“Không làm gì cả.
” Mạnh Trường Thanh đảm bảo: “Thật sự không làm gì cả, chỉ là cú đá đó không đúng chỗ thôi.
”
Văn thị hiểu rồi.
“Con thật sự là! ”
Chẳng cần ngủ nữa, mau chạy đi thôi.
“Bát Phương, đi thông báo với Lương di nương, bảo bà ấy thu dọn hết vàng bạc châu báu trong nhà rồi bảo người chuẩn bị xe ngựa lương thực, chuẩn bị xong xuôi thì xuất phát ngay.
Đúng rồi! Còn cả Hồ đại phu, cũng trói đi theo.
”
…
Trong hoàng cung.
Hoàng đế ngồi trong chính điện Đông cung, trước mặt quỳ một thái giám trẻ tuổi.
Tiểu nội thị lợi dụng lúc Hoàng đế không chú ý mà di chuyển mông trái phải.
“Ngươi quỳ cũng đủ lâu rồi.
” Hoàng đế lên tiếng: “Nói đi, Thái tử và thiếu gia Mạnh gia vì sao lại xảy ra tranh chấp.
”
Tiểu nội thị cúi đầu sát đất: “Bẩm bệ hạ, nô tài thật sự không biết, lúc Thái tử và thiếu gia Mạnh gia xảy ra tranh chấp, nô tài không ở đó.
”
Hoàng đế không giận mà uy: “Ngươi là thái giám bên cạnh Thái tử.
”
“Bệ hạ tha tội, không phải nô tài lười biếng mà là Thái tử có lời riêng muốn nói với thiếu gia Mạnh gia, nên đã đuổi nô tài và những người khác đi.
”
Hoàng đế ngả người ra sau: “Vậy thì ngươi cũng không cần phải hầu hạ bên cạnh Thái tử nữa.
”
Tiểu nội thị run rẩy: “Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”
“Phạt vào khổ dịch.
”
Tiểu nội thị khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng van xin: “Bệ hạ tha tội! Xin bệ hạ tha tội cho nô tài!”
Thị vệ bên cạnh Hoàng đế làm sao quản được hắn đang gào thét cái gì, trực tiếp túm lấy tay hắn, lôi đi.
Thái tử ở trong phòng bên trong nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy xuống giường, không đi giày dép mà hô với bên ngoài: “Phụ hoàng, tha cho Đào Tử đi, hắn không biết gì cả.
”
Ngự y canh giữ bên ngoài, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Điện hạ, vết thương của ngài cần phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được di chuyển.
”
“Tránh ra!”
Thái tử đẩy ngự y ra.
Ngự y không dám đẩy lại, Thái tử khẽ vươn tay, ngự y ngã lăn một vòng nằm úp mặt xuống đất.
Lần này, đổi thành thị vệ bắt đầu hành động.
Những thị vệ này chỉ nghe lệnh Hoàng đế.
Vừa ra tay đã ngay lập tức bắt Thái tử lên giường, ấn xuống.
Hoàng đế xử lý xong thái giám, nghe thấy động tĩnh bên trong thì nhíu mày, thật sự muốn đánh đứa nhỏ không ra gì này một trận.
“Cuối cùng hỏi ngươi một lần nữa, Trường Thanh vì sao đánh ngươi?” Hoàng đế đã sắp nổi điên.
Thái tử sợ đến mức không dám nói gì.
“Nói!”
“Ta làm sao biết được.
” Sự hèn nhát của Thái tử hiển hiện trên mặt: “Hắn bản tính táo bạo.
”
“Trẫm nhìn hắn lớn lên, tính cách hắn thế nào trẫm rất rõ.
Nói thật, không thì trẫm cũng cho ngươi nếm thử mùi vị của roi vọt.
”
Thái tử cắn răng không chịu nói.
Hoàng đế nhớ đến vết thương của hắn, cũng không thể nào thật sự đánh hắn.
“Mạnh Trường Thanh hắn là người như thế nào ngươi không biết sao?” Hoàng đế hét lớn: “Phụ thân và huynh trưởng của hắn chết vì bảo vệ quốc gia, nay trẫm vì một thằng không ra gì như ngươi mà đánh hắn, các lão thần trong triều sẽ nhìn trẫm như thế nào?”
“Phụ hoàng là thiên tử, hà tất phải để ý đến những lời của thần tử làm gì.
”
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào đỉnh đầu Thái tử, đầy vẻ thất vọng, “Trẫm thấy mơ sách đọc sách vào bụng chó cả rồi, từ hôm nay, ngươi ở lại Đông cung tự kiểm điểm, không được bước ra một bước.
Khi nào ngươi thật sự biết lỗi thì khi đó hẵn ra ngoài.
”
Hoàng đế xoay người định đi, Thái tử liền vội theo sát.
“Phụ hoàng, là ta bị hắn đá bị thương mà! Sao lại nhốt ta?”
“Nếu ngươi không có hành động quá đáng, hắn sẽ làm bị thương ngươi sao?” Hoàng đế dừng lại, Thái tử thì lại không dừng, trực tiếp đâm vào lưng Hoàng đế.
Hoàng đế không hề nhúc nhích, nhưng mũi Thái tử lại cay xè.
“Ngài quả thật quá thiên vị, dù ta có sai thì ngài cũng không thể chỉ nhốt ta.
”
Sự kiên nhẫn của Hoàng đế dần mất đi, “Trẫm đã phạt hắn.
”
“Ta cũng nguyện bị đánh mười roi, chỉ cần ngài đừng nhốt ta!”
Hoàng đế nghiến răng, “Hắn đi đến Lương Châu, ngươi cũng muốn đi sao?”
Hoàng đế buông lời này rồi cứ thế vội vàng bước đi, cửa Đông cung cũng bị binh lính khóa từ bên ngoài.
Thái tử trực tiếp ngây người, Lương Châu!
Hắn tưởng rằng lần náo loạn này cũng giống như những lần trước, phụ hoàng mắng hai bên một trận rồi sau đó sẽ lại có thể cùng chơi.
Nhưng không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy.
Ngoài tường cung.
Có người nhân lúc trời tối gió mạnh mà phá cửa cướp người.
“Làm gì vậy? Bắt ta làm gì? A, tay ta!”
“Bát Phương, tên khốn này! Ai bảo ngươi! ưm! ưm! ”
Bát Phương lại nhét chặt miếng vải trong miệng hắn, “Xin lỗi Hồ đại phu, lệnh của phu nhân phải mang ngài đi, không có thời gian giải thích với ngài.
”
“Xong chưa?” Từ ngoài cửa hiệu thuốc nhỏ lại chạy vào một người, thấy Hồ đại phu đã bị trói xong liền tiến đến khiêng người đi.