Làm Ruộng Nông Gia Tiểu Phúc Bảo Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà


Lúc này, ba mẹ con Điền gia đã đến gần Vương lão thái: “Ôi chao, nhìn nha đầu này xem, đáng yêu thật đấy, trắng trẻo mũm mĩm.

Nương, người xem cháu gái Vương thẩm đáng yêu thế này, dù là tích phúc cho cháu gái, Vương thẩm cũng sẽ không bán đắt như vậy đâu, phải không tiểu nha đầu?”

Nói xong, nàng ta còn định đưa tay véo má Vương Noãn Noãn.

Nghe đến đây, Vương Noãn Noãn nhận ra người lợi hại nhất Điền gia là người con dâu nói năng nhỏ nhẹ này.

Nói bóng gió là cùng làng xóm với nhau, đòi nhiều tiền như vậy là không nể nang, hơn nữa nhà người ta vừa sinh con, nếu không bán rẻ dê con cho họ thì là không tích phúc, là không coi trọng cháu gái.

Chậc, đúng là lắm mưu nhiều kế.

Vương Noãn Noãn đảo mắt, bỗng nhiên phun một bãi nước miếng về phía ba người kia.


Người hứng trọn bãi nước miếng là Vu Phán Đệ đang định đưa tay ra.

Vương Noãn Noãn thấy mặt Vu Phán Đệ cứng đờ trong giây lát thì cười toe toét.

Vương lão thái nhìn cháu gái tinh nghịch, cũng mỉm cười.

“Điền gia đại tức phụ à, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa.

Một con dê con ở ngoài bán một lượng rưỡi đến hai lượng bạc, ta nể tình cùng làng xóm mới bán cho nhà các ngươi một lượng, thế còn chưa đủ nể nang sao? Còn chuyện tích phúc hay không, cháu gái ta vốn đã có phúc rồi.

Nhà ta chưa bao giờ làm chuyện thất đức, cũng không chiếm tiện nghi của ai.


Ai không có phúc chứ nhà ta thì không.”

Nghe vậy, trong lòng Vương Noãn Noãn giơ ngón cái với tổ mẫu.

Chẳng phải bà ấy đang ám chỉ Điền gia tham lam vô độ lại còn thất đức sao.

Đúng là tổ mẫu của nàng!

Điền lão thái trừng mắt, chống nạnh mắng Vương lão thái: “Dê nhà bà cũng đâu phải bỏ tiền ra mua, cho nhà bà tiền là tốt lắm rồi, còn đòi một lượng bạc, sao bà không đi cướp luôn đi! Coi chừng con bà nuôi không lớn đấy!”

“Đúng đấy, Vương thẩm, làm người không thể ác độc như vậy.

Có dê chẳng mất một xu mà cũng đòi bán đắt thế!” Lý Xuân Hoa cũng hùa theo.

Vương lão thái đi nhanh hai bước, đặt đứa bé vào tay Vương Thiết Trụ, thuận tay cầm cái chổi quét nhà đánh về phía ba người Điền gia.

“Ba cái đồ vô liêm sỉ, lấy đâu ra cái mặt dày như vậy hả? Thành quách cũng không dày bằng mặt các người! Ghen ăn tức ở cũng là bệnh, phải chữa! Cút! Cút hết cho ta! Còn đến nhà ta nữa là ta đánh chết các người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận