Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu


Nước sông bên cạnh Bàn Thạch Đầu theo phương thức bán cá của Lư Hủ Giáo, mỗi ngày từ giữa trưa đến thu quán, ngồi xuống chính là gõ ngất, quát Lân, mổ bụng ba bước đi, Nước sông bên cạnh quán cá của Cừu gia đều đỏ.Mỗi ngày hắn giết cá đến đầu váng mắt hoa, cá nhiều hay không bán không biết, kỹ thuật thiết cá lại tiến bộ vượt bậc, trên sạp của Lư Hủ lại thêm một con cá hầm ớt, bán 80 văn một phần, rất nhiều người tranh mua.Lạc thú lớn nhất của hắn chính là buổi sáng cùng Lư Hủ đến bày bán rau trộn ở cửa hàng rau xanh.Nhưng có thành tựu thì mỗi ngày vào chợ sáng không đến một canh giờ, Lư Hủ có thể bán hết.Mặc kệ hắn làm đồ ăn gì, mặc kệ hắn chào giá bao nhiêu tiền, người khác đều cướp mua.Mấy ngày kế tiếp, bọn họ cũng bán như vậy, mới đầu không phát hiện, mãi đến khi có người bắt đầu sai bọn họ đưa cá vào trong phủ, ngày hôm đó còn không có cá đen bán, thúc cháu của Đàm gia mới bỗng nhiên kinh giác, hình như bọn họ lần đầu cùng ngày bắt cá, cùng ngày bán hết cá rồi!buổi tối bọn họ thúc cháu hai người đếm tiền cả đêm, số đến dương mi thổ khí.Hắn không chê mệt, cũng không chê phiền phức, người khác làm hắn giết cá hắn liền giết cá, làm sắt gãy sắt gãy, cắt miếng cắt miếng, đưa vào trong phủ cho cá, người ta định mười con, mỗi lần hắn đều thêm hai ba con làm người chọn, còn ngồi xổm ở phòng bếp hỗ trợ người ta giết cá.Chỉ cần kinh doanh tốt là có thể kiếm tiền, hắn cái gì cũng không chịu thua.Chỉ là mỗi lần nhìn thấy việc làm ăn của Lư Hủ tốt như vậy, hắn lại không nhịn được hâm mộ.Hắn vẫn luôn mong chờ, nếu như khi nào thì bọn họ cũng có thể giống như đồ ăn của Lư Hủ, chỉ cần một buổi sáng bán hết là được rồi.Nhưng Lư Hủ nấu ăn hắn rất phục, rõ ràng là rau xanh tầm thường, Lư Hủ làm ra chính là đồ ăn ngon, những cách làm đó, hắn cũng chưa từng nghe nói, gặp cũng chưa gặp, cho dù mở tửu lâu cũng được.Chỉ riêng tiền ăn thôi cũng đã đủ mua ba quả ớt rồi!Trong lòng Đàm Thạch Đầu nghĩ như vậy, liền nói với Lư Hủ:- Hiện tại cửa hàng tạp hoá mở ra, tiền trên tay đại hổ ca không còn nhiều lắm, chờ qua trận nữa, ngươi tìm đại hổ ca vay tiền, mở tửu lâu, sinh ý nhất định sẽ tốt, mỗi ngày ta đưa đồ ăn cho ngươi, mỗi ngày ta bán cá hầm ớt!Lư Hủ cười lớn:- Hiện nay thì không được.Đàm Thạch Đầu buồn bực:- Sao không được? Đại Hổ ca nói đồ ăn ngươi làm còn ngon hơn đồ ăn ở tửu lâu của hắn.Hắn và Lương Sơn Bảo nhìn bọn họ rất chăm chú, nhưng rõ ràng là cùng một bước đi, cùng gia vị, bọn họ làm ra kém hơn Lư Hủ rất nhiều.Lơ Hủ nhìn chằm chằm vào hắn dạy hai lần, mùi vị của hắn và Lương Sơn Bảo làm ra có chút thay đổi, nhưng vẫn kém xa so với đồ ăn Lư Hủ làm.Lơ Hủ giải thích không rõ, chỉ nói tất cả đều là xúc cảm.


Nhưng Đàm Thạch Đầu lại nhận định đó chính là nơi tài vận của Lư Hủ.Thiên Thiên thưởng cơm ăn, hắn sờ sờ làm chính là đồ ăn ngon, người khác không học được.Lư Hủ không giải thích tại sao không thể mở tửu lâu, mà hỏi:- Đại ca còn ở trên tửu lâu đâu?Đàm Thạch Đầu ngẩng mặt lên, bất mãn nói:- Đại Hổ ca không thích lãng phí tiền đâu!Đại Hổ ca đều là bồi bọn họ ăn cỏ ăn trấu, mỗi lần Lư Hủ ở trong viện ăn cơm trưa, bọn họ mới có thể làm ngư đốn.Đàm Thạch Đầu:- Đều là mạn thuyền Tống Tam gia gọi hắn đi, hắn nói không được không gọi người khác mời hắn, hắn cũng mời lại vài lần.


Một bữa cơm vài lượng bạc, phải bán bao nhiêu thổ sản vùng núi mới có thể kiếm trở về? Ta thấy tên Tống Tam gia kia chính là cố ý tiêu tiền cho đại hổ ca rồi.Lư Hủ nghe vậy không nhịn được cười một tiếng, đang muốn nói cái gì, gọi một đại nương tới, đại nương lấy ra một cái tô sứ trắng rất lớn, chỉ cần một bát rong biển và đậu phụ:- Tiểu Lô, đại nương ăn mặn, ngươi cho đại nương nhiều muối chút đi?Lư Hủ:- Hành, ớt cay ngài hay là?- Muốn! Sa tế của ngươi, tới nhiều hơn một chút, cũng không biết ngươi làm như thế nào, nhưng mà ăn ngon.- Ta cho ngài thêm chút dấm nhiều chút?- Nhiều hơn.Lư Hủ:- Ta sẽ để cho ngài nhiều hơn.Gia vị phủ kín cả thung lũng, đại nương mới ngượng ngùng nói đủ, trả cho Lư Hủ 30 đồng.Đợi đại nương đi xa, Đàm Thạch Đầu đã cả giận:- Lại là đại nương gia vị này! Bán cho hắn một chén còn có tiền.

Ngươi lần sau bớt cho nàng đi, ta thấy rồi, trong giỏ của nàng đều là dưa chuột rau dại, chờ nàng trở về cắt rau trộn dùng gia vị của chúng ta.Lư Hủ chỉ cười:- Ngươi không nhìn thấy ta à?Một người bồi bán khác là Lục Dũng cũng rất vô tư:- Nàng còn chuyên mua đậu hủ và rong biển, chắc chắn không chiếm chén.Dù sao thì nhà mình làm đậu hủ không được, nhưng dù sao cũng phải ăn, còn ở đâu ra thì mua không.Lư Hủ nghe hai người bọn họ nói chuyện chỉ cười:- Này có gì đâu, đến lượt ta ta cũng mua như vậy, người ta gọi là gặp qua.Lục Dũng:- ...Đàm Thạch Đầu:- Hả?Lư Hủ:- Đại ca hiện tại ở Quan Dương cũng là nhân vật số một, hắn cũng không nỡ tiêu mấy lượng bạc đi cửa hàng ăn, huống chi là dân chúng bình thường?Lục Dũng và Đàm Thạch Đầu nhất thời đều nói lỡ.Đúng vậy, tuy giá lương thực không điên cuồng như mấy ngày trước, nhưng vẫn còn đang tăng.


Bình thường dân chúng ngay cả mặt đất cũng không mua nổi.Lư Hủ gõ một quyền:- Cho nên, tửu lâu còn chưa mở, mọi người đều có tiền, chúng ta mới có thể kiếm được tiền.Lục Dũng rất có cảm xúc, nếu không phải hắn cơ duyên xảo hợp nhận thức Lư Hủ, có thể nhờ Lư Hủ từ trong thôn giúp hắn mua chút lương thực, nhà hắn đã sớm giống như hàng xóm ăn vỏ cây.Nhà hắn còn không phải là nơi Quan Dương nghèo nhất, nghe nói bức tường phía nam thành kia, ngay cả tiểu hài tử cũng ra cửa tìm việc làm, ngày hôm qua còn có người đến phường đậu hũ hỏi không nhận người.Lư Hủ nhìn số lượng trẻ con ăn xin trên đường càng ngày càng nhiều, Chợ Sáng còn chưa mở cửa, đã có không ít trẻ con ngồi ở góc đường chờ nhặt đồ ăn thừa.Trời tối đen, có lẽ là trời mưa rồi, Lư Hủ tính nhẩm thu nhập hôm nay, đại khái có thể kiếm về tiền vốn.Hắn không nhịn được nhìn lại mấy tiểu hài tử đang sững sờ ở góc đường.


Trong đó, một người còn đi theo gia trưởng mua ốc đồng ở trên sạp của hắn.Lớn nhìn còn không lớn bằng Lư Chu, nhỏ cũng chỉ ngang bằng Tịch Nguyệt, trên người bọn họ không có mụn, rửa mặt chải đầu cũng chỉnh tề sạch sẽ, vào chợ sáng không ăn trộm không cướp giật, trẻ con đói bụng đứng ở trước mắt sạp nhìn mong chờ, bị trẻ con lớn đánh đổ chơi một bên, nghĩ đến, bọn họ vốn cũng không phải là người nghèo khổ.Chỉ là lần này thiếu lương quá đột ngột, dân chúng trong nhà không thể chuẩn bị kịp thời mới rơi xuống tình trạng hiện tại.Lư Hủ:- Trời không tốt, không bán.Đàm Thạch Đầu:- Hả?Lư Hủ nhận ra tiểu hài tử kia nên vẫy tay, tiểu hài tử kia chỉ chỉ vào mình, thấy Lư Hủ gật đầu, liền vui vẻ chạy tới.Lư Hủ hỏi:- Cha và tỷ tỷ của ngươi đâu?Tiểu hài tử:- Cha và bá bá khác đi tìm lương thực ở nông thôn, mẹ mang tỷ tỷ đi đào rau dại, ta nhỏ, không thể mang giỏ, mẹ để ta đi theo nãi nãi nhặt đồ ăn.Lư Hủ:- Vậy nãi nãi của ngươi thì sao?Tiểu hài tử chỉ chỉ vào đồ ăn trong quán ăn sáng, mấy bà lão đang giúp đỡ thu thập đồ ăn trong quán, quét tước vệ sinh, chờ người ta thu thập rau cải trong quán, hoặc bán những đồ ăn thừa cho bọn họ.Bình thường, những thứ này đều là gà lấy về cho gà ăn, hiện nay, đều là người ăn.Lư Hủ lấy một cái bát không đáy ném đồ ăn còn lại vào cho hắn ôm:- Có thể di chuyển được không?Tiểu hài tử gật đầu, lớn tiếng nói:- Có thể!Lư Hủ:- Vậy ngươi đi chậm một chút, ta chờ ngươi trả lại chậu trở về.Tiểu hài tử cao hứng đáp lời, bưng chậu chạy chậm đi tìm mẹ của nó.Mấy tiểu hài tử còn lại hâm mộ nhìn về phía bên này, nhưng lại không dám chạy tới.Mấy đứa trẻ kia cao hứng phấn chấn chạy tới, mồm năm miệng mười gọi ca ca.Lư Hủ đếm đồ ăn còn lại chia nhau, Lục Dũng và Đàm Thạch Đầu muốn nói lại thôi, vẫn là giúp Lư Hủ chuyển đồ ăn hàng ngày đều đến, để cho bọn họ mang về nhà.Tên bảo vệ thấy vậy thì cảnh cáo bọn họ:- Đều chậm một chút, gặp người đều đến đét mông, sau này không được tới thì biết không?Tiểu hài tử đáp hai tiếng, bưng chậu chạy nhanh.Lư Hủ suýt chút nữa đã quên dặn dò, vội vàng kêu:- Nhớ rõ trả lại chậu nhi trở về!Tên bảo vệ cười không ngừng:- Tiểu huynh đệ Lư gia thật lương tâm.Lư Hủ:- Lớn gần bằng đệ đệ muội muội của ta, thật đáng thương.Không lâu sau, có một tiểu hài tử tự mình trở về, có gia trưởng của tiểu hài tử lãnh đạo, mang đến cho Lư Hủ một chậu sứ sạch sẽ, thấy trời sắp mưa, Lư Hủ không ở lâu, cùng với Đàm Thạch Đầu đi đến nhà Lục Dũng mua đậu hủ.Đàm Thạch Đầu không ủng hộ nói:- Nếu sau này ngày nào cũng như vậy, việc làm ăn của ngươi sẽ không làm được.Lư Hủ:- Lại chưa nói muốn ngày nào cũng như vậy.Hắn không mặt mũi nói, mấy ngày nay nhìn tiểu hài tử như vậy nhiều rồi, tối hôm qua nằm mơ mơ thấy Lư Chu và Tịch Nguyệt ra cửa ăn xin, không ai cho bọn họ ăn, trời chưa sáng đã làm cho Lư Hủ tức giận, buổi sáng bắt được đệ đệ muội muội dặn dò tốt một hồi, tiền nhà bọn họ đều giấu ở chỗ nào.Lại nói, dân chúng Quan Dương bọn họ vẫn rất thuần phác, không gặp được đại nhân lãnh hài tử tới trả chậu, một bụng lời nói, ngoại trừ liên thanh nói cảm ơn ra thì lại không nói rõ cái gì.Lư Hủ:- Không ai nên sống những ngày quá khổ, đều là nhất thời khó xử, chờ thu hoạch vụ thu, Quan Dương có thể nhịn được.