Vương lão thái như đang cầu nguyện nhìn lên trời, chắp tay khấn vái, cầu mong con dâu và cháu mình bình an thuận lợi.
Ngay lúc Vương lão thái sắp cúi đầu xuống, bà ấy nhìn thấy trên trời có một tia sáng vàng kim lấp lánh, vội vỗ vào người ông lão bên cạnh.
Vương lão đầu ngẩng đầu lên nhìn, cũng phát hiện ra tia sáng vàng đó, hai người nhìn theo phương hướng tia sáng rơi xuống, chẳng phải là nhà của lão tam sao? Đang lúc hai người kinh ngạc, thì nghe thấy giọng vui mừng của bà đỡ Lăng.
"Ôi, sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi, mẹ tròn con vuông!"
Nói rồi bà đỡ Lăng bế đứa trẻ đi ra, Vương lão thái và Vương lão đầu tiến lên nhìn đứa cháu gái vừa chào đời, nở nụ cười, dù là cháu trai hay cháu gái, chỉ cần là con cháu Vương gia là tốt rồi.
Còn Vương Thiết Trụ, lão tam, cũng vội vàng vào phòng sinh, nhìn thấy thê tử của mình mặt mày tái nhợt thì nắm chặt tay nàng ấy: "Cẩm Bình, chúng ta có con gái rồi!" Giọng nói hơi run rẩy, có vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho Tiền Cẩm Bình.
Tiền Cẩm Bình nhìn nam nhân của mình, mỉm cười dịu dàng: "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.
"
Chương Tú Nhi nhìn hai bàn tay siết chặt của đệ đệ và đệ muội, cũng có chút xúc động.
Ở nông thôn, đa số mọi người đều không quá coi trọng việc mang thai, bụng mang dạ chửa vẫn xuống ruộng làm việc là chuyện thường!
Nhưng Vương gia lại không như vậy, lúc bụng còn nhỏ thì làm những việc nhẹ nhàng, bụng lớn rồi thì ngay cả nấu cơm cũng không cần làm, nàng ấy và hai đệ muội đều có phúc, được gả vào gia đình như vậy.
Vương lão thái đưa đứa trẻ cho Vương Thiết Trụ, móc trong túi ra hai trăm đồng tiền, lại đưa cái giỏ đã chuẩn bị sẵn cho bà đỡ Lăng, cười tủm tỉm tiễn người ta.
Bà đỡ Lăng cầm đồ cũng vui vẻ, vốn dĩ là đến đây vì tình nghĩa, không ngờ còn được tiền, được quà, càng thêm cảm thán Vương gia biết cách cư xử.
Vương lão thái tiễn bà đỡ Lăng đi, quay vào sân, gọi với đại nhi tức: "Tú Nhi, con đi luộc hai quả trứng gà, thêm chút đường đỏ cho đệ muội con, nó vừa sinh xong, chắc là mệt lắm rồi, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc!"
"Vâng, con biết rồi, nương, con đi ngay đây.
" Chương Tú Nhi nhanh chóng đi vào bếp, còn gọi Vương lão đại ôm củi vào.