Làm Ruộng Nông Gia Tiểu Phúc Bảo Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà


Tuy nhà nghèo, nhưng tình cảm cha nương thật tốt.

Nghĩ đến lúc mới sinh ra, nàng đã nhìn thấy tổ mẫu và tổ phụ, hai người đó nhìn mình cũng đều tươi cười, thật sự khiến người ta cảm thấy rất tốt.


“Nương, chúng con cũng muốn xem muội muội, cho chúng con xem muội muội.



Vương Noãn Noãn quay đầu nhìn ra cửa, cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra ba đứa trẻ con chạy vào.


Đứng đầu là một đứa trẻ trông rất giống cha nàng, không cần nói cũng biết, đây chắc chắn là ca ca ruột của nàng.


Hai đứa trẻ còn lại thì không nhận ra, một người mày rậm mắt to, đầu tròn trĩnh, người còn lại cũng rất thanh tú, nhưng đều rất dễ thương.

Vương Noãn Noãn nghĩ, người trong nhà mình vẫn chưa nhận ra hết, cũng không biết có những ai.


Vương Thiết Trụ bế con gái từ tay thê tử, ngồi xổm xuống để ba đứa trẻ nhìn cho rõ.



Cậu bé giống cha nàng lên tiếng trước: “Muội muội, ta là ca ca Thắng Mãn, là tiểu ca của muội đó, muội mau nhìn ta đi, muội muội.



Cậu bé mày rậm mắt to, đầu tròn trĩnh nói giọng ngây ngô: “Muội muội, ta là ca ca Thắng Lợi, là đại ca của muội.



Cậu bé thanh tú còn lại tiếp lời: “Muội muội, ta là ca ca Thắng Ý, là nhị ca của muội.



Ba đứa trẻ tranh nhau giới thiệu bản thân với muội muội, Vương Noãn Noãn nhân cơ hội này cũng nhớ mặt ba người ca ca.

Nhìn ba cái đầu chụm lại trước mặt mình, nàng nhoẻn miệng cười.


“Cha, cha, cha xem, muội muội cười rồi, muội muội cười với chúng con kìa, muội muội thật thông minh.


” Vương Thắng Mãn vui vẻ nói, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Vương Thiết Trụ.


Đúng lúc này, tiếng bước chân và giọng nói của Vương lão thái cũng truyền đến: “Lão tam à, ta mang cơm cho Cẩm Bình rồi đây, con đừng lo, dẫn ba đứa nhỏ đi ăn cơm đi.



Vương Thiết Trụ đặt Vương Noãn Noãn vào lòng Tiền Cẩm Bình, dẫn ba đứa trẻ ra ngoài: “Vâng, nương.



“Cẩm Bình à, đến đây, ăn cơm nào, ăn nhiều một chút, cha con hôm nay lên núi đặt bẫy rồi, mai xem có gà rừng không, lát nữa ta lại bảo họ xem dưới sông có cá không, con cứ ăn tạm chút gì đi.



Vương lão thái trìu mến đặt cơm xuống, xoay người bế đứa bé lên: “Cháu gái ngoan của bà ơi, thật xinh xắn, thật dễ thương.



“Nương, tướng công đặt tên cho con bé rồi, Vương Noãn Noãn, tên gọi ở nhà là Noãn Noãn.

” Giọng nói ôn hòa của Tiền Cẩm Bình vang lên.


“Ồ, tiểu bảo bối nhà chúng ta có tên rồi, Noãn Noãn, Noãn nha đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận