Làm Ruộng Nông Gia Tiểu Phúc Bảo Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà


Chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã được ôm vào một vòng tay ấm áp, nghe người trước mặt bảo mình gọi tổ mẫu đi, vậy ông lão kia chắc là tổ phụ rồi.

Chưa kịp nhìn thêm, nàng đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi Vương Noãn Noãn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, căn phòng tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ gọn gàng.

Quay đầu nhìn nam nhân đang nằm cạnh mình, tóc tai gọn gàng, mặt mày thanh tú, sống mũi cao, cha ruột của mình trông cũng không tệ.

Nàng cố gắng vươn cái cổ nhỏ nhìn nữ nhân đang ôm mình, không thấy mặt, chỉ thấy bàn tay trắng trẻo, thon thả nhưng lại có vết chai do lao động.

Đang định quan sát thêm, bỗng một trận buồn tiểu ập đến, cảm giác ẩm ướt khó chịu dưới thân, biến thành trẻ con thật bất tiện!


Vương Noãn Noãn đạp tay đạp chân, cuối cùng cũng đạp tỉnh cha mình, nhìn Vương Thiết Trụ đầy mếu máo.

Nhưng Vương Thiết Trụ không hiểu ý đứa trẻ, chỉ nhẹ nhàng vỗ về.

Vương Noãn Noãn thật sự khó chịu, liền oa oa khóc.

Tiền Cẩm Bình nghe con gái khóc, cũng mơ màng tỉnh dậy, đưa tay sờ xuống dưới thân Vương Noãn Noãn, biết con gái tè dầm.

“Tướng công, con gái tè rồi, tã ướt rồi, tã sạch phơi ngoài kia, chàng lấy cho con một cái.” Vương Thiết Trụ gật đầu, xoay người đi lấy tã.

Sau khi thay tã xong, Vương Noãn Noãn mới cảm thấy dễ chịu.

Lúc này, Tiền Cẩm Bình ôm Vương Noãn Noãn vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.


Cuối cùng Vương Noãn Noãn cũng nhìn thấy nương của mình, bà ấy thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, mày ngài, mắt long lanh như nước mùa thu, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn.

Vương Noãn Noãn an tâm, cha nương đều đẹp như vậy, mình chắc cũng không xấu.

Nghĩ vậy, nàng nhoẻn miệng cười với Tiền Cẩm Bình.

“Tướng công, chàng xem, con gái cười với ta kìa.” Giọng nói dịu dàng của Tiền Cẩm Bình vang lên.

Vương Thiết Trụ cúi xuống nhìn, thấy con gái mình thật sự đang mở to mắt, cười hì hì nhìn mình, trong lòng dâng lên một trận ấm áp.

“Cẩm Bình, ta nghĩ ra tên cho con gái rồi, gọi là Noãn Noãn, Vương Noãn Noãn, nàng xem nụ cười của con, thật ấm áp.”

Nghe cái tên này, Vương Noãn Noãn càng vui hơn, giống tên kiếp trước của mình, thật tốt, nàng càng cười tươi hơn.

Tiền Cẩm Bình nhìn con gái vui vẻ vung tay múa chân cũng mỉm cười: “Được đó, chàng xem, con gái cũng thích cái tên này.”

Vương Noãn Noãn nhìn cha nương mình, bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận