Làm Ruộng Nông Gia Tiểu Phúc Bảo Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà


"Nhà chúng ta bây giờ chỉ có mười mẫu ruộng tốt, hai năm nay lại tăng thêm thuế má, một năm sau khi trừ thuế má, căn bản không đủ sống đến mùa thu hoạch năm sau, tuy rằng ta có thể cùng lão đại, lão nhị lên núi săn bắn, nhưng cũng không phải lúc nào cũng săn được, vẫn phải nghĩ cách khác.

"

Vương lão đầu nhíu mày nói, kỳ thực trừ nhà trưởng thôn ra, Vương gia coi như là gia đình sống khá giả nhất trong làng.


Ngoài việc đồng áng, Vương lão đầu còn thường xuyên dẫn ba đứa con trai lên núi săn bắn, một phần để dành ăn, phần còn lại mang ra chợ bán, cho nên thi thoảng vẫn có thịt để đổi bữa.


Chỉ là hai năm nay tăng thêm thuế má, lại thêm hạn hán, lương thực không mất mùa đã là may, động vật cũng chạy vào sâu trong núi hơn, cho nên cũng không dễ sống.


"Cha, con có sức khỏe, con sẽ lên núi đốn thêm củi mang ra chợ bán.


" Vương Đại Trụ nói giọng trầm trầm.


Vương lão đầu không gật đầu, nơi đây dựa núi, củi rất dễ kiếm, một bó củi chỉ bán được mười mấy đồng, làng lại xa chợ, không phải là cách hay, nhưng nếu thực sự không còn cách nào khác, thì đây cũng là việc có thể làm.


"Cha, con thấy nhà mình vẫn nên bán thêm cái gì đó, chỉ trông chờ vào ruộng đất thì khó mà no bụng được.

" Vương Nhị Trụ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ là nhà mình không có đường lối gì, cũng không biết có thể làm gì.

"

"Mọi người cùng nhau suy nghĩ đi, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết trong ngày một ngày hai.

" Vương lão đầu chốt hạ.



Ăn sáng xong, dọn dẹp đâu vào đấy, Chương Tú Nhi định cùng hai người đệ muội đi hái rau dại, rau dại mùa xuân không chỉ người dân quê thích ăn, mà ngay cả những nhà giàu có trên thị trấn cũng thường xuyên đến mua.


Vương Noãn Noãn thấy vậy cũng muốn lên núi, lên núi mới có thể nhân lúc không ai để ý lấy đồ trong không gian ra được! Nàng ở trong lòng tổ phụ, đưa tay nhỏ bé chỉ về phía sau núi: "A, a, a.

" Đi, đi nào.


"Tổ phụ, muội muội cũng muốn lên núi, chúng ta cùng đi đi.

"

Ba đứa cháu trai tranh nhau chạy quanh tổ phụ, bình thường tổ phụ không hay nói cười, chỉ khi bế muội muội mới nói chuyện nhiều nhất.


Vương lão thái xoa đầu từng đứa một: "Muội muội các con còn nhỏ, lên núi dễ bị cảm lạnh, đi theo nương của các con đi.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận