sau này một ngày ba bữa em sẽ nấu cho cô ăn, đổi lại cô phụ đạo học tập.
Thẩm Mộng Chi gật đầu đồng ý luôn, ngại gì không nhận.
Vừa được ăn đồ ăn ngon, còn có thể giúp học sinh học tốt hơn chứ?
Hai người cứ ăn miếng này lại đút miếng kia cho đối phương, chẳng mấy chốc hộp cơm cũng cạn đáy.
Thẩm Mộng Chi ngả người ra sau, vỗ vỗ bụng của mình vài cái nói - No quá đi!! Lâu rồi không ăn no như vậy??
Lăng Thiên dọn đồ vào trong túi ni lông nói - À còn giao kèo kia không được nuốt lời đâu đó??
Thẩm Mộng Chi giơ ngón tay , ra hiệu biết rồi.
Lăng Thiên đứng dậy trở về phòng thi ôn bài, Thẩm Mộng Chi ngồi đó nghĩ gì đó cứ ngẩn ngơ cười một mình có chút kì lạ.
Mọi người trong cantin đều nhìn cô với ánh mắt vô cùng kì lạ.
...****************...
Kết thúc kì thi đã là một tuần sau, học sinh được phép nghỉ ngơi, giáo viên thì ở lại chấm thi.
Chấm thi xong liền gửi điểm thi của học sinh lên diễn đàn trường, khi điểm thi được công bố trên diễn đàn trường có xảy ra xôn xao.
Lăng Thiên vừa xem xong lập tức gọi điện cho cô, nhưng cô không bắt máy, cứ gọi gọi mãi cho đến khi...
Thẩm Mộng Chi vừa mới tắm xong bước ra đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ mà hét hồn.
Gọi lại cho Lăng Thiên, vừa mới mở máy Thẩm Mộng Chi hỏi - "Em làm gì mà gọi nhiều vậy?? Tận 50 cuộc gọi nhỡ muốn điện thoại cô cháy máy sao??"
Lăng Thiên mặc kệ tâm trạng của cô bực mình thế nào nói - "Cô Thẩm, em ....em đặt được điểm cao rồi cô ơi!! Tận 175 điểm, đứng top 10 học sinh có điểm số cao nhất."
Thẩm Mộng Chi khựng lại hỏi - "Thật sao? Chúc mừng em nha ~!!!"
Lăng Thiên nói - "Vậy giao dịch của chúng ta cũng nên bắt đầu rồi đúng không?"
Thẩm Mộng Chi gật đầu nói - "Uhm~!! Đợi buổi chiều, cô tới nhà em gặp riêng bố mẹ em nha~!?"
...****************...
Theo đúng như đây nói, Thẩm Mộng Chi đứng trước một căn biệt thự không quá sang trọng, cũng không cầu kỳ.
Mở điện thoại xem GPS mà Lăng Thiên gửi cho, Thẩm Mộng Chi cất điện thoại vào trong túi.
Rồi chỉnh lại trang phục, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.
Đợi một lúc lâu mới có một thím giúp việc ra mở cửa, Thẩm Mộng Chi lễ phép bước vào trong.
Vừa mới đặt chân vào nhà, Thẩm Mộng Chi đã cảm thấy không khí có chút căng thẳng, bầu không khí này làm cô có chút giật mình.
Thím giúp việc kia nhìn sắc mặt cô không tốt liền nói - Cô giáo, cô không sao chứ?? Có cần tôi lấy dầu gió cho cô không?
Thẩm Mộng Chi vội vàng xua tay, nói - Dạ không cần đâu ah?? Thím lấy cho cháu một cốc mật ong pha loãng là được!!
Thím giúp việc gật đầu rồi bước vào, Thẩm Mộng Chi từ từ chào hỏi bọn họ - Xin chào hai vị, cháu là giáo viên chủ nhiệm của em Lăng Thiên, cháu tới đây là có chuyện cần bàn bạc với hai vị!!
Lăng tổng cùng Lăng phu nhân nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý, Thẩm Mộng Chi liền tiến tới ngồi xuống ghế sô pha.
Khi thím giúp việc mang ly mật ong ra để trên bàn rồi rời đi, Thẩm Mộng Chi mới nói - Cháu tới đây là có chuyện muốn hỏi hai vị?
Lăng tổng ngạc nhiên, uống trà rồi nói - Cô cứ nói đi, không cần ngại ngùng gì??
Thẩm Mộng Chi nói - Vậy thì cháu không cần vòng vo làm gì cho mất thời gian.
Lăng Thiên, em ấy muốn theo ngành điện ảnh? Cháu mong hai người thành toàn cho em ấy!!
Lăng phu nhân ở bên cạnh chen lời nói - Không thể được, vợ chúng tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, tương lai để tiếp quản công ty làm sao có thể gia nhập giới giải trí chứ?? Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đến cô cũng muốn nó đi sai đường sao?
Thẩm Mộng Chi cố gắng giải thích - Sự lo lắng của hai người cháu hiểu, nhưng em ấy cũng lớn rồi bắt buộc phải ra xã hội va vấp mới có thể trưởng thành.
Nếu cứ quan tâm, chăm sóc như đứa trẻ, sớm muộn gì cũng bị xã hội vùi lấp!!
Lăng tổng không nói gì, mải mê suy nghĩ gì đó đột nhiên hỏi - Vậy ý cô là muốn thằng bé theo đuổi ước mơ, không muốn để nó thừa kế gia sản của Lăng gia..!!
Thẩm Mộng Chi trực tiếp gật đầu - Phải cũng như không phải!! Cháu muốn em ấy theo đuổi ước là cái thứ nhất, cái thứ hai là muốn em ấy có thể đứng trên chính đôi chân của mình.
Em ấy có thiên phú về ca hát và nhảy múa, đặc biệt có thể để em ấy biết sự tàn khốc của thế giới.
Có lẽ sau này suy nghĩ lại, em ấy ở giới giải trí hay là trên thương trường cũng biết cách ứng phó!!
Nó khiến em ấy trưởng thành là một phần, còn lại sẽ khiến em ấy nhận là mọi việc đều phải trả một cái giá tương ứng, có thể xoay chuyển tình thế trong tương lai.
Kể cả bầy mưu tính kế đối thủ một cách quỷ không biết, thần không hay...!!
Lời lẽ hùng hồn, có sức thuyết phục khiến cả hai nhìn nhau tấm tắc khen, Lăng tổng gật đầu đồng ý.
Thẩm Mộng Chi đứng dậy, cúi đầu cảm ơn hai người.
Lăng Thiên ở trong phòng lo lắng đi đi lại lại, trong lòng cứ cảm thấy bất an lên mở cửa bước ra.
Vừa mở ra đã nhìn thấy Thẩm Mộng Chi đang đứng ở ngoài, lo lắng hỏi - Thể nào rồi? Ba mẹ em có đồng ý không??
Thẩm Mộng Chi chỉ cười không trả lời, Lăng Thiên càng cảm thấy lo lắng bất an, buồn bã nói - Biết ngay mà!! Ba mẹ em mà dễ thoả thuận như vậy thì đã không phải ba mẹ em!!
Thẩm Mộng Chi hỏi - Không mời cô vào phòng nói chuyện sao??
Lăng Thiên mở rộng của ra, mời Thẩm Mộng Chi vào.
Thẩm Mộng Chi vừa bước vào vừa nhìn xung quanh nói - Căn phòng đẹp đó, ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ thật sự không giống phòng con trai chút nào!!
Lăng Thiên ngồi xuống ghế nói - Cô ngồi trên giường đi, em thích màu trắng lên sơn xung quanh vậy thôi.
Thẩm Mộng Chi ngồi xuống, nói - Vậy bây giờ em muốn làm gì? Cứ nghe lời bố mẹ tiếp quản công ty hay là theo đuổi ước mơ....??
Lăng Thiên buồn bã đáp - Tất nhiên là em muốn theo đuổi ước mơ rồi!! Nhưng.....!công ty mà bố mẹ em cả đời gây dựng, cũng không thể để người ngoài cướp được.
Em cảm thấy mình vô dụng lắm, chẳng làm ra được trò trống gì?
Thẩm Mộng Chi hỏi - Nếu cô có thể giúp em có được cả hai thứ, em sẽ làm thế nào?
Lăng Thiên nhìn cô, nói - Tất nhiên là sẽ không phụ sự tin tưởng và ủng hộ của cô rồi!! Sau này, cô có gặp chuyện gì không tiện ra mặt hay giải quyết chuyện gì đó, em sẵn sàng xuất hiện để giúp cô.
Thẩm Mộng Chi cười - Một lời đã định, quân tử nhất ngôn, tứ mã nạn truy, không được nuốt lời...!!
Lăng Thiên đột nhiên hiểu gì đó, vui vẻ hỏi - Vậy....??
Thẩm Mộng Chi cười, giơ ngón tay cái lên nói - Thành công viên mãn, chúc mừng em có thể theo đuổi ước mơ!!
Lăng Thiên quá vui nhảy xung quanh phòng như con Kangaroo, Thẩm Mộng Chi nhìn mà có chút hài hước.
Bên ngoài, Lăng tổng và Lăng phu nhân dựa tường nhìn nhau trìu mến nói - Con trai chúng ta đã trưởng thành rồi!!
Lăng tổng ôm vợ của mình nói - Anh là lần đầu tiên thấy con trai vui vẻ, cười đùa như vậy đó!! Cũng lâu lắm rồi, kể từ lần đó!!
Lăng phu nhân ôm chồng mình nói - Em cũng vậy!! Mà anh đừng trách bản thân mình nữa, chuyện năm đó hoàn toàn không phải lỗi của anh!!
Lăng tổng khẽ cười nói - Anh không phải là trách bản thân, chỉ là nếu năm đó không làm vậy con trai chúng ta có phải sẽ vui vẻ không??
Lăng phu nhân thờ dài một cái nói - Mọi chuyện đều tùy ý ông trời đi!!!