Đàm Thạch Đầu gãi đầu:- Hy vọng là vậy!Hạt mưa lớn dần, chỉ trong chốc lát đã trở thành mưa to.Lục Dũng:- Đi ra phố! Ra khỏi phố là có thể trốn mưa rồi!Ba người bọn họ chật vật đẩy xe từ phố đông chạy về hướng nam bắc, cùng với người qua đường lui tới đều trốn tránh dưới mái hiên cửa hàng bên đường.Người đi đường oán giận:- Hôm nay thay đổi bất thường!Lư Hủ vỗ vỗ quần áo, cười nói:- Nếu không phải ta đưa đồ ăn cho người khác, lúc này ba chúng ta khẳng định sẽ gặp mưa!Đàm Thạch Đầu và Lục Dũng hợp lực kéo xe xuống mái hiên, cứ như vậy không lâu sau, ống tay áo đã ướt đẫm.L Lư Hủ dùng ống tay áo giẫm lên nước mưa bên ngoài, tiếng sấm trầm đục quay cuồng trên đỉnh đầu, Lỗ Hủ dựng lỗ tai lên, giống như nghe được âm thanh gì đó.- Các ngươi nghe thấy là...- Nhường đường một chút! Tránh ra!- Mã!- Mã!Người chạy trốn dưới mái hiên toàn bộ chạy ra, ngay cả người núp trong cửa hàng nghe thấy động tĩnh đều loạn hống hống chạy ra bên ngoài, chỉ vào ngựa chạy như bay trên đường hô to.Lư Hủ nào từng nhìn thấy tình thế này, bị hù cho một trận, lão không hề phòng bị bị người khác đánh ngã nhảy ra đường, đâu đâu cũng là một thân vũ điệu, ngay sau đó con ngựa lớn màu tím màu tím từ bên cạnh lão chạy qua, vó ngựa chạy qua, bắn vào quần của lão.Lư Hủ:- ...Lục Dũng và Đàm Thạch Đầu bổ nhào vào trên người hắn, một bên đè lên vai hắn, hưng phấn kêu to:- Mẹ! Mẹ!Lư Hủ tức giận ném ra, sờ sờ nước mưa trên mặt:- Ta thấy! Còn không phải là ngựa? Sao lại là ngựa?Hắn sẽ cưỡi ngựa!Dân bản xứ Lục Dũng quơ chân múa tay phổ cập khoa học với hắn:- Quan Dương là con ngựa già của Huyện lệnh đại nhân, nhưng không nhiều lắm!Đàm Thạch Đầu:- Thật uy phong!Người qua đường:- Khẳng định là quân mã!- Có lẽ là ngựa của Châu phủ!- Đi nha môn Triều!- Nhất định có đại sự!- Có phải là đánh thắng hay không?Người đi đường lại không lo mưa không gió, nhao nhao chạy về phía nha môn.Lư Hủ bị người chen chúc đi xem náo nhiệt, lại bị La Thận mang theo một đám nha dịch đuổi như vịt đuổi đi.La Thận nhìn thấy La Thận thì tám phần cũng không biết đối phương đang làm gì.Trời mưa không ngừng, Lư Hủ không ở lâu, thừa dịp mưa chạy nhanh ngồi thuyền về nhà.Hắn về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó chạy đi tìm quân sư ngự dụng của hắn để phân tích.Lư Hủ vừa làm vừa khoa tay múa chân:- Một con hồng mã cao như vậy, mạo hiểm liền tới rồi, đi thẳng đến nha huyện!Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Số 1, bên cạnh ta có một nhóm tiểu gia hỏa, một người, hai người, ba người....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận