Một chiều tàn nắng phai
Nhìn theo dáng ai khuất sau lưng đồi
Bỏ lại đây là những tháng năm biết bao ngày sương gió
Người theo chốn phiêu bồng
Để lại đây nỗi nhớ rêu phong
Có người hoài thương ước hẹn trăm năm
Em nỡ chia lìa chốn dương trần
Mình anh trách sao phận bạc
À ơi bến vắng đò xưa tiếng lòng hiu hắt
Hỡi thế thái trần gian có phải trêu đùa với người thiện lương
Trong cô đơn tịch liêu có bao nhiêu người sẽ thấu mất người mình thương
Đớn đau nhường nào…
Nếu hữu ý luân hồi
Nhành liễu theo gió mang về đâu
Tà áo ấy vẫn đây tấm thân dãi dầu
Hồ điệp uyên ương giờ đành chia cách
Lòng khổ mang bi oan trái ngang
Hẹn kiếp sau, ta sẽ cùng nên nghĩa phu thê
[Rap]
Điệu buồn này ai hát?
Mà vương sầu man mác
Ta nhoẻn miệng cười nơi chốn trần thế nhưng sâu thâm tâm này tan nát
Liệu đây phải chăng là khổ hạnh
Hóa kiếp luân hồi vẫn nặng mang
Bất chấp thông thiên đạo lý đến mấy vẫn chẳng thể nên nghĩa tào khang
Ta hận, trách sao ông trời không có chút lương tri
Khiến cho ta như một cái xác không hồn chẳng khác gì cương thi
Ta đánh mất đi lý trí dần thay đổi cả tính tình
Người đời trách sao ta quá si tình vì người không còn là chính mình
Ta đã không còn là chính mình
Ta dần thay đổi đi tính tình.
Ta nếm trải, sự đời này vô vị khi vắng hồng nhan
Chén tiêu sầu kia đã là gì so với bao nhiêu mặn đắng lòng mang
Chẳng còn động lòng trắc ẩn chẳng màng chuyện giang sơn
Chỉ hẹn lại nhau ở một cuộc đời nào khác sẽ bớt đau đớn hơn.
...*******Thứ năm*********...
Thẩm Mộng Chi ở trong phòng nhìn qua cửa sổ, đoàn rước dâu đi xa dần.
Thẩm ba và Thẩm phu nhân cũng phải nối gót đi theo đoàn.
Khi tất cả đã lên xe rồi rời đi, Thẩm Mộng Chi mới đi xuống nhà gọi điện thoại cho ai đó.
Sau một hồi chuông ngân vang, cuối cùng đầu dây bên kia cũng chịu nhấc máy.
Lăng Thiên ở bên kia đang học bài, nghe thấy điện thoại reo lâu mới nghe, nói "Cô Thẩm, sao hôm nay đặc biệt gọi cho em vậy???
Lãng Thiên đã đậu vào Học Viện Điện Ảnh Giang Nam, bởi vì tài năng ca hát và nhảy múa vô cùng xuất sắc nên được các giáo viên rất chú ý.
Thẩm Mộng Chi nói - Em rảnh không, đi uống với cô vài ly??
Lăng Thiên nghe xong có chút giật mình, nhìn đồng hồ đeo trên tay nhìn - Bây giờ mới đầu giờ chiều mà, sao lại muốn uống rượu?? Bộ cô gặp chuyện gì khó giải quyết sao??
Thẩm Mộng Chi nói - Ừm, cần người tâm sự!! Em có tới không, không thì cô cũng không có người để tâm sự!!!
Lăng Thiên gấp cuốn sách đang học dở nói - Được, em rảnh!! Gửi địa chỉ cho em, em tới đón cô!!
Thẩm Mộng ngắt máy, rồi gửi vị trí của mình cho Lăng Thiên.
Khoảng nửa tiếng sau, Lăng Thiên đã lại một chiếc xe mui trần đến rước cô đi.
Trên xe, Thẩm Mộng Chi cũng im lặng không nói gì.
Lăng Thiên cùng im lặng không hỏi không làm gì chỉ chuyên tâm lái xe.
Vẫn là Quán bar Giang Thành!!
Thẩm Mộng Chi sau khi bước vào không ngừng uống hết ly này tới ly khác, Lăng Thiên muốn ngăn cản cũng không được.
Đèn nhấp nháy hòa cùng với nhạc DJ rất ồn ào, Lăng Thiên dù có nói gì cô cũng không nghe thấy cứ chăm chăm uống rượu.
Lăng Thiên không nhịn được nữa, cầm luôn cốc rượu trên tay cô nốc hết, đập mạnh xuống bàn nói - Uống!! Uống, uống, chỉ biết uống!! Cô không nói làm sao em biết được cô đang gặp chuyện gì mà giải quyết hả??
Thẩm Mộng Chi hình như đã ngà ngà say, ngây ngất nói - Trả ...!hự ....cho cô!! Cô muốn ...hự ....uống tiếp, em dám ....hự ....cản sao??
Lăng Thiên chụp lấy bình rượu bên cạnh, giơ lên tránh cô lại rót tiếp, nói - Không được uống nữa, cô say rồi.
Thẩm Mộng Chi lắc đầu nói - Cô...!hự ...không say!! Cô vẫn còn uống được....!hự....!uống tiếp!!!
Lăng Thiên bất lực nhìn cô gái mạnh mẽ, quyết đoán ngày nào bây giờ gục ngã trước số phận cũng hơi đau lòng.
Thẩm Mộng Chi đột nhiên gục xuống bàn, có lẽ là đã say rượu rồi.
Lăng Thiên khó khăn lắm mới lôi cô ra khỏi quán bar, trong tình trạng say rượu Thẩm Mộng Chi không ngừng khóc lóc nói lời xin lỗi gì đó.
Lăng Thiên thấy cô chốc chốc lại cựa quậy không yên phận, liền ẫm bồng công chúa rồi đưa vào trong xe.
Thẩm Mộng Chi cư nhiên lại yên tĩnh để cậu muốn làm gì thì làm.
Lăng Thiên đưa cô vào trong xe cũng túa mồ hôi, lau mặt nói - Không biết ăn gì mà nặng vậy?? Rõ ràng nhìn yếu liễu đào tơ như vậy mà, ai mà ngờ được đánh nhau không thua kém dám đàn ông!!
Cậu ngồi vào trong xe, khởi động xe lao đi.
Chiếc xe chở hai người lao tới một cái hồ nước lớn rồi dừng lại, Thẩm Mộng Chi cũng vừa lúc tỉnh dậy nhìn xung quanh mọi hỏi - Đây là đâu? Sao lại tới đây??
Lăng Thiên Hành cầm chặt tay cô nói - Cô Thẩm ở đây chỉ có hai chúng ta, không có bất kỳ người nào khác.
Cô có thể thoải mái khóc, thoải mái nói hết lời trong lòng...!!
Thẩm Mộng Chi không biết vì lý do gì, như được tiếp thêm sức mạnh mà ôm mặt khóc nức nở nói - Xin lỗi!! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!!!
...****************...
Lăng Thiên ngồi trước mui xe, nhìn ra ngoài bờ biển - Cô Thẩm, cảm thấy thoải mái chưa??
Thẩm Mộng Chi đã ra ngoài tử lúc nào, hốc mắt đỏ ửng nhìn mặt biển buổi tối nhìn đen xì, ánh trăng phản chiếu trên mặt biển lóng lánh.
Thẩm Mộng Chi nói - Cảm ơn em, Lăng Thiên!! Cô chỉ có một người bạn là em, mọi người đều đã bị cô đẩy đi thật xa không ai ở gần, rất cô đơn!!!
Lăng Thiên hỏi - Vì cô không muốn liên lụy đến bọn họ, hay là cô cảm thấy mình có thể gánh vác mọi thứ??
Thẩm Mộng Chi đáp - Chuyện gì đã xảy ra rồi, có hơi hận cũng không thể làm gì khác được!!
Lăng Thiên nhìn cô hỏi - Vậy cô cảm thấy, bản thân mình có thể chịu đựng được tất cả mọi thứ sao??
Thẩm Mộng Chi cười đáp - Hừ!! Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cô, tốt nhất em nên hoàn thành giao dịch của chúng ta.
Bảo vệ Thẩm gia suốt đời, đứa nhỏ mới sinh kia chính là giao dịch cuối cùng của hai chúng ta.
Lăng Thiên hỏi - Vậy Thẩm Linh Đan thì sao?? Mặc dù, anh ấy là em trai nuôi trên giấy tờ nhưng không thể cứ thế bỏ mặc được!!
Thẩm Mộng Chi nói - Cái này, em không cần lo.
Cậu ấy tự khắc cô có an bài, nhất định sẽ vô cùng an toàn.
Lăng Thiên thở dài nói - Mỗi lần nói chuyện với cô, nhiều lúc em cảm thấy mình phải kiên nhẫn lắm mới hiểu được ẩn ý trong lời nói!!
Thẩm Mộng Chi cười nói - Không cần hiểu, em chỉ cần làm theo đúng như đã thỏa thuận là được!!! Cái khác không liên quan đừng có nhúng tay vào, cũng không nên nhiều chuyện.
Lăng Thiên gật đầu đồng ý, Thẩm Mộng Chi ngẩng đầu nhìn lên trời vẫn là ánh trăng tròn vằng vặc, tỏa ra luồng hàn khí lành lạnh bao quanh hai người.
Không gian dường như lắng đọng lại, hai người không ai nói câu gì??
Cứ như thế mà mỗi người một việc, người ngắm trăng người chìm trong suy nghĩ.
Khi ánh trăng treo trên cao kia khẽ di chuyển, hai người nhìn nhau có chút kì lạ.
...****************...
Thẩm Mộng Chi được Lăng Thiên đưa về biệt thự tại Giang Thành, rất chi là tự nhiên mà mở cửa ẫm cô một đường vào trong phòng.
Thật ra mà nói, biệt thự này do cô dùng tiền của bản thân mua để tiện cho việc dạy học, Lăng Thiên cũng có một cái.
Thẩm Mộng Chi không quan tâm, để cậu đưa vào trong phòng rồi ngủ luôn.
Lăng Thiên đắp chăn cho cô rồi tắt điện, nhẹ nhàng bước ra ngoài không quên đóng cửa.
Lăng Thiên ra ngoài khóa cửa cẩn thận, cất chìa khoá vào trong túi rồi lên xe lao đi mất hút, để lại một nắm bụi bay mịt mù phía sau.
Cậu vừa mới trở về nhà, điện thoại đã réo lên một tin nhắn.
Lăng Thiên mở lên đọc, thấy một file tài liệu gì đó.
Đọc xong, Lăng Thiên cảm thấy vô cùng thú vị "Thẩm gia với Phó gia liên hôn quả thật là chuyện lớn nha ~!!"
Lăng Thiên lướt tin tức, lập tức thấy bài báo viết về cuộc kết hôn của hai nhà "Phó x Thẩm" thì mới hiểu ra mọi chuyện.
"Thẩm Mộng Chi à, cô rốt cuộc là người như thế nào?? Chơi đùa người khác hình như cũng có chút thú vị sao??"
Lăng Thiên cười cười nhìn iPad mà có chút rùng rợn, nói - Vậy để em giúp cô giải quyết hậu quả ạ!!
...****************...
Sáng hôm sau, Thẩm Mộng Chi thức dậy đầu óc có chút choáng váng, khó khăn lắm bước xuống giường được nhưng không được lâu liền ngã xuống đất.
Lăng Thiên nghe thấy tiếng động liền mở cửa chạy vào, đỡ cô lên giường nói - Cô Thẩm, đừng có tự ý bước xuống giường.
Hôm qua cô uống say quá, mau uống mật ong giải rượu đi!!
Thẩm Mộng Chi cầm lấy ly mật ong của Lăng Thiên, uống một ngụm nói - Sao em ở đây? Hôm nay không có tiết sao??
Lăng Thiên quỳ xuống đất, bóp bóp chân cô trả lời - Sáng có nhưng học tiết thứ hai, buổi chiều em sẽ đến chăm sóc cô.
Hôm qua, cô làm em sợ hết hồn...!!
Thẩm Mộng Chi uống hết ly mật ong rồi để trên bàn nói - Uhm!! Vậy cho cô xin lỗi, mỗi lần cô say đều không nhớ gì cả, lại làm phiền em chăm sóc rồi!!
Lăng Thiên đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho Thẩm Mộng Chi nói - Không sao?! Dù sao bây giờ, cô cũng chỉ còn một mình em là thân thiết, em không quan tâm cô có phải hơn Bạch nhãn lang...??
Thẩm Mộng Chi cười nói - Uhm, vậy thì cực khổ cho em rồi!! Chăm sóc cho một cô giáo không biết chăm sóc bản thân ah!!
Lăng Thiên đáp - Không cần cảm ơn!! Rất vui được chăm sóc cô, cô đối với em rất quan trọng...!!
Thẩm Mộng Chi mơ màng chìm vào trong giấc ngủ, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của ai đó.
...****************...
Thẩm Mộng Chi một lần nữa thức dậy, nhìn ra ngoài thấy sắc trời đã tối.
Từ từ bò dậy mở cửa, bước đi xuống tầng thấy âm thanh kì lạ ở trong bếp mới vào.
Lăng Thiên đang chăm chú nấu ăn, không được ý cô phía sau nhìn vô cùng chăm chú.
Cảnh tượng này trong mắt Thẩm Mộng Chi lại là xuất hiện một người khác.
Thẩm Lan đang mải mê nấu ăn, mặc tạp dề chốc chốc quay lại nở nụ cười tươi rói nói - Mau rửa tay đi rồi vào ăn!! Sắp xong rồi?!
Thẩm Mộng Chi gật đầu, nhìn nàng đang loay hoay trên bàn thì bật cười, nói - Đồ ngốc!!
Lăng Thiên không hiểu gì, quay lại nhìn cô đã giàn giụa nước mắt từ bao giờ lại lo lắng chạy tới hỏi han nhưng cô ngoại trừ khóc thì không trả lời một câu nào.
Lăng Thiên phải khó khăn lắm mới dỗ Thẩm Mộng Chi ngừng khóc, sắc mặt cô rất trắng bệch, hốc mắt đỏ ửng vì khóc.
Trông bây giờ chẳng khác gì chú hề trên phố, trong rạp xiếc!!!
Thẩm Mộng Chi múc từng muỗng từng miếng, ăn một cách nhẹ nhàng khác hẳn với cách ăn bất chấp hình tượng như trước đây.
Hai người không nói chuyện cứ thế mà ăn, ăn xong Lăng Thiên bảo cô ra sofa ngồi nghỉ cho tiêu cơm, còn đám bát đĩa này để cậu xử lý.
Thẩm Mộng Chi không thể làm trái đành nghe lời, đi ra sofa ngồi xem TV.
Bộ phim đang phát khiến cô vô cùng chăm chú xem, quên luôn nhìn Lăng Thiên ở trong nhà mình rửa bát.
Lăng Thiên rửa xong, bước ra thấy cô chăm chú xem một bộ phim truyền hình tiên hiệp gì đó có vẻ rất thú vị cũng ngồi xuống xem cùng.
Ấy vậy mà Lăng Thiên xem xong liền mê luôn, hai người mặc kệ mấy giờ xem liên tiếp mấy tập liền.
May là nó đã happy ending, chứ nếu không hai người chắc chắn sẽ tìm đài truyền hình chửi không cho chiếu tập mới.
...****************...
Thẩm Lan ở Phó gia cũng rất thoải mái, không cần giao tiếp với mọi người, ít khi gặp Phó lão gia và Phó lão thái thái.
Sau khi đã hoàn thành thủ tục kết hôn, cô vào trong phòng tân hôn chờ Phó tam gia.
Trời sẩm tối, Phó Hằng mới được đẩy xe lăn vào trong phòng.
Thẩm Lan không chần chừ mà nói luôn - Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, Phó tam gia!?
Phó Hằng có chút bất ngờ trước tính cách của Thẩm Lan, lạnh lùng nói - Tại sao, tôi phải làm giao dịch với cô!! Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa!!
Thẩm Lan lại gần hắn nói - Vậy, anh đã vui mừng quá sớm rồi đó!! Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, vậy nên chúng ta không phải vợ chồng?!
Phó Hằng nhíu mày, lạnh lùng nói - Vậy cô muốn gì?? Giao dịch gì??
Thẩm Lan nói - Chúng ta cứ làm một đôi vợ chồng mặn nồng trước mặt tất cả mọi người, kể cả Thẩm gia và Phó gia!!?
Phó Hằng nói - Vậy sau lưng thì sao??
Thẩm Lan cười, đứng dậy nói - Ai đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ cần không vươn tay quá dài, đôi bên đều vui vẻ!! Được chứ, Phó tam gia??
Phó Hằng nhíu mày nói - Vậy nếu tôi không đồng ý??
Thẩm Lan bước ra sau lưng, cúi xuống thì thầm vào tai nói - Vậy anh có muốn đi lại như người bình thường không??
Phó Hằng cuối cùng không giữ được sự lãnh đạm kia, kích động hỏi Thẩm Lan - Cô biết y thuật, chân của tôi có thể chữa được không??
Thẩm Lan ngồi đối diện với Phó Hằng, rót một ly rượu giao bôi uống rồi nói - Chữa được chứ!! Không những khiến anh có thể đi lại như người bình thường, còn có thể giúp anh tránh tai mắt của chú hai!?
Nàng bỏ ly xuống rót một ly rượu nữa đưa cho Phó Hằng, cười nói - Bất quá, ít nhất một tuần mới khỏi!!
Phó Hằng nhìn cô có chút khó hiểu - Cô không phải đại tiểu thư của Thẩm gia??! Theo như thám tử báo, đại tiểu thư Thẩm gia là một nữ nhân háo sắc, ngang ngược, độc đoán!!
Thẩm Lan tức giận, đứng bật dậy đập ly nói - Câm miệng!! Không cho anh nói xấu tỷ tỷ!!
Phó Hằng hơi sợ hãi, Thẩm Lan dùng ánh mắt sắc lạnh tiến tới bóp cổ hắn, nói - Anh nói tôi thế nào cũng được! Không cho anh nói xấu tỷ tỷ?? Anh thì biết cái gì, trên đời này ngoài trừ tôi không ai hiểu rõ tỷ tỷ cả!! Ba mẹ Thẩm không hiểu, anh càng không hiểu được !!
Thẩm Lan buông tay ra nói - Tôi chỉ thông báo thôi, không trưng cầu ý kiến của anh!? Phó tam gia, chắc anh không muốn đi đứng lại bình thường, tùy tiện bày mưu tính kế trả thù chú hai chứ nhỉ??
Phó Hằng có chút khựng lại, đáp - Muốn!! Tất nhiên là muốn, ngay cả trong mơ cũng muốn!! Cô có thể sao?? Giúp tôi đứng dậy, cô muốn gì tôi liền đáp ứng!!
Thẩm Lan cười giơ tay ra, nói - Vậy thành giao, hợp tác vui vẻ!!
Phó Hằng bắt tay với cô nói - Hợp tác vui vẻ!!
...****************...
Sáng hôm sau, Thẩm Lan thức dậy từ sớm nấu một bữa ăn đơn giản.
Người giúp việc cùng quản gia nhìn mà có chút khó tin, không ngờ đại tiểu thư háo sắc trong lời đồn cũng biết nấu ăn.
Thẩm Lan bưng tô canh ra nhìn thấy bọn họ thì cười nói - Chào buổi sáng!!
Nữ quản gia lạnh lùng được coi là bà chằn lửa nhìn Thẩm Lan cũng có chút cảm tình, chạy tới phụ giúp nàng bê thức ăn ra.
Những người khác cũng cúi đầu chào - Thiếu phu nhân, buổi sáng hảo!!
Thẩm Lan gật đầu, ra hiệu cho mọi người gọi những thành viên trong nhà ra dùng bữa.
Người giúp việc cũng rất nghe lời, chạy đi ngay.
Thẩm Lan cảm thấy mọi thứ đã sắp xếp xong liền chạy lên lầu, đánh thức Phó Hằng.
Phó Hằng hôm qua có uống một chút rượu, đầu óc có vẻ choáng váng lăn lộn trên giường, không tỉnh được cũng không ngủ được.
Thẩm Lan bước vào nhìn thấy cảnh này cũng phải bật cười, sẵn tiện bê luôn cốc mật ong giải rượu lên cho hắn uống.
Phó Hằng vốn dĩ không muốn bị gọi vào lúc sáng sớm, nhưng bị Thẩm Lan ép ngồi dậy cũng tỏ vẻ bực mình nói - Được rồi, tôi uống là được chứ gì??
Nhân lúc Phó Hằng đang nhắm mắt uống hết ly mật ong trên tay, Thẩm Lan thì cầm một cây châm nhỏ đâm vào đầu gối hắn.
Phó Hằng uống xong vẫn không cảm nhận gì, Thẩm Lan hét lên - Trên giường, có chuột kìa.
Ngay sau lưng anh đấy!!
Phó Hằng không suy nghĩ gì mà giật mình nhảy thẳng lên ôm Thầm Lan, sợ hãi kẹp chặt nàng không buông, trông vô cùng hài hước.
Thẩm Lan vỗ vỗ lưng hắn vào cái, không nhịn được cười nói - Nó bị anh dọa chạy đi rồi, mau xuống ngay khỏi người tôi!!
Phó Hằng buông ra, thở phào một hơi đốt nhiên cảm thấy gì đó nhìn xuống - Mình....!Mình đứng được ah??
Sau đó liền ngã xuống, Phó Hằng cố gắng đánh vào chân nhưng vẫn như cũ không có một chút cảm giác gì cả, nhìn Thẩm Lan với ánh mắt khó hiểu.
Thẩm Lan đỡ hắn ngồi trên xe lăn mới nói - Tôi vừa nãy chỉ muốn thử chút thôi, không có chuyện gì phải lo lắng như vậy?? Chân của anh, có khả năng đi lại như người bình thường chỉ là.....
Phó Hằng sốt ruột nói - Chỉ là gì?? Nói mau đi!!
Thẩm Lan đáp - Chỉ là, sau này cần phải luyện tập.
Vì chân anh đã lâu không thể đi lại, không ai xoa bóp dẫn đến tắc nghẽn mạch máu, có một cục máu đông tôi sẽ tự từ xoa bóp nó sẽ sớm tan.
Dự đoán là tầm một tháng, anh có thể tự do chạy nhảy mà không sợ vấp ngã...!!
Phó Hằng vui vẻ gật đầu, Thẩm Lan lại tiếp - Với lại, mọi người đang đợi anh xuống ăn sáng kìa.
Hôm nay là tôi nấu, nếu không thích thì nói nhớ chưa??
Phó Hằng gật đầu đồng ý, vui vẻ nở nụ cười.
Thẩm Lan đây là lần đầu tiên thấy hắn cười tươi rạng rỡ như vậy bất giác có chút xấu hổ.
Hai người bước xuống ăn cơm chung với mọi người, Phó lão gia vô cùng yêu thương Phó Hằng.
Thân là vợ của hắn, Thẩm Lan tất nhiên sẽ được ông quan tâm đến rồi.
Suốt bữa ăn không ngừng gắp thức ăn cho nàng.
Có hai ánh mắt nhìn Thẩm Lan như sinh vật lạ, ngoài trừ ánh mắt thù địch của chú hai Phó gia thì tất cả đều vui vẻ chào đón nàng.