Làm Ruộng Nông Gia Tiểu Phúc Bảo Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà


Vương lão thái chống nạnh, đứng dưới bóng cây, trừng mắt nhìn ba người trước mặt.

Ba người này, nổi tiếng khắp vùng là những kẻ lắm chuyện, chẳng bao giờ xuống ruộng làm việc, hễ chỗ nào có chuyện náo nhiệt là chui vào, sau đó ba người mang theo đồ ăn vặt trong nhà tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, bắt đầu nói xấu người này người kia.


"Vương đại thẩm, lời này của bà thật thú vị, cái cây này là của nhà bà à? Bọn ta ngồi đây nói chuyện một lúc mà cũng chướng mắt bà sao?"

Trần quả phụ bĩu môi, trợn trắng mắt, hắng giọng lên tiếng, Trần quả phụ vốn tính tình chua ngoa, đanh đá, từ khi Trần lão đại chết, càng không ai quản được bà ta.



Hai người còn lại tuy không nói gì, nhưng cũng tỏ vẻ đồng tình, hai người này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, một người là Điền lão thái Điền gia, người kia là thê tử của Vu Đại Đầu.


"Cây lớn không phải nhà ta, nhưng hòn đá các ngươi đang ngồi là do con trai ta vác đến, ngồi trên đá nhà ta, nói xấu nhà ta, ai cho các ngươi cái mặt mũi đó?"

Vương lão thái nói rồi còn quay đầu nhìn về phía nhà lão tam, tiếp tục nói: "Còn nữa, Cẩm Bình nhà ta sinh con gái, ta quý lắm, khinh thường con gái như vậy, các ngươi không phải là nữ nhân sao? Từng người một, bản thân là nữ nhân, còn khinh thường nữ nhân, đúng là đồ vô dụng!"

Vương lão thái nói xong cũng không thèm nhìn ba người kia nữa, vênh váo như con gà trống vừa thắng trận, xoay người đi vào nhà, miệng còn lẩm bẩm: "Hừ, còn dám đến trước cửa nhà ta nói xấu, thật là cho các ngươi mặt mũi quá rồi.

"



Vương Noãn Noãn đang tuần tra điền trang rộng lớn của mình, bất cẩn vấp ngã, đầu đập ngay vào thành giếng.

Trước khi nhắm mắt, nàng nghĩ, mình chắc là kẻ giàu có nực cười nhất, lại chết vì đập đầu vào giếng nước.


Đang khi Vương Noãn Noãn nghĩ mình chết rồi, bỗng cảm thấy một trận áp lực, khi sắp ngạt thở thì lại thấy nhẹ nhõm, có thể thở được, nhưng hình như có gì đó không đúng.


Vương Noãn Noãn cố gắng duỗi tay, phát hiện cánh tay mình chỉ ngắn ngủn một đoạn, há miệng định nói, lại chỉ nghe thấy tiếng “A, a, a” non nớt.

Một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Vương Noãn Noãn, chẳng lẽ, mình xuyên không rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận