Làm Phi

Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

"Ngươi muốn như thế nào..." Tịch Lan Vi khó tránh khỏi hoảng loạn hỏi một câu, tiếp xúc với tầm mắt của hắn, bị ý cười châm chọc trong mắt hắn làm nàng càng thêm bất an, tránh cũng không được nên nàng lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn dám làm bậy, ta liền chết ở chỗ này, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

"Chết ở chỗ này?" Sở Tuyên nghe lời nói của nàng rồi cười khẽ: "Ngươi có tiền đồ tốt như vậy mà muốn chết ở chỗ này sao?" Hắn cười liếc nàng, trong mắt hiện ra mấy phần không tự tin, ngừng một chút lại nói: "Biểu tẩu cũng rất minh bạch, nếu ngươi có một Hoàng tử thì ngày sau tiền đồ sẽ vô lượng."

Bỗng nhiên hít thở không thông, Tịch Lan Vi rất rõ ràng, hắn nói về "Tiền đồ" của nàng, lời này có ý nghĩa quan trọng là ngày ấy nàng nói chuyện với Mị Điềm hắn đều nghe thấy hết, như vậy... chuyện khác thì sao?

Rốt cuộc hắn ở trong tối nghe được bao nhiêu chuyện?

"Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì với ngươi?" Hắn lại cười, ngón tay nâng cằm nàng, "Giống như lúc Tết Thượng Nguyên sao?"

Tịch Lan Vi kinh hãi một trận, sau đó nàng buồn nôn. Cứng rắn quay đầu đi, cố gắng bình tĩnh ba phần, lần thứ hai nói chuyện: "Ừ... Ngươi dám chạm vào ta như thế, ta liều chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Thật đúng là khăng khăng một mực đối với bệ hạ." Sở Tuyên lại đánh giá nàng một phen, cười khẽ thối lui nửa bước. Hắn đứng xoa cánh tay, cười nhạt đi, làm như nhìn nàng nhưng lại giống như vẫn chưa dừng lại ở trên người nàng: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, coi như là còn biết sợ hãi."

Tịch Lan Vi không tự giác mà cúi đầu thấp xuống, tránh né cảm giác áp bách hắn mang đến.

"Nếu biết sợ hãi thì hãy thông minh một chút, chuyện ngươi không quản thì không cần nhúng tay vào." Sở Tuyên nói, xoay người sang chỗ khác, đi đến chỗ đình bên kia hóng mát. Ý tứ muốn rời khỏi, lại chợt nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu lại: "Cái lá xăm mà Viên Tin sư phụ giải kia, cũng không phải cầu cho ngươi, ngươi đừng lo lắng."

... Cái gì?

Tịch Lan Vi ngây ngốc một chút, vừa muốn hỏi hai câu, đã thấy hắn nhảy lên, dễ như trở bàn tay mà nhảy tới

trên đầu cành cây cách đó không xa, sau đó lại nhảy một lần nửa, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.

Tịch Lan Vi hồi tưởng lời hắn nói, biểu tình khi hắn nói chuyện cũng ghi vào trong đầu. Ý cười tràn ngập uy hiếp kia, nàng không thể không thèm nghĩ tới, nếu như nàng lại nhúng tay vào thì sẽ đối mặt với hậu quả thế nào.

Sẽ lấy tánh mạng nàng hay là...


Hít sâu một hơi, Lan Vi làm cho chính mình phải bình tĩnh trở lại. Nghĩ tới khả năng hắn có thể núp ở chỗ tối, chuyện hắn đã tới... Có lẽ vẫn không cần "Nói" cho Hoắc Kỳ thì tốt hơn.

...

"Sở Tuyên tới." Hoắc Kỳ cảm nhận được chữ nàng viết trong lòng bàn tay hắn, mày chợt nhíu lại: "Hắn..."

Lời nói còn chưa ra đã bị nàng dùng tay ngăn cản, Tịch Lan Vi lắc đầu tiếp tục viết: "Hắn âm thầm nghe được thần thiếp cùng A Điềm nói chuyện với nhau, thần thiếp không biết hiện tại hắn có ở đây hay không."

Hoắc Kỳ cũng cảm thấy sợ hãi. Có người núp ở chỗ tối, tuỳ lúc mà có

khả năng lấy tánh mạng người, mà ngươi lại không biết hắn ở chỗ nào...

Hơi thở Hoắc Kỳ trầm trọng, ngậm miệng lại, viết ở trong lòng bàn tay nàng: "Hắn nói cái gì?"

"Hắn nói chuyện thần thiếp không quản thì không nên nhúng tay vào." Tịch Lan Vi nhấp môi viết, biểu tình trầm xuống: "Hắn biết hầu hết chuyện thần thiếp nói với bệ hạ."

Thực sự lợi hại.

Hoắc Kỳ cảm thấy mình đã gặp gỡ nhân vật tàn nhẫn, yên lặng một chút, mới mở miệng gằn từng chữ một: "Trẫm sẽ gia tăng lực lượng đóng quân ở Dương Quang."

Thanh âm âm trầm lại rõ ràng, ngừng một chút lại nói tiếp: "Ngày mai trẫm hạ chỉ, rất nhanh sẽ đuổi kịp, nhất định sẽ đến trước khi Hách Khế động binh."

Hắn vừa nói, ngón tay vừa viết ở trên lòng bàn tay của Tịch Lan Vi, cảm giác hơi ngứa ngứa nhưng đã hiểu được hai chữ: Là giả.

...

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tia nắng ấm áp làm xua tan từ từ những đám sương sớm đang lượn lờ trong viện. Một bóng người mông lung chợt loé qua trong sương mù, sau đó mọi nơi đều yên tĩnh, tất cả như ngủ yên, chỉ có ánh mặt trời ngày càng rực rỡ và sương mù ngày càng ít đi.

Sương mù tan hết, trời đã sáng, Hoắc Trinh đi ra cửa phòng, hơi thở nặng nề.


Hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nửa tháng mà Sở Tuyên đã đưa ba tin báo tới, đều là về chuyện Hoàng đế an bài ở Dương Quang.

Nói đến cũng thật bội phục, Hoàng đế còn mẫn cảm hơn hắn một ít, rõ ràng Hách Khế còn đang vội vàng xử lý "Việc nhà", mà hắn ta còn nghĩ được bọn họ muốn động vào Đại Hạ. Hơn nữa không chút chậm trễ mà đã chuẩn bị điều binh khiển tướng, liên tiếp bố trí huấn luyện binh sĩ.

Càng làm cho hắn kinh hãi đó là hơn phân nửa được bố trí ở Dương Quang.

Bắt đầu từ tiền triều Đại Yến... Khi đó Hách Khế vẫn nhiều lần xâm chiếm Trung Nguyên mà đều bắt đầu ở Kỳ Xuyên. Tuy Kỳ Xuyên dễ thủ khó công nhưng rốt cuộc vẫn gần Hách Khế, Dương Quang dễ đánh nhưng nếu muốn tiến quân vào thì con đường đi qua quá bôn ba.

Lần này lập mưu cử binh tới Dương Quang quả thực hiếm thấy, chính là khi muốn đánh sẽ trở tay không kịp. Hoàng đế an bài như thế này, làm hắn hoài nghi có phải ai để lộ tiếng gió hay không, mà hắn lại lần lượt loại bỏ những suy đoán vớ vẩn đó.

Nếu như thật sự để lộ tiếng gió thì làm sao hắn còn ngồi yên trên cái ghế phiên vương này nữa.

Nhìn phong thư trong tay, trên giấy chữ viết qua loa sơ xài biểu hiện Sở Tuyên đang luống cuống.

...

Trong Y Dung Uyển, Tịch Lan Vi lại gặp phải đại địch khi "Nhận" một đống tấu chương Viên Húc mang đến.

Gần đây thời gian Hoàng đế ở Y Dung Uyển của nàng ngày càng nhiều, tấu chương đều chuyển tới đây để xem, thậm chí còn nói rằng: Y Dung Uyển gần hồ nước nên mát mẻ hơn Tuyên Thất Điện.

Còn Tịch Lan Vi thì từng chân thành kiến nghị hắn: Nói thẳng Y Dung Uyển có phong thuỷ tốt còn dễ tin hơn chút.

Phi tần lục cung bụng đầy ghen ghét mà đến ngự tiền hỏi thăm vì sao Hoàng đế phải đi Y Dung Uyển phê tấu chương, cung nhân ngự tiền khom người cúi chào, đáp lời rất khiêm tốn trịnh trọng: "Thần nghe nói là Y Dung Uyển có phong thuỷ tốt, phía sau hậu viện lại có hồ nước nên mát mẻ."

Trả lời như vậy làm cho phi tần đặt câu hỏi vừa rồi có thần sắc cổ quái, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy lời nói này không đúng, nhưng phản bác thì không thể nên phải đành thôi.

"Chỗ Dương Quang trẫm muốn thêm mười vạn quân đến coi giữ." Hoắc Kỳ nhíu mày, chậm rãi nói: "Lần này phải phiền phụ thân nàng đi một chuyến."

Tịch Lan Vi gật đầu chưa vội trả lời, cảm nhận được chữ hắn viết trong lòng bàn tay mình: Là giả.


Ngầm thở phào nhẹ nhõm, nàng định thần lại, không thèm để ý mà lại cười hỏi: "Vậy Kỳ Xuyên thì sao? Lỡ như Hách Khế vẫn động vào Kỳ Xuyên thì làm sao bây giờ?"

"Trẫm cũng sẽ tăng binh mã ở Kỳ Xuyên." Hoắc Kỳ cười: "Việc này đã an bài bộ binh rồi."

Lần này hắn lại viết hai chữ trong lòng bàn tay nàng: Là thật.

...

Mấy ngày sau đều là như thế, bọn họ nói chuyện đề cập tới chính sự rất nhiều, vừa nói vừa lặng lẽ ở một bên làm cho đối phương biết được thật giả.

Trong lòng hai người rất rõ ràng, "Tai vách mạch rừng" như vậy nên người nọ không thể nào biết được. Sở dĩ đến Y Dung Uyển cũng là vì muốn "chăm sóc" một chút cho "tai nghe ở ngoài bức tường" kia.

Cũng may là lúc trước nàng không nói được nên hắn đã quen thuộc cảm giác nàng viết trong lòng bàn tay của hắn, mà biết được ở ngoài có người nghe lén thì lập tức bọn họ có thể dùng phương thức này để che giấu tai mắt kia. Không chỉ có thế giấu được tai mắt mà còn có thể bố trận để lừa người nọ.

...

Lại một mật thư được đưa tới Việt Liêu, Hoắc Trinh tiếp nhận phong thư có ấn ký, nửa khắc cũng không dám trì hoãn mà gấp rút mở ra.

Vẫn là việc tăng binh ở Dương Quang.

... Lại tăng mười vạn? Hoắc Trinh sửng sốt, chân mày nhíu chặt, bốn lần này đã thêm vô số binh lính, Hoàng đế đã phái gần trăm vạn binh mã tới Dương Quang. Hách Khế không có động tĩnh gì bất thường mà Hoàng đế lại điều động lớn như vậy...

Là vì cái gì?

Suy nghĩ lăn lộn qua lại mà cũng không rõ cái gì, nhưng trước mắt có thể thấy rõ, hiện giờ trăm vạn đại quân đang ở Dương Quang, nếu Hách Khế muốn đánh...

Thì cử nhân lực của cả nước cũng đánh không lại.

Mãi cân nhắc, hắn đã biết an bài gì đó rồi, mà cũng không thể lấy cứng chọi cứng được. Hắn thầm hô một tiếng nguy hiểm thật, nếu không phải trước đó an bài người đi nghe tin thì đến lúc xong việc cũng không thu được gì.

Lại nhìn tin kia một lần nữa, Hoắc Trinh vững vàng trở lại thư phòng, chấm mực, hắn vừa châm chước chữ viết vừa từ từ viết xuống. Tay áo rộng thêu hoa văn hình dơi ngụ ý cát tường phất trên bàn, tơ lụa màu tím vì hoa văn kia lại trở nên thâm trầm hơn một chút.

Gởi tin tới Hách Khế nói cho bọn họ biết kế hoạch lúc trước không thực hiện được vì quân đóng quá nhiều ở Dương Quang, có khả năng sẽ còn gia tăng, vẫn nên tiến quân ở Kỳ Xuyên thì ổn thoả hơn.

Thư từ viết xong, Hoắc Trinh cho người đến truyền tin tức, dặn dò đưa gấp cho Hãn Vương Hách Khế. Trong lòng hắn khó tránh khỏi khó chịu, việc an bài lâu như vậy mà bỗng nhiên bị quấy rầy không có lý do gì hết.


...

"Là giả." Hoắc Kỳ cười nhạt viết trong tay Tịch Lan Vi, ý tứ đã hiểu rõ.

Đây là lần thứ năm hắn "Điều binh" đối với Hách Khế, nghị luận như vậy giống như đã mang toàn bộ tinh binh của Đại Hạ đi. Sở Tuyên đang âm thầm nghe, chắc chắn rất thắc mắc đến tột cùng là Hoắc Kỳ nghĩ cái gì mà không chút sợ hãi, lỡ như Hách Khế thay đổi tuyến đường đến Kỳ Xuyên thì sao? Cũng không sợ phiên vương lợi dụng thời cơ này mà đoạt ngôi vị Hoàng đế của hắn?

Mặc dù Sở Tuyên nghi ngờ nhưng vẫn nói đúng sự tình nghe được cho Hoắc Trinh biết. Nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không đảm đương nổi.

Khiến cho Hoắc Trinh hoảng sợ, mà chính hắn cũng cảm thấy an bài này rất kỳ quặc nhưng cũng không dám kết luận đây là giả.

Như vậy... Tin tức truyền tới Hách Khế, người Hách Khế không thể không thay đổi tuyến đường. Không động đến Dương Quang thì đành phải điều binh tới Kỳ Xuyên.

Tịch Lan Vi nghĩ đến chuyện này mà nhịn không được muốn cười. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì nàng cảm thấy rất hạnh phúc, nàng mừng rỡ nhìn trận chiến này — Ở bên Kỳ Xuyên mới thật sự đầy đủ binh mã.

Nghe được ngoài cửa sổ có tiếng gió lay động làm lá cây phát ra âm thanh nhỏ, giống như có ai đó đang rời đi vậy. Tịch Lan Vi nhẹ thở ra một hơi, liếc Hoắc Kỳ một cái, sau đó thân thể nàng thả lỏng dựa đầu trên vai hắn.

Hoắc Kỳ không chú ý âm thanh ở bên ngoài cho nên cảm thấy bất ngờ khi nàng làm động tác này. Hắn nhẹ nhàng ngẩn ra, rồi sau đó cười, mười ngón tay vỗ má nàng: "Vất vả cho nàng."

Viết chữ lâu rồi nên đặc biệt muốn nói chuyện, lại không biết Sở Tuyên có đi rồi hay chưa, buồn một chút, cuối cùng vẫn là viết lên: "Ngày ngày lo lắng tính kế, thần thiếp thật hâm mộ A Điềm có thể an tâm dưỡng thai."

Hoắc Kỳ ngưng thần, rồi người cúi thấp thì thầm bên tai nàng: "Không cần hâm mộ đâu. Nếu nàng muốn nhanh chóng được "dưỡng thai" thì trẫm sẽ thành toàn cho nàng mà không cần phải chờ đến lúc sự tình kết thúc."

Bị nàng hung hăng liếc xéo hắn một cái, Hoắc Kỳ cười tiếp tục xem tấu chương, ngón tay nghiêm trang mà viết ở trong lòng bàn tay nàng: "Là thật."

"Thần thiếp không có vội, nhất định phải chờ tất cả ổn thoả hết mới có thể bình bình an an sinh hạ hài tử. Đến lúc đó... có thể đúng tình hợp lý mà ngày ngày quấn lấy bệ hạ tới Y Dung Uyển."

Sóng mắt lưu chuyển, nàng cười nhìn hắn rồi viết xuống hai chữ cực kì nghiêm túc: "Là thật."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bất luận như thế nào thì cũng đã tung tin tức quấy nhiễu cho đối thủ.

Nếu như chuyện này ở hiện đại thì bệ hạ với Lan Vi chính là lừa tiền QQ, gọi điện thoại giả mạo toà án yêu cầu gửi tiền, hay là gửi tin nhắn lừa đảo để gạt tiền của người khác!【 đập bàn 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận