Làm Ruộng Nông Gia Tiểu Phúc Bảo Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà


"Lão đại, con đi lấy cái sọt khác, lót chút cỏ khô vào, thả thỏ vào, cho thêm ít cỏ tươi, tìm chỗ râm mát để.

" Vương lão đầu nhìn Vương Đại Trụ, gọi hắn ta đi cất thỏ.

Vương Đại Trụ gật đầu: "Vâng, con biết rồi cha.

"
Chương Tú Nhi đứng trong bếp gọi ra sân: "Cha, nương, ăn cơm thôi, Cẩm Bình muội cũng đừng nhặt nữa, lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng nhau dọn nốt chỗ còn lại là được.

"
Triệu Thụ Cầm bưng một bát sữa dê ra: "Cẩm Bình, sữa dê của Noãn nha đầu xong rồi, ta bưng vào phòng lão tam, muội bế Noãn nha đầu vào, cho Noãn nha đầu ăn cơm trước, đi cả buổi sáng, Noãn nha đầu chắc đói rồi.

"
Tiền Cẩm Bình đáp một tiếng, liền bế tiểu nữ nhi mũm mĩm của mình đi ăn cơm.

Vương Noãn Noãn ừng ực uống sữa dê, ăn xong liền lim dim mắt ngủ, để mẫu thân ăn cơm.

Vương lão đầu ngồi vào bàn ăn, sắp xếp số đồ thu hoạch được hôm nay: "Chiều nay lão đại, lão nhị, lão tam đều vào trấn, củi và rau dại để lại một ít, thỏ để lại hai con, còn lại đều bán hết.

"
Ba người đồng thanh đáp: "Vâng, con biết rồi cha.

"
Ba huynh đệ Vương Đại Trụ cõng đồ trên lưng, một đường đi đến trấn.

Vương Nhị Trụ nhìn số củi mấy người đang mang, chỉ tay về phía bên trái cổng trấn rồi nói:
“Đại ca, ta cùng tam đệ giúp huynh chất củi ở chỗ này, huynh cứ ở đây đợi bán, ta dẫn tam đệ đi bán rau dại và thỏ.

” Phía bên trái cổng trấn phần lớn là nơi người dân từ các làng xung quanh đến bày bán những sản vật nhà làm.

Vương Đại Trụ gật đầu thật thà: “Được, hai đệ đi đi.


Vương Nhị Trụ dẫn Vương Thiết Trụ đi thẳng đến phía đông của trấn, dừng lại trước cửa một phủ đệ, tiến lên gõ cửa.

Một gia đinh thò đầu ra, đánh giá hai người, thấy ăn mặc giống người nhà quê, xác định là mình không quen biết, liền hỏi: “Hai vị tìm ai?”
Vương Nhị Trụ cung kính lễ phép đáp: “Ta đến tìm Lý quản gia của phủ, làm phiền thông truyền một tiếng, nói Vương Nhị Trụ đến bái phỏng.


Người gia đinh gật đầu: “Được, hai vị đợi chút, ta đi tìm Lý quản gia.


Vương Thiết Trụ âm thầm gật đầu, ngay cả gia đinh canh cửa cũng khiêm nhường lễ phép như vậy, chắc hẳn chủ nhân trong phủ là người phẩm hạnh tốt.

Cửa lớn mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói: “Ây dà, Vương lão đệ, cuối cùng ngươi cũng đến tìm ta rồi, ta cứ tìm hỏi tin tức của ngươi mãi, nếu ngươi không đến, ta giận đấy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui