Mộ Khanh Khanh chậm rãi đi về phía hai người, đột nhiên một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng.
"A! A mẫu, đừng! đừng mà! "
Mộ Khanh Khanh cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt lem luốc nước mắt của bé gái trông thật đáng thương.
Trái tim Mộ Khanh Khanh không khỏi mềm nhũn, nàng vốn không thích trẻ con, nhưng đứa trẻ trước mặt này lại khiến nàng bất giác yêu thích.
Nàng đưa tay muốn xoa đầu bé gái, Mặc Lẫm lập tức đứng phắt dậy từ dưới đất, kéo muội muội ra sau lưng.
"Có chuyện gì thì nhắm vào ta đây này! Muốn giết muốn chém gì cũng được!"
Nghe vậy, Mộ Khanh Khanh suýt chút nữa không nhịn được cười, nhưng nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm, nàng cũng có thể hiểu được.
Nàng dịu dàng giải thích: "Ta! A mẫu chỉ muốn nấu cho các con chút đồ ăn thôi, các con đều đói rồi phải không?"
Mộ Khanh Khanh thầm khinh bỉ bản thân nhanh chóng nhập vai như vậy.
Mặc Lẫm hai mắt đỏ hoe, nhìn nàng với vẻ căm hận, cười lạnh nói: "Lấy xương thịt của đệ đệ cho chúng ta ăn sao?"
Đệ đệ? Xương thịt?
Mộ Khanh Khanh nhìn về phía quả trứng trong nồi nước.
Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu nàng.
Đúng rồi, nguyên chủ có bốn đứa con, bởi vì thời gian phá vỏ khác nhau, đứa lớn nhất bảy tuổi, đứa nhỏ nhất một tuổi!
Một tuổi?
Chẳng lẽ quả trứng này!
Nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh của nữ nhân, trong mắt Mặc Lẫm không có chút gợn sóng nào, biểu cảm trên mặt như thể đang nói, xem ngươi còn gì để nói nữa.
Mộ Khanh Khanh lúng túng giật giật khóe miệng, nàng vậy mà lại định luộc chính con trai mình lên ăn, thật là mất hết lương tâm.
"A mẫu sai rồi, a mẫu chỉ là bị va đầu nên nhất thời hồ đồ.
"
Tuy nhiên không ai trong số những người có mặt tin lời nàng nói.
Tiểu nữ nhi Mặc Ngọc thấy a mẫu không ra tay nữa, vội vàng chạy tới ôm lấy đệ đệ, sau đó cũng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Mộ Khanh Khanh.
Vẻ mặt chán ghét nữ nhân này khiến Mộ Khanh Khanh có chút chán nản, xem ra mọi chuyện còn rắc rối hơn nàng tưởng tượng.
Nàng bất đắc dĩ thở dài ngồi xuống giường, mấy đứa nhỏ thấy nàng như vậy, không khỏi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó ra khỏi nhà.
Máu tươi trên cánh tay chảy xuống đất, Mộ Khanh Khanh theo bản năng sờ sờ chiếc vòng tay, không ngờ "Vèo" một tiếng, nàng đã ở một nơi khác.
Nàng kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng chấn động không thôi.
Đây chính là không gian trong truyền thuyết?